Chương 39: [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Ném đá giấu tay!

Phiên bản dịch 19734 chữ

Lý Đại Thuận cười toe cười toét, hí ha hí hửng cong lưng châm thuốc lá mời Văn Trạch Tài. Vì đây là tiệc hỷ, thế nên kể cả người không biết hút thuốc cũng sẽ vui vẻ nhận lấy, một là theo phép lịch sự, hai là coi như ké chút không khí vui mừng của cô dâu chú rể.

Và tất nhiên, Văn Trạch Tài biết điều này, anh thoải mái đón lấy điếu thuốc, tươi cười nói: “Chúc mừng chúc mừng, chúc vợ chồng son trăm năm hạnh phúc sớm sinh quý tử!”

Lý Đại Thuận sướng rơn, cười đến độ híp tịt cả hai mắt: “Tất cả đều nhờ hưởng ké phúc phần của ông anh đấy!”

Kể ra thì cũng trùng hợp thật, vợ mới cưới của Lý Đại Thuận chính là cô gái mà anh đã phải lòng ngay lần đầu tiên tình cờ chạm mặt trên trấn. Người ta nói quả không sai, “uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo cả đời. Thương thầm một nụ cười, cả một đời phiêu lãng.” Mặc dù chưa biết tên tuổi, gia cảnh cô ấy thế nào nhưng từ đấy về sau, đêm nào Lý Đại Thuận cũng ôm mộng đẹp, mơ đến ngày chân chính rước nàng về dinh. Bên cạnh đó, lại được Văn Trạch Tài cổ vũ tinh thần, khuyên rằng nếu rảnh rỗi thì chịu khó lượn lờ lên trên trấn, biết đâu lại có cơ duyên tái ngộ. Thế là Lý Đại Thuận răm rắp nghe theo. Mặc dù cậu chàng hơi thật thà, ngốc ngốc chút nhưng được cái tính tình quật cường, đã quyết cái gì là sống chết phải làm cho bằng được. Ai ngờ vận may đến thật. Đúng là đẹp trai không bằng chai mặt, trong công cuộc cưa gái chỉ cần vững tâm bền chí thì chắc chắn sẽ thành công!

Lại nói, vợ Lý Đại Thuận họ Tiết, tên đầy đủ là Tiết Ly Ly, gia đình trực thuộc đội sản xuất Hạnh Phúc. Bởi vì thôn cô ấy khá gần thị trấn nên hễ rảnh rỗi là mấy chị em liền rủ nhau lên trấn dạo phố. Và rồi đi tới đi lui cuối cùng va ngay phải thiên duyên tiền định.

“Ly Ly lại đây em, vợ chồng mình kính anh Văn và chị dâu một ly”, Lý Đại Thuận hào hứng vẫy vẫy Tiết Ly Ly, người đang trong trang phục cưới với bông hoa đỏ rực trước ngực cực kỳ đặc trưng.

Nghe tiếng chồng gọi, Tiết Ly Ly vội vàng tiến đến, tay cầm chung trà, ngoan ngoãn nói theo chồng: “Anh Văn, chị dâu, em kính anh chị một ly.”

Văn Trạch Tài và Điền Tú Phương tươi cười đứng dậy đáp lễ, kế bên là bé con Hiểu Hiểu bẽn lẽn nép sát vào chân mẹ nhưng vẫn cố rướn cặp mắt to tròn đen láy nhìn về phía cô dâu. Dường như bé đang mong chờ một điều kỳ diệu nào đó thì phải!

Nhận ra sự thích thú của bé gái, Tiết Ly Ly khom lưng, dịu dàng xoa xoa đầu bé. Đứng cách đó không xa, bà Lý lập tức thúc giục: “Hiểu Hiểu, mau há miệng ra.”

Tức thì, Hiểu Hiểu vội há to miệng để lộ hàm răng sữa nhỏ xíu xìu xiu nhưng lại bị sún mất một chiếc. À, thì ra cô bé đang tới tuổi thay răng đây mà. Tiết Ly Ly hiểu ý liền vươn ngón tay khẽ đụng hai cái vào răng cửa Hiểu Hiểu. Bởi theo dân gian tương truyền, nếu đứa trẻ nào được cô dâu sờ vào cái răng sún thì sau này cả hàm sẽ mọc đều đẹp, trắng xinh.

Thoả tâm nguyện, Hiểu Hiểu tít mắt cười khúc kha khúc khích, phấn khởi mừng thầm chắc mẩm sau này hàm răng của mình sẽ xinh đẹp lắm đây.

Trước sự ngây ngô đáng yêu của cô con gái nhỏ, Văn Trạch Tài và Điền Tú Phương chỉ biết dở khóc dở cười quay sang nhìn nhau. Cực chẳng đã, Văn Trạch Tài đành phải ngồi xổm xuống, kéo con gái vào lòng, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Được cô dâu mới điểm răng chỉ là bước khởi đầu thôi, nếu con muốn có một hàm răng thật sự xinh đẹp, trắng sáng thì không thể bỏ quên bước vệ sinh sạch sẽ. Cha đã mua bản chải nhỏ cho con rồi đó, con có chịu khó dùng hàng ngày không đấy?”

