Chương 286: [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Kiện đi!

Phiên bản dịch 9346 chữ

Thấy cha co ro, đau đến nhe răng trợn mặt, Văn Trạch Dũng đang định vươn tay ra đỡ thì ông Văn liền lừ mắt ra hiệu.

Giờ đương là lúc nhạy cảm, không thể để dân tình phát hiện bọn họ là cha con được. Mặc kệ kế hoạch hôm nay thành hay bại thì cũng phải cắn răng chịu đựng, bằng mọi giá không để cho đám tay chân của Văn Trạch Tài đạt thành mục đích. Nếu không chắc chắn sẽ kích động đám dân đen và hai cha con đừng hòng lành lặn rời đi.

Ông Văn chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt nhăn nhó đầy thống khổ: “Được rồi, xem như hôm nay tôi đã thấu tỏ lòng dạ bạc bẽo của thằng con trai mình. Nếu nó nhất quyết không nhận người cha này thì tôi đành phải kiện ra toà, để cho pháp luật đứng ra phán xét xem nghĩa vụ và trách nhiệm của người làm con đối với cha mẹ là như thế nào. Chuyện này để chính quyền quốc gia phân xử đi!”

Thưa kiện?! Ồ xem ra càng lúc càng căng thẳng nha. Tức thì đám đông sôi nổi hẳn lên. Mắt ai cũng sáng quắc như đèn pha ô-tô, cố rướn cổ thật cao đặng hóng hớt cho rõ.

“Được thôi, kiện đi!” Bất thình lình, một giọng nói cứng cỏi và đanh thép vang lên.

Tất cả đồng loạt quay đầu, liền trông thấy Văn đại sư tay băng gạc trắng, mặt mày tái nhợt đang được vợ dìu từng bước, chầm chậm tiến tới.

Ai nấy đều bàng hoàng, hoảng hốt: “Trời ơi, Văn đại sư, ngài bị làm sao thế này?”

“Chuyện xấu trong gia đình, khiến mọi người chê cười rồi!” Dứt lời Văn Trạch Tài cung kính cúi đầu thật sâu, khiến toàn thể dân chúng càng hoảng sợ gấp bội.

Điền Tú Phương đứng bên cạnh, hai mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói với hai cha con ông Văn: “Các người từng bước từng bước bức bách chúng tôi. Vì nghĩ tới quan hệ máu mủ ruột rà nên chúng tôi đều cam chịu nhún nhường. Nhưng các người độc ác quá. Người ta luôn nói hổ dữ không ăn thịt con vậy mà…Cũng may chồng tôi phúc lớn mạng lớn nếu không đã chết trên tay các người từ lâu rồi! Giờ muốn kiện đúng không? Vậy thì xin mời kiện đi, chúng tôi sẽ theo hầu tới cùng!”

Trời ơi trời, sao lại tới chuyện chết chóc nữa rồi?! Bà con xung quanh bắt đầu quắn quéo, cha con Văn Trạch Dũng cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Rõ ràng bọn họ không hề tác động vật lý lên thân thể Văn Trạch Tài thì cướp tính mạng thế quái nào được? Làm gì nâng cao quan điểm ghê vậy chị hai?!

Triệu Đại Phi chạy lại đỡ Văn Trạch Tài, nhận tiện chỉ vào cánh tay bị thương, tiếp tục thêm mắm dặm muối: “Đây, mọi người nhìn đi. Chỉ vì hôm qua sư phụ tôi không đồng ý cho ông ta cái cửa hàng mà ông ta ghim thù. Nhân lúc trời tối liền tập kích đánh gãy tay sư phụ tôi. Xương cốt tổn thương, chắc phải mấy tháng mới liền lại được. Haizzz, đến là khổ!”

Ông Văn choáng váng chới với, nhất thời không theo kịp tiết tấu. Còn Văn Trạch Dũng thì hai mắt sáng lấp lánh đầy vui mừng và ngưỡng mộ. Cừ quá cha ơi, hôm qua nói đánh, hôm nay thằng khốn đó liền băng bó luôn. Đúng là cha của con, có chí khí, nói được làm được!

Xui thay, cái thái độ vui mừng khi thấy anh trai gặp nạn ấy đã lọt vào tròng mắt tất cả mọi người. Ai cũng bàng hoàng, khiếp sợ với cái gọi là ruột thịt này.

Và thế là cơn bão phẫn nộ ào ào ập tới:

“Văn đại sư, cái loại cha như vậy không nhận còn hơn!”

“Đúng đấy, đại sư đâm đơn kiện đi, chúng tôi ủng hộ ngài.”

