Chương 289: [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Phát điên

Phiên bản dịch 9033 chữ

“À, hai chú tìm nhà Trương gia hả. Đây, hai chú cứ đi thẳng đường này là tới thôi. Nhìn thấy cái nhà to to ở ngay kia không, đúng đúng chính là căn đại viện đó đấy.”

Sợ hai vị khách lạ đi lạc, ông bác chỉ đường rất có tâm và nhiệt tình, thiếu điều đòi dắt đi luôn nhưng Văn Trạch Tài đã khéo léo từ chối.

Phóng tầm mắt theo hướng tay chỉ, Văn Trạch Tài trông thấy một con đường thẳng tít tắp, đâm xuyên qua các thửa ruộng bao la bát ngát, dẫn thẳng tới một toà đại viện mái ngói gạch xanh.

Nên nhớ ở thời này chưa nhiều hộ gia đình đủ điều kiện lợp mái ngói, xây tường gạch khang trang giống vậy. Ngay ấn tượng đầu tiên, Văn Trạch Tài đã có thể khẳng định luôn: “Có vẻ Trương gia này thuộc diện khá giả đấy.”

“Vâng, em cũng nghĩ thế”, Tần Dũng gật đầu tán thành. Đứng từ đây, anh còn nhìn thấy mảnh vườn trồng rau trước nhà được quy hoạch rất gọn gàng và ngăn nắp. Căn nhà nằm sừng sững chiếm đóng một khu riêng biệt, sở hữu tầm nhìn bao quát cả thị trấn.

Đúng lúc này, có một người đàn ông mở cổng đi ra, Tần Dũng nhíu mày hỏi: “Đại sư nhìn kìa, có phải anh ba Trương không?”

Nhìn phương hướng thì có vẻ anh ta cũng đang đi về phía này, Văn Trạch Tài nói nhanh rồi cất bước: “Đi, chúng ta qua đó hỏi thử.”

“Vâng”, Tần Dũng xốc lại tay nải sau đó rảo bước theo sau.

Đoạn đường trông thì khá gần nhưng thực tế đi lại hơi xa. Ước chừng cuốc bộ hơn mười phút, đôi bên mới giáp mặt nhau.

Bởi vì mới nghe danh chứ chưa trực tiếp diện kiến Văn đại sư bao giờ thế nên lúc này anh ba Trương hơi giật mình và mang tâm lý đề phòng khi nhìn thấy người lạ. Vì rằng cuối con đường này ngoài Trương gia các anh thì không còn hộ gia đình nào khác nữa. Rốt cuộc hai người này tới tìm ai nhỉ?!

Để đảm bảo an toàn, anh ba Trương chủ động lên tiếng chào hỏi trước: “Hai vị đồng chí này nhìn lạ mặt quá, không biết hai vị tới tìm ai?”

“Chúng tôi tới từ khu phố cổ, đến tìm anh ba Trương. Làm phiền cho hỏi có phải nhà anh ấy đi thẳng hướng này đúng không?” Trong khi trả lời, Văn Trạch Tài đã kịp đánh giá sơ bộ tướng mạo đối phương, người này hiền lành chất phát, hậu vận ấm êm, viên mãn.

“Khu phố cổ…” anh ba Trương kích động vô cùng, tháo vội cái nón xuống, tươi cười tíu tít: “vâng vâng, chính là tôi đây. Ngài…chắc ngài là Văn đại sư phải không ạ?”

Hai người trước mặt, có một người phong thái thanh tao, tuấn tú hơn hẳn. Vừa liếc mắt một cái là anh ba Trương xác định được Văn đại sư ngay.

Văn Trạch Tài gật đầu khẽ cười: “Vâng, chào anh. Mấy hôm trước tôi hơi mệt trong người nên phải nghỉ ở nhà. Nghe thím Lưu bảo anh đã đến cửa hàng nhiều lần, đoán có việc cần kíp nên hôm nay chúng tôi tranh thủ thời gian tới đây một chuyến.”

“Chết chết, làm phiền Văn đại sư quá. Mời hai vị đi lối này, nhà tôi ở ngay phía trước kia thôi.”

Anh ba Trương vui mừng ra mặt, phấn khởi đi trước dẫn đường.

Nói là ngay trước mặt kia thôi, nhưng kỳ thực phải lội bộ thêm hai chục phút nữa mới tới được Trương gia.

Trên đường đi, anh ba Trương tranh thủ kể sơ qua tình hình bệnh tình của mẹ mình. Trước đây, bà Trương nổi tiếng là người phụ nữ hiền lành tử tế, sống chan hoà cùng xóm giềng và hoà thuận với con dâu.

