Chương 290: [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Hai nhân cách

Phiên bản dịch 9169 chữ

Dứt lời, chị quay sang tươi cười xởi lởi: “Mời Văn đại sư và đồng chí vào gian trong ngồi nghỉ ngơi, uống hớp trà xanh cho mát mẻ. Chỗ đó là phòng học của con trai tôi, có bàn có ghế cũng tiện cho mọi người nói chuyện hơn.”

Văn Trạch Tài và Tần Dũng lịch sự cảm ơn, mỗi người cầm một cốc trà của mình rồi đi vào gian phòng thuộc dãy nhà phía sau. Còn anh ba Trương thì nán lại giây lát, kỳ quái quan sát cô vợ nhà mình: “Chẳng phải em có thành kiến với các vị đại sư hay sao?”

Chị ba Trương nguýt dài: “Nói vớ vẩn, em có thành kiến bao giờ. Tại thấy Văn đại sư bị thương ở tay mà còn lặn lội đường xa tới tận đây. Chỉ riêng điều ấy cũng đủ thấy nhân phẩn của vị này khác hẳn mấy ông thầy bói rởm trên trấn rồi!”

Dứt lời, chị co chân đá chồng một cái: “Mà sao ông hỏi lắm thế, không mau vào tiếp khách đi!”

Là vợ chồng bao năm, chỉ cần nhìn thoáng qua là anh ba Trương biết tỏng suy nghĩ trong đầu vợ. Anh híp mắt, nghiêm mặt sặc mùi đe doạ: “Sao nào, bộ em chê chồng em thời trẻ không đủ tuấn tú, hửm?”

Đáng tiếc, chị ba Trương chẳng sợ. Chị cười ha hả vào mặt ông chồng ngốc rồi xoay người xuống bếp tiếp tục bận việc.

Anh ba Trương hờn dỗi, đứng tại chỗ dậm chân bình bịch. Nhưng cuối cùng cũng phải tiu nghỉu vòng ra khu nhà phía sau.

Vào phòng, anh cười cười cáo lỗi cùng hai vị khách quý rồi kéo ghế ngồi xuống.

Không để mất thời gian đôi bên, Văn Trạch Tài vào việc ngay: “Cứ người trong người ngoài thế này không ổn. Tôi cần giáp mặt trực diện mới có thể biết được rốt cuộc bà ấy bị làm sao.”

“Nhưng…nhưng giờ mẹ tôi khoẻ lắm, không làm sao mà khống chế được, lỡ chẳng may bà đả thương…” Anh ba Trương ấp úng, lo lắng nhìn thân hình gầy gò thư sinh của Văn Trạch Tài.

Thấy vậy, Tần Dũng vỗ ngực tự tin: “Yên tâm, đã có tôi đây. Trước kia tôi đi lính, nên biết cách khống chế mà không làm bị thương đối phương. Anh cứ tin ở tôi.”

Anh ba Trương do dự một hồi, cuối cùng đành phải đồng ý với phương án này. Anh cầm chìa khoá tới trước cửa phòng mẹ, run rẩy tra chìa vào ổ.

Nghe tiếng mở khoá, hai mắt bà Trương sáng quắc, tay lăm lăm cây búa, hưng phấn liếm mép, chực chờ.

Ngờ đâu, ngay khi cánh cửa bị đẩy ra, bà liền cảm thấy tối tăm hết cả mặt mũi. Đợi tới khi định thần trở lại thì cây búa đã bị cướp mất, hai tay bị bẻ quặt ra sau lưng, cả người áp sát vào tường, một bên má dán chặt lên vách tường lạnh băng, hai hằm răng đập lập cập vì hốt hoảng.

Thế nhưng bà ta vẫn cứng miệng chửi đổng: “Ai cho phép chúng mày xông vào đây? Á à thằng ba, mày dám kêu người tới giết mẹ mày có phải không? Cái đồ con mất dạy chết đâm chết chém, tao không có loại con như mày…thả tao ra…thả tao ra…”

Bà Trương càng phẫn nộ, càng hét to thì anh ba Trương càng đau thắt lòng. Hai mắt đỏ quạch, anh rơi nước mắt không phải vì tức giận mà là vì xót thương mẹ. Mới mấy ngày thôi mà mẹ đã gầy xọp cả đi, tóc tai bết lại, quần áo luộm thuộm bốc mùi. Trông chẳng khác nào một người đàn bà điên dại!

Ôi, bà lão gọn gàng ưa sạch sẽ ngày xưa đâu mất rồi?

Tần Dũng nhanh nhẹn trói hay tay bà Trường lại, giơ chân kéo chiếc lại gần rồi ấn bà ta ngồi xuống.

