Chương 288: [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Trương gia

Phiên bản dịch 8968 chữ

Về tới nhà, Điền Tú Phương mới nói ra suy nghĩ của mình: “Ban nãy em cứ tưởng anh sẽ chả thèm cái căn nhà đó chứ.”

Văn Trạch Tài đang cẩn thận chải đầu cho vợ, vừa nghe thấy thế không nhịn được bật cười: “Chồng em nào có phải thánh phụ!”

Điền Tú Phương ngây ra: “Hả? Thánh phụ có nghĩa là gì?”

“Là chỉ người lấy từ bi bác ái làm lẽ sống, mặc kệ người khác đối xử tệ bạc với mình ra sao cũng đều rộng lòng tha thứ hết, thậm chí còn lấy đức báo oán, sắn sàng giúp đỡ kẻ thù. Anh tự thấy, anh không phải người như vậy!” Văn Trạch Tài điềm đạm giải thích, tay vẫn đều đặn đưa từng đường lược nhẹ nhàng.

Điền Tú Phương cong cong khoé miệng: “Xác thực anh không phải người như vậy.”

Văn Trạch Tài từ tốn nói tiếp: “Nếu căn nhà kia ông nội Văn đã để lại cho hắn thì đó là thứ hắn đáng được hưởng. Hơn nữa, người ta đã mang tới tận cửa, anh đâu thể nhắm mắt làm ngơ, coi như không biết. Vả lại, quãng thời gian trước, gia đình đó đã phụ hắn quá nhiều. Giờ anh mà không nhận thì được hời cho tên Văn Trạch Dũng quá rồi.”

Điền Tú Phương mềm mại dựa vào lồng ngực chồng: “Anh làm rất đúng.”

Trái ngược với sự bình yên bên này, phía bên kia thực sự là phong ba bão tố. Bà Văn, sau khi biết được kết quả thì lại lăn ra ngất tiếp. Văn Trạch Dũng tá hoả bấm vào huyệt nhân trung gọi mẹ tỉnh. Còn ông Văn mệt mỏi ngồi thừ ra ở cuối giường. Giờ biết lấy đâu ra tiền trả cho Văn Trạch Tài đây. Trong nhà có bao nhiêu của cải đều bị thằng Trạch Dũng đào rỗng rồi còn đâu!

Văn Trạch Tài chả quan tâm bọn họ làm cách nào để kiếm tiền, dẫu sao người sốt ruột cũng chẳng phải là anh. Nếu bọn họ muốn có nhà mới thì ắt sẽ tự tìm ra cách.

Nhưng đã diễn thì phải diễn tới cùng, mỗi ngày Văn Trạch Tài đều băng bó cánh tay rồi treo lên trên cổ. Chẳng qua không cần bôi thêm máu gà như hôm gặp cha con ông Văn nữa thôi.

Hôm nay vẫn như mọi ngày, Triệu Đại Phi phải đối phó với một đống bài tập khó nhằn. Sau khi làm xong, cậu chàng vừa nộp bài vừa tranh thủ nhiều chuyện: “Sư phụ, hôm bữa thầy bảo Văn Trạch Dũng xui rủi đeo bám, xúi quẩy quấn thân là không phải mỗi chuyện nhà cửa thôi đúng không?”

Văn Trạch Tài đón lấy quyển vở, nghiêm túc kiểm tra xem thằng này có gian dối làm thiếu bài hay không. Đến khi xác định đã là đúng và đủ hết, anh mới ngẩng đầu nhàn nhạt đáp: “Tất nhiên là không liên quan tới chuyện nhà cửa, vì về cơ bản căn nhà có phải của nó đâu.”

Triệu Đại Phi gật lấy gật để, chân chó chạy tới đấm lưng bóp vai đợi nghe lời vàng ý ngọc của sư phụ. Nhưng khổ nỗi Văn Trạch Tài vẫn ngồi im bất động, chẳng nói chẳng rằng.

Triệu Đại Phi biết ý, thẽ thọt nói ra phỏng đoán của mình: “Hôm đó con cũng lén quan sát sắc mặt của hắn. Xét về phương diện tướng thuật thì kiếp nạn lần này của hắn đến từ Quan cung. Âm dương đồng cung Quan Lộc (1), Nhật Nguyệt Dương Đà khắc thân (2). Hay nói cách khác chính là tương lai mờ mịt, sự nghiệp điêu tàn. Mà tất cả chuyện xui xẻo này đều bắt nguồn từ gia sự. Uầy, không lẽ bà Văn quá bất mãn với di chúc của cha chồng nên uất…”

…chết….

