Chương 282: [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Sau cơn mưa trời lại sáng

Phiên bản dịch 9011 chữ

Văn Trạch Tài tiến lại gần, âu yếm xoa đầu thằng bé: “Thiên Nam, có một số chuyện không đơn giản như con nghĩ đâu. Sư phụ con đều có sắp xếp cả rồi.”

Thiên Nam vội bắt lấy cùi chỏ cha, ánh mắt ngây thơ mở lớn: “Chú Thương Phong đi rồi ạ?”

Văn Trạch Tài gật đầu: “Ừ, chú ấy đi rồi!”

Ban nãy sau khi Văn Trạch Tài giúp Viên Vệ Quốc khôi phục ngoại hình, hai anh em họ vào phòng đóng cửa nói chuyện riêng rất lâu. Cuối cùng Thương Phong một mình rời đi, chọn con đường độc lai độc vãng như trước đây vốn vậy.

Khi màn đêm buông xuống, cũng là khoảng thời gian ân ái mặn nồng của các cặp vợ chồng sau nhiều ngày xa cách với biết bao nhung nhớ, lo âu.

Một trận cuồng phong qua đi, Điền Tú Phương thở hổn hển nằm sấp trên lưng chồng, vừa vuốt ve những hoa văn loằng ngoằng trên đó vừa thủ thỉ hỏi: “Thật sự nó không gây thương tổn cho anh chứ?”

“Em yên tâm, không có việc gì đâu”, Văn Trạch Tài nghiêng người, kéo cô vợ vào lòng, hôn cái chụt. Có trời mới biết lúc này trông cô quyết rũ chết người, mắt đen lúng liếng, gò má ửng hồng, cần cổ trắng ngần lấp ló sau mái tóc dài bung xoã tán loạn.

Khổ nỗi Điền Tú Phương cứ mải quan tâm tới vấn đề cái lưng, cô không ngừng xoa xoa nắn nắn như muốn chắc chắn thêm: “Không đau thật chứ?”

Chỉ khổ cho Văn Trạch Tài, vợ đụng tới đâu là máu nóng sôi trào tới đó. Anh khó nhọc kìm nén, giọng nói cũng nặng nề trầm thấp hơn hẳn: “Thật sự không đau. Nếu em không mệt thì chúng ta tiếp tục đi….”

Lời chưa dứt, anh đã lật người đè cô xuống dưới thân.

Hai má Điền Tú Phương đỏ rực, cô luống cuống chống tay lên ngực chồng, trừng mắt nạt: “Cái anh này, em đang nói chính sự mà. Với cả cẩn thận chút…còn con nữa…”

Văn Trạch Tài dụi đầu vào hõm cổ vợ, tủi thân uỷ khuất: “Vừa rồi còn chưa tiến vào mà, là em…”

“Không được nói…” Điền Tú Phương hoảng hồn, vội vàng bịt chặt cái miệng xấu xa nào đó lại.

Văn Trạch Tài tranh thủ hôn chóc chóc vài cái rồi cam chịu nằm xuống bên cạnh, gác cằm lên đầu vợ, ẩn nhẫn nói: “Ngủ thôi.”

Cảm nhận thấy nơi nào đó đang bừng bừng khí thế, Điền Tú Phương chẳng dám động đậy, ngoan ngoãn nằm yên làm gối ôm cho chồng.

Nhưng nằm mãi chả ngủ được, cô lại bắt đầu ngọ nguậy vuốt ve cái bụng đã hơi nhô cao, thầm thì tâm sự: “Anh này, anh thích con trai hay con gái?”

Văn Trạch Tài trả lời ngay không chút do dự: “Dĩ nhiên là con gái rồi, con gái tỉ mỉ, tinh tế, biết quan tâm, chăm sóc và đặc biệt là sâu sắc hơn con trai.”

Điền Tú Phương bật cười, chọc chọc vào lồng ngực chồng trêu ghẹo: “Vạn nhất tòi ra hai đứa thì sao?”

“Thì hai cô công chúa càng tốt chứ sao”, Văn Trạch Tài ôm chặt vợ, cọ cọ đầy tình tứ.

Bị nhột, Điền Tú Phương khúc khích cười: “Anh không thích con trai thật hả?”

“Con trai?!” Văn Trạch Tài lơ đãng nhớ về thời thơ ấu của mình cũng như đời đời các nam nhân khác trong Văn gia mà rùng mình: “Thôi bỏ đi, làm đàn ông Văn gia khổ lắm. Cứ đợi tới khi Thiên Nam mười tám tuổi là em sẽ hiểu.”