Văn Trạch Tài bình tĩnh ngồi ở vị trí đối diện, sau khi quan sát chốc lát, anh quay ra hỏi: “Nhà có cháo không?”


Nghe đại sử hỏi, anh ba Trương mới lúng túng lau nước mắt. Cũng may chị vợ nhanh nhẹn chạy tới, đáp: “Dạ có có, đại sư đợi chút, tôi đem lên ngay.”

Trong nhà lúc nào cũng có sẵn một nồi cháo. Vả lại mùa hè thời tiết oi bức, có thể ăn nguội, không cần mất thời gian hâm nóng.

Rất nhanh, một tô cháo sánh mịn được bưng lên. Hương thơm hấp dẫn sự chú ý của bà Trương, bà ta dừng chửi, hau háu nhìn vào tô cháo trên tay Văn Trạch Tài với ánh mắt thèm thuồng, khao khát. Tuy nhiên, Văn Trạch Tài không cho bà ta ăn ngay mà tiếp tục hỏi: “Nhốt mấy ngày rồi?”


Anh ba Trương vội đáp: “Dạ thưa hai ngày rồi, từ hôm ở viện về tới nay.”

Văn Trạch Tài: “Trong hai ngày này ăn uống thế nào?”

Anh ba Trương rầu rĩ thưa: “Đưa đồ nhà nấu mẹ tôi nhất định không chịu động đũa, thậm chí còn quăng đổ tung toé. Hết cách, tôi đành phải đi ra chợ mua điểm tâm, bánh trái rồi để ở khe cửa. Với những cái đó thì mẹ đều ăn sạch, không chừa chút nào.”

Đói thì không bị đói rồi đấy, chỉ là mất ngủ trường kỳ thôi. Thậm chí sức ăn còn khoẻ hơn cả trước đây nữa.

Bất thình lình, bà Trương nghiêng đầu về phía con trai, nhổ toẹt bãi nước bọt: “Chúng mày muốn hạ độc giết tao chứ gì, còn lâu tao mới ăn đồ chúng mày nấu, cút đi!”

Anh ba Trương luống cuống né tránh.

Chị ba đứng bên cạnh cũng sầu muộn không kém gì chồng. Hai mươi mấy năm về làm dâu, mẹ chồng đối xử với chị rất tốt. Giờ mẹ đột nhiên đổ bệnh, trong lòng chị cũng rối bời và lo lắng vô cùng.

Văn Trạch Tài nâng tay, búng tách một cái. Bà Trương đang mắng chửi tía lia đột nhiên nín bặt.

Tiếp theo, Văn Trạch Tài đích thân bón từng muỗng cháo cho bà Trương. Bà ta ngoan ngoãn ăn thun thút cho tới khi hết sạch.

Hai vợ chồng anh ba Trương chỉ biết trợn mắt há mồm, không dám tin vào điều kỳ diệu đang diễn ra trước mặt.

Đút xong, Văn Trạch Tài đặt chén không xuống chiếc bàn gỗ bên cạnh rồi bảo Tần Dũng chuẩn bị đồ nghề.

Tần Dũng quen tay quen việc, nhanh nhẹn mở tay nải, lấy ra bộ kim châm, giấy hoàng cốt tương, sắp xếp ngay ngắn lên bàn.

Lần này đi, Văn Trạch Tài không mang theo kim châm bình thường mà là loại đã được Chương Toàn cải tiến, có thể phát hiện đối phương có trúng Mệnh thuật hay không.

Văn Trạch Tài chọn lấy cây kim mảnh nhất, nhẹ nhàng đâm vào phía sau hõm tai bà Trương.

Vừa nhìn thấy cây kim dài bằng ngón tay người lớn, mặt anh ba Trương tái dại: “Văn…Văn đại sư…”

Nói đoạn, anh ta định tiến lên ngăn cản thì bị Tần Dũng giữ chặt bả vai, lắc đầu ra hiệu đừng quấy nhiễu đại sư làm việc.

Kế tiếp, Văn Trạch Tài lấy một tờ giấy hoàng cốt tương, bao xung quanh phần kim thừa ra bên ngoài. Chưa đầy một phút đồng hồ, tờ giấy bất ngờ bốc cháy. Ánh lửa đỏ tươi, hoàn toàn khác với màu vàng cam hay màu xanh lam của bếp củi.

Và đặc biệt hơn cả đó là ngọn lửa không làm tổn hại đến bà Trương, ngay cả một sợi tóc mai cũng không cháy.

Hai vợ chồng anh ba Trương run lẩy bẩy bám chặt vào nhau, chỉ sợ rằng buông tay ra sẽ khuỵu ngã mất.