Triệu Đại Phi nuốt ngược chữ cuối vào bụng, bởi rằng kể cả sư phụ đã cắt sạch quan hệ với nhà bên đó thì cũng không thể nói trắng ra mẹ của sư phụ chết vì tiếc tiền được.

Tuy nhiên, Văn Trạch Tài lại lắc đầu, trong giọng nói không che giấu vẻ thất vọng: “Đại Phi ơi là Đại Phi, học bao lâu rồi mà không có tí tiến bộ nào hết, càng học càng thụt lùi là sao?”

Triệu Đại Phi hốt hoảng, lập tức đứng nghiêm cụp mắt tự kiểm điểm: “Con xin lỗi sư phụ, mong sư phụ chỉ giáo.”

Văn Trạch Tài chỉ rõ: “Tuy rằng xui rủi xuất phát từ cung Quan, nhưng nếu con để ý kỹ sẽ phát hiện cung Phu Thê có vết nứt. Văn Trạch Dũng mệnh trung chú định đời này phải trải qua hai cuộc hôn nhân.”

Triệu Đại Phi trừng lớn mắt, tức là xui rủi của Văn Trạch Dũng lần này là do vợ hắn đem lại?!

Thôi chết rồi, bà xã nhà mình tuyệt vời như thế,

liệu có khi nào cô ấy chán cô ấy đá đít mình luôn không? Tự nhiên đâm ra lo lo, Triệu Đại Phi liền cúi thấp đầu, lấm lét hỏi: “Sư phụ, đời này con chỉ có một lần thôi đúng không sư phụ?”

Đúng là ngu hết thuốc chữa, Văn Trạch Tài chán chả buồn trả lời, trực tiếp dẫn Tần Dũng đi ra ngoài.

Hai người bắt xe đi tới trấn Mộc Khê, nằm tại phía Nam thành phố Liêu Thành. Vị khách lần này họ Trương, trong nhà đứng hàng thứ ba nên thường gọi là anh ba Trương. Mấy bữa trước anh ta có tới vài lần nhưng lại toàn trúng ngày tiệm đóng cửa. Thế là anh ta đành gửi địa chỉ cho bà thím nhà sát bên tiệm.

Hôm nọ cha con Văn Trạch Dũng kéo tới làm loạn, bà thím mượn danh nghĩa sang chuyển lời nhưng cũng tiện thể hoà vào đám đông đứng vây xem.

Lúc này, anh ba Trương đang trầm ngâm ngồi ngoài sân hút thuốc lá sợi. Trong phòng ngủ không ngừng truyền ra tiếng la hét chửi mắng của bà mẹ. Nghĩ lại khoảng thời gian bị mẹ tra tấn tinh thần, anh Trương chịu hết nổi, phiền muộn dụi tắt điếu thuốc rồi hướng về phía nhà xí nói lớn: “Anh lại đi tới khu phố cổ đây, biết đâu hôm nay gặp may Văn đại sư mở cửa.”

Gần như ngay tức khắc, một người phụ nữ cao gầy đẩy cửa nhà xí, lao vụt ra. Khuôn mặt cô ta dài như trứng ngỗng, hai má rám nắng sậm màu và thô ráp, lông mày xếch ngược tỏ thái độ mất kiên nhẫn: “Em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, mẹ không phải bị trúng tà, mẹ bị điên đấy. Giờ cái cần làm là đưa mẹ tới bệnh viện khám bệnh chứ không phải đi tìm thầy bà.”

Anh ba Trương gãi đầu gãi tai, suy sụp thở dài: “Thì cũng đi khám rồi đấy nhưng có tìm ra bệnh gì đâu, toàn kêu truyền dịch, truyền dịch. Nếu truyền dịch có hiệu quả thì bệnh của mẹ phải thuyên giảm chứ. Đằng này em ngẫm lại mà xem, hai ngày ở bệnh viện có khác nào đi đánh vật không? Mẹ làm ầm ĩ hết cả lên đến bác sĩ cũng phải bó tay xin thua. Như thế không phải trúng tà thì là gì?”

Chị ba Trương thở dài, hai ngày đưa mẹ chồng đi viện đích thực là hai ngày ác mộng trong cuộc đời chị. Bà hết bò lên mái nhà đòi nhảy lầu tự tử rồi lại quay sang mắng chửi con cái, thậm chí còn đánh cả y tá và hộ sĩ. Điều lạ kỳ là mỗi ngày bà chẳng ngủ bao nhiêu, chỉ nhắm mắt đâu đó độ một, hai tiếng thôi thế mà vẫn có sức chạy nhảy lung tung, chửi người xoen xoét như xé vải. Hoàn toàn không giống một bà lão hơn sáu mươi tuổi.