“Phải kiện, kiện cho bọn chúng tù rục xương ra. Hổ dữ còn không ăn thịt con, huống hồ cái cửa hàng này thầy đã gây dựng bằng bao mồ hôi công sức, thằng em chết bằm kia lấy quyền gì mà ngang nhiên đòi hưởng? Chẳng lẽ cứ là anh cả thì phải nhường nhịn, hy sinh hết cho em trai em gái à? Cái gì cũng phải một vừa hai phải thôi chứ, vô lý hết phần thiên hạ thế thì bố ai mà chịu được!”

Một người đàn ông bất bình lên tiếng. Bởi ở nhà anh ta cũng đứng hàng lão đại cho nên thái độ bức xúc và gay gắt hơn hẳn những người khác.

Những lời ủng hộ, động viên tinh thần nối tiếp nhau vang lên:

“Chuẩn rồi, anh em kiến giả nhất phận (1), quan tâm giúp đỡ thì cũng có chừng mực thôi chứ, lý gì đòi cướp không của người ta?!”

“Văn đại sư đừng sợ, ngài cứ kiện chết cha chúng nó đi!”

“Cám ơn sự quan tâm của mọi người”, Văn Trạch Tài yếu ớt cất lời. Thanh âm suy nhược, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, cũng không biết là vì tay đau hay làm sao nữa. Nhưng tất cả mọi người đều yên lặng, lắng tai nghe.

Văn Trạch Tài nói tiếp: “Cám ơn thịnh tình của toàn thể bà con. Văn mỗ rất lấy làm xúc động. Nhưng nói đến cùng thì đây là chuyện riêng trong gia đình mà lại mang ra phố tranh cãi ồn ào thế này, quả thực Văn mỗ xấu hổ vô cùng. Hy vọng bà con cho chúng tôi chút ít thời gian xử lý riêng. Nếu bọn họ vẫn tiếp tục quá đáng thì chắc có lẽ tôi cũng chỉ còn cách thưa kiện, nhờ pháp luật vào cuộc can thiệp giúp!”

Triệu Đại Phi nhanh nhẹn bước lên, hai tay ôm quyền, trịnh trọng thưa: “Hôm nay đa tạ các vị đã trượng nghĩa, thấy việc bất bình không nhắm mắt làm ngơ và đặc biệt là rất tỉnh táo và thông tuệ, không bị lão già này giật dây, dụ hoặc. Tiệm đoán mệnh xin ghi nhận tình cảm của toàn thể bà con. Ngày mai ai muốn tính, muốn xem cái gì xin mời quay lại, chúng tôi sẽ miễn phí toàn bộ. Còn bây giờ thì phiền bà con rời gót trước, việc còn lại tin chắc sư phụ tôi sẽ xử lý ổn thoả. Cám ơn mọi người!”

Nghe vậy, người dân liền vui vẻ ra về. Dẫu sao đây cũng là gia sự, bọn họ không tiện xen vào quá nhiều.

Đợi đám đông tản đi hết, Triệu Đại Phi mới lấy chìa khoá mở cửa. Tần Dũng túm lấy hai cha con ông Văn, đẩy vào bên trong. Phía sau, vợ chồng Văn Trạch Tài tủm tỉm nối gót bước theo.

Văn Trạch Dũng và ông Văn bị Tần Dũng khống chế, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, trơ mắt nhìn Triệu Đại Phi khoá trái cửa lại. Rồi xong, kiểu này thì có mà chạy đằng trời!

Văn Trạch Tài bước tới trước mặt hai người họ, tủm tỉm cười hỏi: “Không ngờ tới phải không?”

Văn Trạch Dũng không trả lời, quay sang nhìn cha. Gương mặt già nua của ông ta lúc này xanh mét: “Mày…mày giả bộ đúng không? Căn bản mày không hề bị thương?”

“Nói bậy!” Triệu Đại Phi bày ra vẻ mặt đau lòng, lon ton chạy tới đỡ sư phụ ngồi xuống ghế: “Sư phụ của tôi bị thương cực kỳ nghiêm trọng. Và hung thủ không ai khác chính là ông!”

Nói đoạn, Triệu Đại Phi còn cố ý chọc chọc vào cánh tay băng bó của Văn Trạch Tài. Tức thì, máu đỏ thấm ra, lấm tấm nổi bật trên nền băng gạc màu trắng.

Văn Trạch Tài không hề kêu đau, chỉ nhìn chằm chằm Văn Trạch Dũng: “Ấn đường đen kịt, ánh mắt u ám, xui rủi đeo bám, xúi quẩy quấn thân. Nói đi, đã xảy ra chuyện gì, sao lại nhắm vào tôi?”

