Chương 283: [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Thay đổi

Phiên bản dịch 9261 chữ

“Ừ, nghỉ ở nhà cũng được, hằng ngày mượn vở ghi chép của Vân Hồng để xem, chỗ nào không hiểu thì nhờ em ấy giảng lại cho. Vợ anh thông minh, giỏi giang vậy mà, chắc chắn không sợ tụt lại so với các bạn đâu”, Văn Trạch Tài nhiệt liệt tán thành đồng thời rất tin tưởng vào khả năng của bà xã nhà mình.

Điền Tú Phương ngượng chín mặt: “Có ông chồng nhà nào tâng bốc vợ lên tận mây xanh như anh không hả?!”

“Ừ đấy, người ta không khen thì kệ người ta, anh cứ thích khen đấy, sao nào, sao nào!” Văn Trạch Tài nhào tới, tranh thủ hôn chóc chóc mấy cái.

Điền Tú Phương ngọ nguậy né tránh, mấy nụ hôn trượt xuống cổ và hõm vai khiến cô càng nhột tợn, chỉ biết ôm bụng cười khanh khách xin tha. Hai vợ chồng trốn trong phòng tình tứ chán chê Văn Trạch Tài mới miễn cưỡng đứng dậy, vì có hẹn ra Cung Tiêu Xã gọi điện thoại về quê cho cha vợ.

Nào ngờ ra tới nơi mới biết Cung Tiêu Xã đóng cửa xừ mất rồi. Dân tình bu đen bu đỏ xung quanh, xôn xao bàn tán.

“Ủa ủa sao vậy, có chuyện gì thế này?”

“Ơ, thế ông không nghe tin tức à? Quốc gia quyết định đóng cửa toàn bộ Cung Tiêu Xã trên cả nước. Từ rày về sau không còn Cung Tiêu Xã nữa rồi.”

“Không có Cung Tiêu Xã thì biết mua bán với cả gọi điện thoại ở đâu?”

“Ừ công nhận, đang tốt đẹp sao tự nhiên lại đóng nhỉ, bất tiện quá đi mất.”

“Ai dà, mấy cái bà này chả biết gì cả. Các bà không nhìn thấy trên mặt đất có mấy cái bảng hiệu mới à? Vả lại Cung Tiêu Xã dẹp thì đã có cửa hàng tạp hoá rồi hộ kinh doanh cá thể. Mà tôi thấy tiệm tạp hoá ở đầu phố cũng bán đủ thể loại, đâu có thua gì Cung Tiêu Xã đâu, chẳng qua hình thức khác thôi chứ nội dung thì vẫn thế. Thôi, ra đó mà mua cho sớm chợ, chứ đứng đây thắc mắc thì có mà đến tối.”

Văn Trạch Tài đứng tách biệt bên góc đường, yên lặng quan sát, chẳng hề hoang mang như đám đông ồn ào ngoài kia, bởi anh biết trước sau gì chuyện này cũng phải xảy ra.

Nhưng mà bây giờ tìm chỗ gọi điện thoại nghe chừng cũng khá hóc búa đây. Văn Trạch Tài bèn đi dọc theo con phố thử tìm xem thế nào. May thay, khi tới một cửa hàng tạp hoá anh liền nhìn thấy bên ngoài treo tấm biển ghi “Nơi đây có điện thoại công cộng”, chẳng qua tiền phí đắt hơn nhiều so với Cung Tiêu Xã. Song cũng phải vào thôi chứ biết làm sao bây giờ.

Hai hồi chuông vang lên, đầu dây bên kia đã có người bắt máy. Sau vài ba câu hỏi thăm, Văn Trạch Tài liền thông báo chuyện chính.

Tin tức đến quá bất ngờ, Điền đội trưởng vui tới độ không dám tin vào tai mình, cứ ôm chặt ống nghe liên tục hỏi đi hỏi lại: “Thật hả? Tú Phương mang thai thật hả?”

Văn Trạch Tài mỉm cười, kiên nhẫn đáp lời cha vợ: “Vâng, là thật cha ạ. Được gần ba tháng rồi. Cha mẹ ở nhà cứ yên tâm, con sẽ chăm sóc nhà con thật tốt.”

“Tốt tốt tốt”, Điền đội trưởng phấn khởi vô cùng. Khuôn mặt nghiêm nghị cũng nở nụ cười hiếm hoi. Ông dặn tới dặn lui hết chuyện nọ tới chuyện kia rồi cuối cùng nói: “Thôi Tết năm nay mấy đứa không phải về đâu. Đường xá xa xôi đi lại vất vả lắm, cứ ở yên trên đó mà dưỡng thai. Bao giờ sinh xong rồi về cũng được.”

“Vâng tí về con sẽ nói lại với nhà con. Nhưng còn lâu mới Tết mà, cha tính sớm thế, nay mới tháng sáu âm thôi cha ơi.”