Chị suy nghĩ lung lắm, hai bàn tay xoắn xuýt đầy do dự: “Nhưng cái ông Văn đại sư kia toàn đóng cửa suốt, anh đi đi về về mấy bận cũng tốn bộn tiền xe. Hay là anh thử tìm xem có ông thầy nào gần gần đây không?”

“Gần thì cũng có đấy nhưng toàn nói tào lao! Ngay trong trấn nhà mình cũng có ông thầy bói họ Tống còn gì. Hễ ai tới ông ta cũng kêu ấn đường đen xì, tai ương sắp giáng. Nhưng nói tới nói lui chỉ có độc câu đó, chẳng bói ra được thêm câu nào khác. Anh thấy mười phần thì phải tám, chín là lừa đào!” Anh ba Trương đứng dậy, với lấy cái mũ đội lên đầu, bộ dáng dứt khoát phải đi.

“Ai biết được ông đại sư họ Văn kia có bản lĩnh thật không, hay là cũng giống vậy!” Chị ba Trương trề môi, lầm bầm nói trong bụng.

Chị cảm thấy ông chồng nhà mình quá ư là thật thà. Mà ở đời có câu “thẳng thắn thật thà thường thua thiệt”. Đấy, nhìn mà xem, nhà này có tận ba người con trai, hai người con gái nhưng từ ngày mẹ chồng xảy ra chuyện, cấm thấy ai tới hỏi thăm câu nào, toàn lờ lớ lơ đi đùn đẩy hết trách nhiệm lên đầu hai vợ chồng chị. Bữa trước đưa mẹ đi viện chỉ có hai vợ chồng xoay sở, giờ cũng chỉ có mình anh nhà chị chạy đôn chạy đáo tìm thầy tìm thuốc. Cứ làm như mẹ của một mình anh ấy không bằng!

Rõ ràng mẹ là mẹ chung, có việc mấy anh em phải xúm lại chung tay lo lắng chứ. Đằng này cứ dồn hết cho một đứa là cái kiểu gì?! Nghĩ mà bực hết cả người!

Nhìn cái mặt chảy ra thế kia là biết vợ lại đang ấm ức bực bội đây mà, anh ba Trương xua tay: “Được rồi được rồi, hồi mẹ còn khoẻ khoắn mẹ chả thiên vị nhà mình nhất còn gì. Giờ mẹ ốm đau chúng ta phải đứng ra lo lắng là đúng rồi. Thôi, em ở nhà chăm sóc mẹ nhá, anh đi đây.”

Chị ba Trương vội vàng chạy vào nhà cầm cái bình nước gọi với theo: “Này anh mang đi mà uống cho đỡ khát. Đi sớm về sớm đấy!”

“Ừ, anh biết rồi!” Anh ba Trương đón lấy bình nước rồi mệt nhọc cất bước, thẳng hướng tới bến xe thị trấn.

Cùng lúc ấy, xe chở Văn Trạch Tài và Tần Dũng cũng vừa tới bến. Hai người nhanh chóng xuống xe rồi hỏi đường đến Trương gia.

===

Chú thích:

(1)Trên lá số tử vi Cung Quan Lộc là một cung thể hiện rõ nét công danh sự nghiệp của đương số. Cung Quan Lộc luôn được xem là một cung quan trọng đối với cả nam giới và nữ giới. “Quan” hiểu theo ý nghĩa ngày xưa là quan trường, những người có chức sắc, quyền hành, thực thi những chính sách của triều đình.

Ngày nay đó là con đường sự nghiệp, công danh, chức danh nghề nghiệp của mỗi cá nhân. “Lộc” nghĩa là tài sản, tiền bạc. Tóm lại, Quan Lộc là con đường công danh sự nghiệp và tài lộc, tiền bạc thu được từ sự nghiệp của đương số.

(2)Âm dương hay còn gọi là Nhật Nguyệt, là hai sao quan trọng trong Tử Vi. Thái Dương chủ về cha hoặc chồng. Thái Âm chủ về mẹ hoặc vợ.

Nhật Nguyệt Dương Đà Khắc Thân: Cung mệnh có Nhật hay Nguyệt toạ thủ gặp Kình, Đà nên khắc cha mẹ vì Dương là cha, Âm là mẹ. Tuy nhiên cũng phải xem thêm cả cung Phụ Mẫu rồi mới đưa ra kết luận.

Bạn đang đọc [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư của Tuý Cai Ngoạn Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    116

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!