Chương 285: [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Nhân chứng vật chứng

Phiên bản dịch 9038 chữ

Nói có sách mách có chứng, Triệu Đại Phi mở chiếc túi chéo nãy giờ vẫn đeo bên người, lấy ra tờ giấy đoạn tuyệt đưa cho Tần Dũng.

Tần Dũng chu đáo mang tới trước mặt từng người một. Ông Văn nhào theo định giật, rất tiếc chỉ một cái lắc người rất nhẹ cũng đủ khiến ông ta mất đà ngã sõng soài.

Lại lần nữa, ông Văn kêu gào thảm thiết như lợn bị chọc tiết. Đáng buồn thay, đại đa số khá giả đã quay xe, chẳng còn mấy ánh mắt đồng tình đứng về phía ông ta nữa rồi.

“Quá đen cho ngữ bất lương, sư phụ tôi là ai cơ chứ!” Triệu Đại Phi tiếp tục diễn thuyết đầy hùng hồn và kiêu ngạo, “thầy tôi không những không trượt dài trong đau khổ, tuyệt vọng vì bị gia đình ruồng bỏ. Ngược lại, thầy đã cố gắng gấp trăm gấp ngàn lần người khác, nỗ lực thi đậu đại học Liêu Thành. Một mình thành gia lập thất, đưa vợ con lên thành thị, từng bước xây dựng cuộc sống mới.”

Dẫu vậy vẫn có một số ý kiến trái chiều: “Nhưng nói gì thì nói ông ấy vẫn là cha ruột, dù cho có sai quấy hay tồi tệ đến đâu thì cũng không thể giương mắt mặc kệ sống chết không lo. Văn đại sư xử sự thế này kể ra cũng tuyệt tình quá!”

Triệu Đại Phi cười lạnh: “Này người anh em, đừng có trông mặt mà bắt hình dong, điều kiện sống của ông ta còn tốt hơn khối người ở đây đấy. Hàng tháng hai vợ chồng đều có lương hưu, nhà ở khu Nhị Hoàn, vị trí đắc địa ngay trung tâm Liêu Thành. À, mà nó cũng không phải căn nhà bình thường đâu, phải gọi là một toà đại viện mới đúng!”

“Trong thành đang tiến hành phá bỏ và di dời, ông ta được đền bù ngay nhà mới, mà không chỉ một căn thôi nha, tận mấy căn lận đó. Thế nên người anh em à, trước khi thương xót người khác thì nên lo cho thân mình trước đi. Nhìn bộ dáng anh hơi héo đấy, mấy ngày tới chú ý cẩn thận chút nha!”

Triệu Đại Phi đã xem tướng cho không ít người ở đây, cũng gây dựng được một chút tiếng tăm, thế nên lời thầy vừa phán khỏi miệng, đám đông liền lục tục kéo nhau tránh xa, vì sợ vô duyên vô cớ lại bị lây dính vận xui.

Còn anh chàng kia thì xấu hổ, phụng phịu phủi đít bỏ đi.

Thấy mình càng lúc càng yếu thế, ông Văn nóng nảy, nhổm phắt dậy, chỉ tay vào mặt Triệu Đại Phi, quát tháo ầm trời: “Mày nói láo, chúng mày cùng một giuộc nên đương nhiên phải bênh nhau rồi. Mọi người nhìn xem, tôi rách rưới thế này liệu có giống với người lắm tiền nhiều của không hả? Đây, không tin thì nhìn đi, xem có đồng xu cắc bạc nào không…”

Vừa nói, ông Văn vừa lộn trái túi áo túi quần để chứng minh. Đích thực rỗng tuếch, không hề có một hào một cắc nào hết!

Mọi người chụm đầu thì thào bàn luận, quá khó để phân định nên tin bên nào.

Tuy vậy, Triệu Đại Phi vẫn bình tĩnh đối đáp: “Ông có chuẩn bị mới đến nên đương nhiên là không đem theo tiền rồi. Nhưng tôi đoán là con trai ông đang thập thò gần đây, đúng không? Chứ nếu không thì tối nay ông ngủ ngoài đường à?”

Ông Văn giật mình sửng sốt. Song lão phản ứng rất nhanh, lập tức lăn đùng ra đất khóc lóc ăn vạ: “Ối ông giời ơi, ông xuống đây mà xem này, bao năm cực khổ nuôi con khôn lớn, bây giờ nó không những không báo hiếu cha mẹ mà còn đổ điêu cho cha nó đây này. Thử hỏi có ai khổ hơn tôi không hả giời, tôi khổ quà mà, thế này thì chết quách đi cho rồi, chứ sống làm gì nữa!”