Tuy rằng Thiên Nam không phải thân sinh cốt nhục, không thể truyền dạy Văn gia Mệnh thuật nhưng thằng bé vẫn phải chấp hành quy củ tổ tông. Đúng mười tám tuổi là sẽ bị đá ra khỏi nhà, tự thân vận động và tích luỹ kinh nghiệm ngoài trường đời. Kể cả Văn Trạch Tài không nỡ ra tay thì Viên Vệ Quốc cũng sẽ làm, bởi đó là cách nhanh nhất để giúp thằng bé tôi rèn (1) bản thân.

Trải qua bao gian nguy, hiểm trở cuối cùng đại gia đình cũng được tề tựu đông đủ. Sáng sớm tinh mơ, khi vạn vật vẫn còn chìm trong mộng đẹp thì ba người phụ nữ đảm đang đã dậy nổi lửa nấu cháo, hấp bánh bao. Còn Triệu Đại Phi hào hứng chạy ù ra chợ mua dưa muối về xào cùng thịt băm. Món này chua chua mặn mặn, giòn sần sật ăn cùng với cháo trắng là đúng bài luôn.

Chả thế mà Chương Toàn chén liền tù tì hết veo bốn bát cháo với cả năm cái bánh bao. Viên Vệ Quốc cũng chẳng kém cạnh, ăn đến no căng cả bụng mà vẫn còn thòm thèm.

Cơm nước xong xuôi, cánh mày râu phụ trách nhiệm vụ rửa dọn chén bát, còn chị em phụ nữ thì thảnh thơi ngồi tán gẫu trên bậc thềm.

Trần Vân Hồng vừa ôm con gái vừa cười nói với Chung Nhiên: “Ôi hôm qua lúc sự phụ Thiên Nam gỡ mặt nạ, suýt chút chị không nhận ra đấy. Tại nhìn lâu cái dáng vẻ kia rồi, giờ quay về gương mặt cũ đâm ra lại không quen.”

So với cái mặt nạ da heo bì bì trắng bợt, rõ ràng gương mặt cũ sáng sủa và điển trai hơn nhiều. Nhưng xấu hay đẹp thì cũng đều phải cần thời gian để thích nghi.

Chung Nhiên bất giác đỏ bừng mặt, ngượng ngùng lí nhí: “Đến em còn không quen nữa í. Chị biết không, đêm qua ngủ em toàn mơ thấy bộ dáng chồng em lúc xưa thôi. Sáng nay tỉnh lại, đập vào mắt là gương mặt mà em thầm thương trộm nhớ trước kia, hí hí…thích muốn chết!”

Phàm là con người, không cứ đàn ông hay phụ nữ thì ai cũng yêu thích cái đẹp cả thôi.

Thấy hai mắt cô em lúng liếng mơ màng, Điền Tú Phương bất tri bất giác nhớ đến một màn nóng bỏng của hai vợ chồng đêm qua, cô luống cuống viện cớ bỏ chạy: “Chị vào xem hai đứa nhỏ đang làm gì.”

Hiện giờ Chu Thất thúc đã bị đưa đi, toàn bộ Chu gia nằm dưới sự khống chế của lão đương gia. Tuy vậy, anh cả Tất vẫn cho người theo dõi rất sát sao. Đợi tới khi nào đảm bảo chắc chắn lão ta không giở trò thì lúc ấy mới có sắp xếp khác, chứ bây giờ vẫn phải nhìn chằm chằm, chưa thể rời mắt ra được.

Còn về vấn đề nơi ăn chốn ở, căn nhà này là anh cả Tất cho mượn trong lúc tình thế cấp bách nguy hiểm, cũng không thể sống lì ra đây mãi được. Hơn nữa ở khu phố cổ có bà con chòm xóm, bọn nhỏ cũng thích trường cũ bạn cũ hơn. Chứ nơi đây cái gì cũng xa lạ, hàng xóm láng giềng không được thân thiện, hoà đồng cho lắm. Thành thử tính đi tính lại, đại gia đình quyết định dọn về chốn cũ cho thoải mái.

Tuy rằng Viên Vệ Quốc đã khôi phục vẻ ngoài nhưng cũng không thể tiếp tục việc học vì năm đó Chu gia đã tới tận trường đại học ngang nhiên rút hồ sơ hòng đuổi cùng giết tận cậu ấy. Còn Văn Trạch Tài thì lười, ỷ có sự giúp đỡ của thầy Triệu và anh cả Tất nên anh vẫn thực hiện theo phương án chỉ tham gia thi cuối kỳ mà không tiếp tục tới trường đi học.

Vả lại đâu ai chắc chắn Chu Bát thúc có thể khống chế được Chu Thất thúc bao lâu. Lỡ đang yên đang lành lão xổng ra thì sao. Cẩn tắc vô ưu, gì thì gì cứ phòng bị trước chắc chắn không thừa!