“Ờ nhỉ”, Điền đội trưởng phá lên cười, “già rồi đâm ra cứ lo xa thế đấy!”

Tiếp theo, ông nói sơ qua tình hình trong thôn. Cung Tiêu Xã trên trấn đã bị dẹp bỏ, tiệm sách của ông chủ Vương cũng bị nhà nước thu lại. Nhưng anh ấy đã nhanh chóng tìm được mặt bằng và mở một tiệm mới. Nghe bảo cũng đông khách ra phết.

Đấy, loanh quanh chỉ có vài việc thế thôi, hai cha con trao đổi xong liền cúp máy. Văn Trạch Tài trả tiền, mới đi được vài bước thì bị một người chặn lại, mà điều đáng nói là cái người này anh không hề muốn tiếp xúc một tí nào.

Gương mặt anh lạnh te, ngữ khí xa lạ và khách sáo thấy rõ: “Xin hỏi tìm tôi có chuyện gì không?”

Ông Văn vừa quê vừa tức, mắt long lên sòng sọc định lớn tiếng nạt nộ thì chợt nhớ đang đứng ở giữa đường giữa xá thế nên buộc phải nghiến răng nghiến lợi chửi be bé để còn giữ sĩ diện: “Mày nói chuyện với cha mày thế đấy hả? Ở cùng với đám quê mùa thấp kém riết rồi không biết cả cách đối nhân xử thế. Thằng mất dạy!”

Văn Trạch Tài cười nhạt: “Còn ngài đây cao quý quá đâm ra lại hay quên nhỉ. Tôi với Văn gia các người đâu còn liên quan gì tới nhau nữa đâu. Hộ khẩu đã tách, giấy đoạn tuyệt cũng đã ký, tôi vẫn còn giữ kia kìa, có cần tôi trưng ra cho ngài xem không?”

Ông Văn há hốc miệng khiếp đảm: “Mày…mày…đối xử với tao như thế mà coi được hả? Tao là cha mày đấy!”

Văn Trạch Tài cảm thấy nực cười vô cùng: “Lão đồng chí này, nếu ông già cả lẩn thẩn rồi thì để tôi nhắc lại cho mà nhớ, lúc trước chính các người nằng nặc đòi đoạn tuyệt quan hệ, cũng chính các người tách hộ khẩu đuổi tôi ra khỏi nhà. Là do các người muốn rũ sạch quan hệ trước nên mới tạo thành cục diện ngày hôm nay. Giờ lại tới đây chất vấn cách ứng xử của tôi là cái kiểu gì?”

“Mày…mày…” Ông Văn cứng họng, không còn gì để nói.

Và đương nhiên, Văn Trạch Tài cũng chả cho ông ta cơ hội lên tiếng: “À phải rồi, cũng nhờ sự quyết tuyệt năm đó của mấy người mà đôi bên mới có được cuộc sống êm ả, tốt đẹp như hiện tại. Tính ra là mấy người làm việc thiện đấy chứ, cám ơn nhiều nhé. Thôi, không còn việc gì nữa tôi đi trước. Nếu lão đồng chí muốn đoán mệnh thì sáng mai mời tới cửa hàng, nay tiệm tôi đóng cửa.”

Nói xong những gì cần nói, Văn Trạch Tài nhấc gót rảo bước đi thẳng, mặc kệ ông Văn tức xì khói, đứng ở góc đường thở phì phò như con chó già. Nhưng đâu thể đứng ăn vạ ở đây mãi được, cuối cùng ông ta đành phải bỏ về trong hậm hực, uất ức. Song cứ nghĩ tới hoàn cảnh của gia đình mình hiện tại là ông ta lại hận không thể một phát bóp chết Văn Trạch Tài: “Mẹ kiếp, có mà êm ả tốt đẹp cái cù lôi nhà mày ấy!”

Trái ngược với đó, Văn Trạch Tài lại ra về trong nhẹ nhàng, thư thái. Sau khi về tới nhà, anh liền bày mực chu sa và giấy hoàng cốt tương ra bàn để chuẩn bị vẽ bùa. Triệu Đại Phi ở bên hỗ trợ mài mực, hong giấy. Còn trên cái chõng tre cách đó không xa, Thiên Nam cùng Hiểu Hiểu đang vây xung quanh Tiểu Thảo hết kể chuyển cổ tích rồi quay sang hát hò văn nghệ. Cũng may Tiểu Thảo dễ tính đấy, chứ phải đứa khác chắc khóc ầm lên rồi vì quá ồn!

“Sư phụ!”

Đợi Văn Trạch Tài viết xong xuôi tờ cuối cùng, Triệu Đại Phi mới do dự mở lời.

Văn Trạch Tài hạ bút, ngẩng đầu hỏi: “Có việc gì?”