“Bớt gọi lại, ông trời không rảnh nghe ông ba hoa đâu!” Tần Dũng đi thẳng tới ngã rẽ, tóm cổ Văn Trạch Dũng kéo đến trước mặt ông Văn

“Mọi người nhìn đi, đây là thằng con trai được ông ta yêu thương, cưng chiều nhất đây. Mọi người thử nhìn xem có giống nhau như lột không?”

Văn Trạch Dũng vùng vẫy toan chạy, liền bị Tần Dũng thụi cho mấy cái mới chịu đứng yên. Có lẽ cả đời hắn chưa khi nào mất mặt như lúc này, phải đứng chôn chân tại chỗ mặc cho thiên hạ chỉ trỏ, bình phẩm.

Thấy con trai cưng bị đau, ông Văn xót xa không để đâu cho hết: “Trời ơi, làm sao thế này?”

Dân tình xung quanh ồ lên, anh một câu tôi một câu tranh nhau nói:

“Ôi vãi, hoá ra có quan hệ thật kìa!”

“A tôi biết người này, lần trước hắn tới tiệm đoán mệnh quậy phá, bị Văn đại sư đuổi đi đây mà.”

“Đúng đúng, lúc đó hắn còn mạnh miệng nói mình là em trai của Văn đại sư nữa”

“Thế mà vẫn có mặt mũi mò tới tiếp, rốt cuộc định giở trò gì đây?”

“Hay là thấy Văn đại sư làm ăn phát đạt nên tính moi tiền?”

“Nhưng ban nãy sư phụ Triệu chả bảo nhà họ ở khu Nhị Hoàn, giàu lắm cơ mà. Đất chỗ đó mà quy ra tiền đền bù thì có mà đếm mệt nghỉ.”

“Ờ, cả căn đại viện đấy, không ít tiền đâu!”

….

Dư luận đảo chiều, tình thế lúc nào nghiêng hết về phía Văn Trạch Tài khiến Văn Trạch Dũng và ông Văn cuống cà kê tìm đối sách.

Tiếc rằng quá đen cho đội bạn, đầu còn chưa kịp nảy số thì bên này, Triệu Đại Phi đã nhanh chóng xuất chiêu. Chả là cậu chàng ra hiệu cho Tần Dũng nhéo mình một cái, thế là hỡi ôi nước mắt nước mũi đua nhau chảy tèm lem

“Hôm qua sư mẫu tôi mới biết mình có tin vui, sư phụ mừng quá liền chạy ra Cung Tiêu Xã tính gọi điện về quê báo tin cho cha vợ. Ngờ đâu Cung Tiêu Xã lại đóng cửa thế là sư phụ đành phải đi tít ra tiệm tạp hoá đầu phố.”

“Chuyện này tôi biết”, một bà thím rướn người hét lên.

Ngay lập tức, tất cả ánh mắt đổ dồn về phía này. Chắc ý thức được mình hơi lớn tiếng nên bà thím bẽn lẽn cười, để lộ hàm răng trắng loá: “Haha, đúng là hôm qua tôi có gặp đại sư trên phố, tôi còn níu thầy lại hỏi khi nào tiệm đoán mệnh mở cửa. Thầy ấy bảo hôm nay, thế nên tôi mới đi sang đấy chứ. Chứ nhà bao việc, mới sáng sớm tinh mơ ai rảnh đâu mà đi chơi.”

Bà thím vừa nói xong đã có ông bác nôn nóng tiếp lời ngay: “Hôm qua tôi cũng thấy thấp thoáng bóng dáng Văn đại sư. Lúc ấy tôi còn nghĩ bụng sao về rồi mà không ra mở tiệm đi, biết bao khách đang đợi xem bói, còn đi ra tiệm tạp hoá làm đếch gì.”

Hết người này đến người kia đứng ra làm chứng, ông Văn và Văn Trạch Dũng mặt méo xèo xẹo, như bị táo bón!

Triệu Đại Phi giơ tay, ổn định trật tự rồi mới hít sâu một hơi, ngữ điệu trầm buồn hơn hẳn: “Nhưng chính vì hôm qua ra đường nên sư phụ tôi mới xui xẻo đụng phải người này…”

Cậu chỉ vào ông Văn: “Ông ta chặn đường sư phụ tôi ngay trước tiệm tạp hoá, muốn dùng lời lẽ để kích động nhưng thầy tôi chẳng thèm để ý, chỉ khách sáo nói một hai câu rồi lập tức về nhà. Thiết nghĩ sự việc diễn ra trước cửa tiệm tạp hoá thì chắc hẳn ông chủ sẽ chứng kiến hết thảy. Chỉ đáng tiếc ông ấy không có mặt ở đây.”