Nhưng năm, sáu ngày trước, sau một lần bà Trương lên núi đốn củi trở về thì mọi thứ thay đổi một trăm tám mươi độ. Bắt đầu từ đêm đó bà luôn tỏ ra bực bội, khó chịu, không tiếc lời chì chiết, đay nghiến con dâu. Cô làm cái gì bà cũng không vừa mắt, thậm chí đun siêu nước tắm cũng bị chửi là đồ đàn bà hoang phí.

Khi ấy, không chỉ chị vợ, mà chính anh ba Trương cũng sửng sốt, bàng hoàng. Trước giờ mẹ anh luôn ôn hoà, nhã nhặn, đến một câu nặng lời còn chả có chứ đừng nói tới mấy lời mắng mỏ, nhiếc móc.

Cũng chính vì điều này mà chị ba Trương được cả trấn Mộc Khê hâm mộ, thậm chí là đố kỵ vì có được một bà mẹ chồng tuyệt vời đến vậy.

Nhưng nào ngờ tự dưng mẹ đổi tính đổi nết không rõ nguyên nhân. Chưa dừng lại ở đó, đêm hôm ấy sau khi anh chị dọn dẹp xong mọi việc, tính quay về phòng nghỉ ngơi thì giật mình hoảng hồn khi thấy mẹ đã ngồi lù lù trên giường từ bao giờ. Sau khi ổn định tinh thần, anh ba Trương hỏi tại sao mẹ lại ngồi đây thì chỉ nhận được một cái lườm sắc lẹm cùng lời ra lệnh mau chóng sinh con nối dõi, nếu không thì phải bỏ vợ, lấy vợ khác!

Vợ chồng anh ba Trương khiếp sợ vô cùng. Vì rằng anh chị đã có hai đứa con và chúng đều ngoan ngoãn, thông minh, tiền đồ sáng lạn. Đứa lớn đang học đại học, còn đứa nhỏ đang học cao trung. Trừ bỏ thời gian học hành thì cuối tuần nào được nghỉ thằng út cũng về nhà thăm bà nội đấy thôi!

Nhưng dường như bà Trương chả nhớ và cũng chả quan tâm cái gì hết, suốt ngày chỉ hùng hùng hổ hổ chửi bới. Có đôi khi còn động tay động chân đánh cả anh ba Trương. Thậm chí lúc đi chợ, lỡ có ai dám liếc bà một cái là bà sẽ lao vào xáp lá cà luôn.

Ban ngày đi gây sự khắp muôn nơi, tối về lại không ngủ, cứ ngồi trên giường liên mồm mắng chửi người khác. Thỉnh thoảng còn cầm lưỡi hái chém chan chát vào khung cửa, hết lời rủa xả, trù ẻo những kẻ đã từng bắt nạt, ức hiếp bà từ trước tới nay. Có những chuyện đã xảy ra cách đây mấy chục năm rồi nhưng bà đều nhớ rõ tất cả, liệt kê không sót một kẻ nào.

Không thể chịu đựng được nữa, vợ chồng anh ba Trương quyết định đưa mẹ tới bệnh viện kiểm tra. Nhưng chưa kịp khám xét gì thì bà đã leo tót lên mái nhà đòi nhảy lầu tự tự doạ cho cả bệnh viện một phen hú hồn. Cuối cùng anh ba Trương đành phải quỳ gối dập đầu xin lỗi thì mới kéo được mẹ xuống, mặc dù thâm tâm anh chẳng biết mình đã phạm sai lầm gì!

Mệt tướt bơ mới khiêng được mẹ về phòng bệnh, anh ba Trương vừa xoay người định đi rót nước nóng thì nghe thấy tiếng la hét, kêu khóc truyền ra từ phòng bệnh. Linh cảm có chuyện chẳng lành, anh lập tức lộn ngược trở lại. Quả nhiên, đập vào mắt anh là cảnh tượng mẹ mình đang nghiến răng nghiến lợi nắm tóc đè đánh một nữ y tá.

Anh ba Trương tá hoả lao vào can ngăn. Vừa lôi được cô y tá ra thì liền trông thấy vợ mình đang ngồi bệt dưới nền nhà khóc thút thít, trên mặt hằn rõ năm dấu ngón tay đỏ chót, không cần hỏi cũng biết là bị ai đánh.

Nguyên cả cái bệnh viện, từ bác sĩ cho đến hộ lý, y tá đều phát sợ với bà già côn đồ này. Cũng may cô y tá kia thông cảm vì bệnh nhân lớn tuổi và người nhà xin lỗi tử tế nên đã vui vẻ cho qua, không truy cứu trách nhiệm.