Triệu Đại Phi cẩn thận ngó nghiêng một hồi lâu rồi quyết định đẩy cái gương soi mới mượn được của bà xã tới trước mặt sư phụ: “Thầy tự nhìn đi.”

Văn Trạch Tài nhăn mặt: “Thầy tướng số không tự tính cho mình. Đạo lý đơn giản như thế mà con cũng quên à?”

Triệu Đại Phi đành kéo gương về, rồi vươn tay ra: “Thế để con tính cho thầy, một đồng một quẻ.”

Văn Trạch Tài nhướng mày nghi hoặc.

Triệu Đại Phi ho khụ một tiếng, sau đó ngồi thẳng lưng nghiêm trang trông cực kỳ chuyện nghiệp: “Tuy chúng ta có quan hệ thầy trò nhưng cái nào ra cái nấy, xem bói là phải tính tiền.”

“Quá đắt!” Văn Trạch Tài tỏ ý chê.

Triệu Đại Phi lập tức giảm giá: “Năm hào giá chót, không thể ít hơn được nữa!”

Văn Trạch Tài liền móc túi lấy ra đúng năm tờ một hào nhăn nheo, dúm dó. Khổ thật sự, vừa mới thắng được từ chỗ thằng con thì quay ra lại bị thằng đệ trấn mất!

Đưa có năm hào lẻ mà như thể móc gan móc ruột, dáng vẻ tội nghiệp vô cùng.

Đã vậy Triệu Đại Phi còn vuốt tới vuốt lui, săm soi nghi hoặc: “Không biết là tiền thật hay giả nữa?!”

Văn Trạch Tài tức trào máu họng: “Có một hào à, ai hơi đâu mà làm giả. Không xem thì trả lại đây!”

“Xem xem chứ, haha!” Triệu Đại Phi nhanh chóng bỏ tọt vào túi, sau đó chuyển ống gieo quẻ bằng trúc qua: “Xin mời!”

Văn Trạch Tài nhắm mắt rút ra ba thanh rồi thong thả rót tách trà ngồi chờ kết quả.

“Hmmm….ba thanh thì hai tốt, một xấu. Có vẻ sắp tới đây thầy sẽ gặp phải một số chuyện bực mình đấy. Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, tốt nhất nên tránh đi, đừng đấu khẩu với người ta kẻo rước về phiền phức, rắc rối”, Triệu Đại Phi rất tận tình căn dặn, khuyên bảo.

Ai dè Văn Trạch Tài lại nhún vai, thản nhiên thông báo: “Tiếc quá, con nhắc chậm mất rồi. Vừa nãy ở đầu phố thầy mới đấu khẩu với người ta xong. Xem chừng lần này khó tránh khỏi lùm xum!”

Triệu Đại Phi kinh ngạc, vội chạy tới trước mặt sư phụ gấp gáp hỏi dồn: “Đứa nào…là đứa nào dám bắt nạt thầy? Sao thầy không gọi con?”

“Làm sao gọi?” Văn Trạch Tài buông tách trà, nhìn chằm chằm thằng đệ ý muốn hỏi nó có bị ngốc không.

“Ờ ha, xa vậy làm sao gọi ha…” Triệu Đại Phi tự vỗ đầu cái bốp, sau đó lại nhộn lên: “Ờ thì cứ cho nhà mình xa đi, nhưng thầy có thể gọi Tần Dũng mà. Khắp cái khu phố cổ này không mấy người địch nổi Tần Dũng đâu.”

“Cái gì?” Nó nói nhanh quá làm Văn Trạch Tài chả kịp nghe rõ.

Triệu Đại Phi kéo ghế ngồi xuống, từ tốn giải thích: “Ý con là, Tần Dũng võ nghệ cao cường, uy phong lừng lẫy. Chỉ cần đọc tên anh ấy ra là không ai dám đụng vào thầy luôn.”

Văn Trạch Tài lắc đầu: “Không, trước câu đó…”

“Trước câu đó…”, Triệu Đại Phi ngẩn tò te, mãi sau mới nhớ ra: “À, khắp cái khu phố này không mấy người địch nổi Tần Dũng.”

“Đồng ý!” Văn Trạch Tài gật đầu, tủm tỉm cười vỗ vỗ bả vai thằng đệ: “Đi kiếm giúp thầy ít băng gạc với máu gà mang về đây.”

“Kiếm cái đó làm gì cơ?” Triệu Đại Phi ngơ ngác.

Văn Trạch Tài không trả lời, chỉ dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn thằng đệ.

Triệu Đại Phi sợ xanh mặt, vội vàng đứng dậy ba chân bốn cẳng ù té chạy: “Vâng vâng sư phụ đợi chút, con đi ngay giờ đây.”

Bạn đang đọc [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư của Tuý Cai Ngoạn Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    81

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!