Việc đã tới nước này mà không làm cho ra nhẽ thì tức chết mất, thế là một vài người xông xáo chạy vù ra đầu phố gọi ngay ông chủ tiệm tạp hoá.

Vốn dĩ thấy bên này tụ tập đông người, ông chủ tiệm cũng tò mò lắm rồi, ngặt nỗi lại bị vợ ngăn cản. Giờ có lý do chính đáng rồi, ông ấy chả không đi vội ấy chứ.

Biết mình giữ trọng trách to lớn, ông chủ tiệm săm soi rất kỹ càng, tỉ mỉ. Chỉ có điều ông Văn đâu chịu hợp tác, toàn quay đầu đi, ngọ nguậy không khác gì con đuông dừa.

Trong khi ấy, Văn Trạch Dũng ngồi bên cạnh cứ nghệt mặt ra, đầu óc lung tung rối loạn không biết phải làm gì để đối phó. Rõ ràng đêm qua hai cha con đã bàn tính cẩn thận và đưa ra một kế sách không thể vẹn toàn hơn. Đó là dùng tội danh bất hiếu áp chết Văn Trạch Tài. Cứ chắc mẩm phen này thắng đậm, nào ngờ mọi thứ đi lệch quỹ đạo, rối tung như canh hẹ, không biết đường đâu mà gỡ.

Mãi một hồi lâu sau, tưởng chừng câu chuyện lại lần nữa đi vào bế tắc thì ông chủ tiệm tạp hoá bất ngờ la lên: “Là ông ta, chính là ông ta!”

Ông Văn dựng đứng lông mày, đùng đùng nổi giận: “Bố láo! Tôi đi qua tiệm tạp hoá nhà ông khi nào? Trên người không có một cắc thì đi ra tiệm tạp hoá làm chó gì?”

Ông chủ tiệm cười đểu: “Ừ, đúng là ông chưa vào tiệm nhà tôi, bộ dạng ngày hôm nay cũng khác xa với hôm qua. Nhưng mà giọng nói thì vẫn vậy, không lẫn đi đâu tí nào. Lỗ tai tôi thính lắm, không qua được tai tôi đâu!”

Nói đoạn, ông chủ tiệm xoay người về phía đám đông, giải thích thêm: “Lúc ấy sau khi Văn đại sư đã rời đi rồi, người đàn ông này còn phun nước bọt chửi với theo nữa cơ. Đến tôi là người ngoài nghe còn bực mình nữa là. Chả hiểu tại sao một người đàng hoàng, tốt bụng như Văn đại sư lại dây phải cái lão già ngang ngược, vô lý như thế này.”

“Mày…chúng mày ngậm máu phun người!” Ông Văn mặt đỏ tía tai, trừng trổ hung tợn như thể muốn ăn tươi nuốt sống Triệu Đại Phi cùng ông chủ tiệm tạp hoá

“Lũ chúng mày đồng loã với thằng mất dạy Văn Trạch Tài cho nên kéo bè kéo lũ tới ức hiếp một ông già khốn khổ đúng không. Hôm nay tao sẽ chết ngay tại đây, trước mặt toàn thể bà con để chứng minh cho sự trong sạch của mình!”

Dứt lời, ông Văn hùng hổ lao về phía cánh cửa đóng chặt phía sau lưng Triệu Đại Phi. Tần Dũng nhanh chân ngáng nhẹ một cái, lão già ngã lăn quay, kêu oai oái. Song anh chẳng lấy làm thương xót, ngược lại còn phủi phủi ống quần như kiểu không muốn dây phải c*t: “Lịch sự tí đi, cẩn thận hỏng cửa!”

Tuy nhiên, đám đông vây xung quanh nhất thời im bặt, tất cả những người có mặt đều ngỡ ngàng và hoảng hồn trước hành động quá khích vừa rồi của ông Văn.

Đùa à, mạng người đấy! Hôm nay ông ta mà chết thật thì những người đứng ở đây đừng ai mong thoát khỏi liên đới. Chỉ riêng cái tin đám đông bức tử một ông lão già cả cũng đủ khiến bọn họ mang vết nhơ suốt đời. Chưa hết, nó còn liên luỵ tới gia đình và việc chung thân đại sự của con cái nữa cơ, không phải chuyện nhỏ đâu!

Bạn đang đọc [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư của Tuý Cai Ngoạn Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    86

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!