Giọng điệu đều đều, thái độ bình thản, không hề có một chút căm tức hay hận thù, khiến Văn Trạch Dũng hoang tưởng rằng Văn Trạch Tài vẫn còn vương vấn tình cảm gia đình.

Gia đình ở đây đương nhiên phải là Văn gia bọn họ rồi, còn lâu mới đến lượt người ngoài. Hắn biết thừa ông anh cả nhà mình đặc biệt trọng tình trọng nghĩ. Tuy tính nết hơi khác người một tí nhưng rất dễ mềm lòng. Và cái suy nghĩ hoang đường này đã tiếp thêm tự tin cho Văn Trạch Dũng.

Hắn bạo dạn chuyển chiến thuật mềm mỏng: “Anh cả!”

Tiếng gọi ngọt ngào, thân thiết khiến ông Văn sợ ngây người. Lão ta nghi hoặc quay sang bên cạnh, đáng tiếc thằng con út chẳng thèm đếm xỉa tới ông ta, chỉ mải nhìn về phía đối diện với ánh mắt khẩn khoản cầu xin.

“Mẹ bệnh rồi anh ạ, bệnh nặng lắm. Em gái cũng bởi vì hoàn cảnh gia đình nên bị nhà chồng khinh rẻ, coi thường. Còn vợ em thì cũng dắt con bỏ về bên ngoại rồi. Em với cha thực sự hết cách nên mới phải tới đây tìm anh. Anh cả, dẫu sao chúng ta cũng cùng một mẹ sinh ra, máu chảy ruột mềm, huyết nhục tương liên mà anh cả!”

Triệu Đại Phi bĩu môi nghĩ thầm, có mà huynh đệ tương tàn thì có, ở đấy mà tương với chả liên! Điền Tú Phương cũng thoáng chấn động, không ngờ một người lại có thể lật mặt nhanh tới như vậy.

Tần Dũng thì mặt lạnh như tiền, thủ thế vững chãi sau lưng Văn Trạch Tài, chỉ cần hai cha con nhà kia có bất cứ hành động gì dù là nhỏ nhất, anh sẽ lập tức nhào lên bẻ gãy tay họ, tuyệt đối không để Văn đại sư bị tổn thương.

Trong khi ấy Văn Trạch Tài vẫn giữ thái độ đạm mạc, dường như không hề lay động trước những lời ỉ ôi, than thở của Văn Trạch Dũng.

Diễn quá trời diễn mà không ai thèm đáp lời, lại còn bị nhìn chằm chằm như xem khỉ làm trò, Tần Dũng tức thì nghẹn họng, lúng túng nhích sát về phía cha.

Ông Văn lập tức nhoài sang, che chở cho con trai cưng đồng thời nghiến răng nghiến lợi chất vấn Văn Trạch Tài: “Mày hận cha con tao thì được rồi, hà cớ gì hận lây sang cả mẹ mày? Mày tự vấn lương tâm mình xem, trước giờ mẹ mày đã làm việc gì có lỗi với mày hay chưa?”

Văn Trạch Tài nâng mí mắt, nhàn nhạt đáp: “Đúng là trước mặt tôi bà ta chưa từng làm điều gì quá đáng, chỉ trừ đôi lúc thiên vị Văn Trạch Dũng…”

Ông Văn kích động cắt lời: “Làm gì có nhà nào cha mẹ không bất công. Ngón tay còn có ngón ngắn ngón dài, làm sao mà yêu thương đồng đều hết được. Nhưng ngoài chuyện này ra thì mẹ mày vẫn luôn quan tâm, lo lắng cho mày còn gì.”

Đối với vấn đề này, ông ta lấn cấn rất lâu rồi, nghĩ thế nào cũng không thể lý giải được. Việc thằng cả hận ông, ông chấp nhận. Vì ông bắt nó phải nhường vị trí công tác cho thằng út. Và cũng chính ông là người buộc nó xuống nông thôn thực hiện nghĩa vụ thay em trai. Nhưng vì cái gì mà nó hận cả vợ ông, rõ ràng bà ấy không hề làm gì cơ mà.

===

Chú thích

(1) Kiến giả nhất phận là gì? “Kiến giả” (建者) là “người đã xây dựng gia đình” hay “người đã thành gia thất”. “Nhất phận” (一 分) là “thân phận riêng”. Vậy “kiến giả nhất phận” nghĩa là “khi đã có gia thất thì chủ yếu ai lo phận nấy, dù cho có là anh em cũng không thể cưu mang nhau mãi như hồi chưa có gia đình”.

Bạn đang đọc [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư của Tuý Cai Ngoạn Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    77

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!