Trên đường quay về khu phố cổ, Viên Vệ Quốc nhiều chuyện hỏi dò: “Anh không định quay lại thật đấy hả?”

Văn Trạch Tài ghét bỏ liếc xéo: “Cậu học cái tính tò mò từ khi nào đấy?”


“Khụ…khụ…” Viên Vệ Quốc lúng túng quay sang chỗ khác: “Tò mò gì đâu, chẳng qua quan tâm tới cha của đồ đệ tí thôi mà, làm gì căng!”

“Cám ơn!” Văn Trạch Tài khẽ cười, nhu hoà nhìn về phía bà xã đang say sưa tám chuyện với Chung Nhiên ở băng ghế đối diện, “Hiện giờ Tú Phương đang mang thai, anh muốn dành trọn thời gian ở bên cạnh chăm sóc cô ấy.”

Viên Vệ Quốc vỗ đầu cái bốp. Mấy hôm trước căng thẳng quá đâm ra quên xừ nó mất. Vợ có thai thì chồng phải ở bên chăm sóc là đúng rồi, cậu chàng gật gù tỏ vẻ cảm thông lắm.

“À này…” Văn Trạch Tài ngập ngừng toan nói rồi lại thôi khiến ruột gan Viên Vệ Quốc ngứa ngáy râm ran.

“Sắp tới sẽ có chuyện vui đấy!”

Viên Vệ Quốc chấn động: “Chuyện vui?”

Các đoán mệnh sư rất giỏi dự đoán tương lai cho người khác nhưng lại không bao giờ tự xem cho bản thân mình và Viên Vệ Quốc cũng vậy, cậu sờ lên mặt, ngờ ngợ hỏi: “Ý anh là chuyện này ấy hả?”

“Nói ra mất vui” Văn Trạch Tài nhún vai rồi nhắm mắt ngủ tỉnh bơ. 


Ơ này này, Viên Vệ Quốc tức xì khói. Nếu là mấy chuyện xui rủi thì có khi cậu chẳng thèm để ý đâu vì cuộc đời cậu từ nhỏ tới lớn chả có lúc nào được thuận buồm xuôi gió. Nhưng tự dưng ông anh lại bảo sắp có chuyện vui thành ra cứ háo hức, rạo rực mới chết chứ.

Bên này không được, Viên Vệ Quốc lập tức chuyển mục tiêu sang Triệu Đại Phi.

Đương nhiên, Triệu Đại Phi nào có ngốc. Ban nãy hai người họ nói những gì, cậu ngồi bên này nghe không sót một từ. Thế nên chưa cần Viên Vệ Quốc mở lời, chỉ cần nhìn ánh mắt thôi là biết định hỏi gì rồi. Triệu Đại Phi nhanh trí lập tức ôm chặt con gái, lầm rầm hát ru ra vẻ ông bố bỉm sữa bận rộn, xin chớ làm phiền.

“À á à ời…à á à ơi…con cò mày đi ăn đêm, đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao…à ơi…”

Viên Vệ Quốc cứng họng, nín luôn cho tới khi xe dừng bánh. Sau khi về nhà cũng chả có thì giờ để hỏi bởi quá trời việc ập tới. Trước tiên, Triệu Đại Phi và Viên Vệ Quốc phải quay lại căn hầm trú ẩn để mang nốt đồ về. Những người còn lại chia nhau quét dọn nhà cửa. Tất bật ngược xuôi, đến khi ngẩng đầu lên được thì trời cũng ngả bóng về Tây luôn rồi.

Điền Tú Phương kéo ghế ngồi xuống, vừa lau mồ hôi vừa thủ thỉ to nhỏ với chồng: “Anh này, em tính hay là thôi không đi học lớp bổ túc buổi tối nữa.”

Vì chuyện này mà cô phải tính tới tính lui, đắn đo cân nhắc mất mấy ngày trời đấy. Nghĩ thì cũng tiếc lắm nhưng cuối cùng vẫn phải ưu tiên sức khoẻ và an toàn của con lên trên hết. Tại buổi tối đi đứng bất tiện, trường học lại đông người khó tránh khỏi chen lấn, xô đẩy. Với lại hôm khai giảng khoá học, giáo viên đã phổ biến rồi, nếu ai có thai thì nên tạm hoãn, đợi sinh xong hãy quay lại học tiếp.

===

Chú thích:

(1)Tôi rèn tương tự “tôi luyện”: chịu đựng những khó khăn gian khổ để trở thành cứng rắn, giỏi giang.

Bạn đang đọc [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư của Tuý Cai Ngoạn Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    75

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!