“Lúc ở bệnh viện, bác sĩ tiêm cho mấy liều an thần với cả cho uống thuốc ngủ nên mẹ tôi mới yên tĩnh được vài ngày, bằng không chắc bà san bằng cái bệnh viên luôn rồi!”, anh ba Trương sầu não thở dài rồi chỉ về căn phòng duy nhất trong nhà bị khoá trái bên ngoài.

Văn Trạch Tài và Tần Dũng đi lại gần, vừa tới trước cửa đã nghe thấy tiếng chửi bậy vọng ra. Cả hai người không hẹn mà cùng cau chặt mày. Dĩ nhiên những lời tục tĩu thường không dễ nghe chút nào và bà Trương cũng chửi giống y như những người phụ nữ chua ngoa, đanh đá khác thôi. Chỉ có điều, nếu tinh ý lắng tai nghe sẽ phát hiện vấn đề nằm ở âm thanh phát ra, nó có độ vang và rung rất kỳ quái, không dễ nhận biết và rất khó diễn tả thành lời.

Văn Trạch Tài khẽ hỏi: “Khi không có thuốc an thần và thuốc ngủ bà vẫn luôn trong trạng thái kích động như thế này à?”

Anh ba Trương gật đầu rồi vội bổ sung thêm: “Như này vẫn chưa là gì đâu, buổi tối mẹ tôi còn đập đập gõ gõ nữa cơ. Chả biết bà làm cái gì trong đấy nhưng miệng cứ chửi và tay cứ đập không biết mệt là gì.”

Tần Dũng gãi gãi đầu: “Hay là bà lão bị cái gì đó kích thích nên đầu óc…”

Anh ba Trương thở dài buồn phiền: “Bác sĩ nói đầu óc mẹ tôi hoàn toàn bình thường chỉ là tinh thần và sức lực quá dồi dào, cảm xúc thất thường, dễ nóng nảy, tức giận dẫn đến các hành vi quá khích chứ bà không bị bệnh gì hết.”

Tần Dũng khó hiểu, nhìn về phía Văn Trạch Tài.

Có lẽ phát hiện thấy tiếng người lạ trong nhà, bà Trương tạm dừng giây lát để nghe ngóng rồi lại gào mồm chửi toáng lên: “Mẹ tiên sư cái thằng mấy dạy kia, ai cho mày đưa cái lũ đầu đường xó chợ, đâm thuê chém mướn về nhà bà hả? Có phải mày thấy nhà mày thừa mứa quá nên mày lôi chúng nó về ăn mạt nhà tao phỏng? Tao nói cho mấy thằng cô hồn các đản kia biết nhá, chúng mày đừng hòng ăn một hạt thóc hạt gạo nhà bà, bà móc họng chúng mày ra đấy! Sớm biết mày ngu đần, mày phá gia chi tử như thế này thì tao đã bóp chết mày ngay từ lúc sinh ra rồi! Lũ chó má, cút đi cho bà…”

Anh ba Trương gục đầu, không biết giấu mặt đi đâu cho bớt xấu hổ: “Xin lỗi đại sư, xin lỗi đại sư…”

Tuy nhiên Văn Trạch Tài chẳng thèm để ý. Anh mỉm cười tiến thêm một bước, nâng tay gõ nhẹ lên cửa ba cái

“Cộc…cộc…cộc…”

“Uỳnh…uỳnh…uỳnh…uỳnh…” Ngay lập tức, một tràng thanh âm khủng bố vang lên đáp trả. Vừa nghe là biết tiếng búa nện lên cửa gỗ rồi.

Tần Dũng hoảng hồn, vội vàng kéo đại sư ra sau lưng che chắn, đồng thời lia mắt kiểm tra cái ổ khóa bằng sắt to bản. May quá, nó vẫn còn chống đỡ được.

Tần Dũng chắc lưỡi: “Bà cụ hung bạo quá!"

Anh ba Trương cũng hồn bay phách tán: “Mời mời hai vị dời bước ra ngoài nói chuyện…”

Chứ đứng đây thêm lát nữa lỡ bà già phá cửa lao ra được không chừng sẽ có đổ máu mất!

Ba người vừa bước ra sân thì chị ba Trương bưng khay trà mới pha đi tới. Chị trừng mắt liếc chồng: “Nắng nôi thế này định bắt đại sư đi ra ngoài phơi nắng chắc?”

Bạn đang đọc [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư của Tuý Cai Ngoạn Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    79

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!