Bên này, Văn Trạch Tài vẫn tập trung cao độ. Nhìn ánh lửa bất thường, anh nhíu mày, rút kim châm ra rồi điểm nhẹ hai cái lên ấn đường bà Trương. Tức khắc, hai mắt bà nhắm chặt lại.

Văn Trạch Tài ra hiệu cho Tần Dũng đỡ bà Trương lên giường nghỉ ngơi.

Tần Dũng hơi khom lưng, dễ dàng như nâng một bịch bông, chẳng hao tổn tí sức lực nào.

Tận khi mẹ đã nằm an tĩnh trên giường mà anh ba Trương vẫn chưa hết bàng hoàng. Mãi một lúc lâu sau, anh ấy mới lắp bắp thốt được vài chữ: “Văn đại sư…cái kim…kim đó…”

Đáng tiếc, Văn Trạch Tài không có thời gian trả lời. Anh quay đầu nói với Tần Dũng: “Nước sạch.”

Tần Dũng lập tức đi múc một chén nước sạch mang vào. Văn Trạch Tài dựng cây kim vừa rồi vào chén nước, nó đứng thẳng băng, không đổ!

Anh ba Trương lại một lần nữa kinh hồn bạt vía, chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ nuốt nước miếng, không thốt nên lời.

Bây giờ, Văn Trạch Tài mới quay sang nói với hai vợ chồng họ: “Tình huống của bà cụ hơi phiền phức!”

Mới nghe tới đấy, anh ba Trương đã suy sụp, bụm miệng khóc nức nở.

Văn Trạch Tài nhất thời câm nín.

Cũng may, chị vợ khá hơn chút, vẫn giữ được bình tĩnh: “Hơi phiền phức tức là vẫn có khả năng cứu chữa phải không đại sư?”

Văn Trạch Tài gật đầu: “Có thể! Bà nhà bị đoạt mất Tinh hồn. Trong cơ thể bà tồn tại hai loại nhân cách, một thật và một giả. Ở đây, nhân cách thật đã bị giấu đi, đè ép không cho xuất hiện. Còn những mặt tốt đẹp thể hiện ra trước giờ đều do bà nguỵ tạo mà thành chứ bản tính thật sự không phải như vậy. Hiện tại, bà đang bị một vật chất bí ẩn nào đó điều khiển và khống chế, cưỡng bức bản chất thật phải lộ diện. Muốn trị dứt điểm thì trước hết phải tìm được chính xác địa điểm xảy ra chuyện.”

Chả cần biết thật giả thế nào, hay phiền phức tới đâu, chỉ cần nghe đại sư bảo chữa được là anh ba Trương lập tức phấn chấn tinh thần. Anh gạt nước mắt, cố gắng đóng góp thông tin: “Tôi biết, có thể là ở rừng cây phía sau núi!”

Bởi vì hôm đó mẹ không đi đâu hết, chỉ mỗi lên núi nhặt củi thôi thế nên chỗ đó là đáng nghi nhất.

Dừng một nhịp, anh ba Trương dè dặt đặt câu hỏi: “Đại sư, vừa rồi thầy bảo mẹ tôi bị không chế. Liệu…liệu có phải bà bị quỷ ám không?”

“Không phải quỷ!” Văn Trạch Tài nâng mắt nhìn người đàn ông cao to đang so vai rụt cổ vì quá sợ hãi, “Cũng không phải ma thuật hay tà thuật nào hết. Mà nó là một loại vật chất chuyên “ăn” cảm xúc con người. Mẹ cậu đã bị đè nén một thời gian quá dài. Thứ này chỉ ép bà ta nhìn thẳng vào lòng mình, kích phát những suy nghĩ chân thật từ đáy lòng ra mà thôi.”


Anh ba Trương choáng váng ngã ngồi xuống đất. Tức là…tức là hết thảy trước đây đều là giả tạo, mẹ chỉ diễn cho bọn họ xem mà thôi chứ lòng bà không hề nghĩ vậy. Mẹ hiền lành đôn hậu khi xưa là giả, mẹ hùng hổ, ngoa ngoắt bây giờ mới là thật…

Chợt nhớ lại những lời mẹ mắng chửi hai vợ chồng mấy hôm nay, anh ba Trương cảm thấy đáy lòng lạnh băng. Hoá ra, mẹ không hề thương yêu anh một tí nào. Trong mắt mẹ, anh chỉ là một thằng vô dụng. Còn vợ anh nỗ lực bao năm cũng không lấy được một nụ cười của bà.

Tất cả, tất cả đều là giả tạo hết….

Anh ba ôm đầu, lảo đảo tháo chạy!

Bạn đang đọc [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư của Tuý Cai Ngoạn Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    90

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!