Bị cha hỏi tới, Hiểu Hiểu vô thức mím chặt môi, không dám nói lời nào. Hixhix, làm sao bây giờ, bé chả thích cái bàn chải một tí tẹo nào cả. Lúc đánh nó cứ cọ cọ vào lợi, đau lắm!

Nhìn con gái nhỏ nhăn nhăn nhó nhó, Điền Tú Phương biết tỏng con bé đang nghĩ cái gì trong đầu. Nhân tiện ở đây đông người, phải tranh thủ hù doạ một chút mới được. Nghĩ vậy, cô liền giả bộ nhíu nhíu mày: “Nếu con không chịu đánh răng thường xuyên thì thật là uổng phí công sức của cô dâu mới!”

Quả nhiên, chiêu này công nhận hữu dụng vô cùng, Hiểu Hiểu sợ quýnh quáng, rối rít gật đầu lia lịa, hứa từ nay sẽ ngoan ngoãn chăm sóc răng miệng mỗi ngày.

Rất nhanh đã tới giờ nhập tiệc, Lý thôn y niềm nở kéo Văn Trạch Tài ngồi vào bàn trên cùng với mình. Vốn dĩ đây là bàn dành riêng cho các vị bô lão và người có chức sắc trong thôn, Văn Trạch Tài chỉ là bậc hậu bối, ngồi ngang hàng e rằng không được phải phép cho lắm. Vậy nhưng Lý thôn ý cứ nhất quyết kéo anh lại bằng được.

Văn Trạch Tài ái ngại vô cùng, đang định nhờ vợ giải vây thì cô ấy và con gái cũng đã bị thím Lý kéo tuột vào buồng trong. Đến nước này rồi cũng không thể làm gì khác được, thôi thì nhập gia tuỳ tục, cứ nghe theo sự sắp xếp của gia chủ vậy. Thành ra, Văn Trạch Tài đành ngồi xuống rồi lịch sự chào hỏi một vòng.

Một cụ ông ngồi cùng bàn vừa vuốt vuốt bộ râu trắng muốt, vừa móm mém cười nói: “Văn thanh niên trí thức đấy hả, lâu lắm rồi không thấy cậu nha.”

Thoáng chốc, những người xung quanh cũng rộn ràng cả lên, mỗi người một câu tranh nhau hỏi thăm Văn Trạch Tài.

Đợi mọi người nói xong hết, Văn Trạch Tài mới từ tốn đáp lời: “Ông không thấy cháu thôi nhưng sáng nào cháu cũng trông thấy ông mà. Mỗi ngày ông đều dắt thằng cháu nội đi tập thể dục một vòng quanh thôn, có phải không ạ?”

Cụ ông cười rung râu, liên tục gật đầu nói phải phải.

Kế đến, Văn Trạch Tài lần lượt quay sang bắt chuyện với các vị bên cạnh. Thái độ của anh hoà nhã, thân thiện cùng với kiến thức sâu rộng, uyên bác thế nên rất nhanh đã có thể hoà nhập cùng các vị trưởng bối.

Bên này, Điền Tú Phương và Hiểu Hiểu đang trò chuyện cùng bà Lý. Một lát sau, Tiết Ly Ly tiến vào bốc cho Hiểu Hiểu một vốc kẹo to đùng. Bé con loay hoay phải ôm cả vào lồng ngực bởi vì hai bàn tay nhỏ xíu không thể nào bao trọn khiến kẹo suýt chút tràn cả ra ngoài. Thấy thế, Điền Tú Phương toan sớt lại một nửa nhưng bà Lý lập tức đè tay cô lại, ngăn cản: “Ấy không được, đây là kẹo phúc, không được trả.”

Trong đám cưới, cô dâu sẽ chọn ra mấy đứa trẻ xinh xắn, đáng yêu để tặng kẹo phúc, với mong muốn mai này mình cũng sẽ có được những đứa con dễ thương như vậy.

Thím Lý đã nói thế rồi, Điền Tú Phương khó có thể từ chối, cô cầm giúp Hiểu Hiểu cho khỏi rớt rồi đặt lại vào tay con năm viên, bảo con đem đi chia sẻ cho Đại béo và Nhị béo.

Hiểu Hiểu ngoãn ngoãn chạy vội ra sân tìm hai anh thế nhưng bất thình lình một đứa bé nhếch nhác, bẩn thỉu không biết từ đâu nhảy xổ ra. Nó nuốt nước miếng ừng ực, lăm lăm nhìn vào mấy cái kẹo không chớp mắt. Cách đó vài bước chân, mẹ nó cũng lôi thôi và hôi hám chẳng khác gì nó.

Con bé nghênh ngang chặn đường Hiểu Hiểu, hống hách ra lệnh: “Đưa kẹo cho tao.”

Hiểu Hiểu giật bắn mình, bất giác lùi về sau một bước. Nhưng rồi vài giây sau, không biết suy nghĩ thế nào, bé quyết định lấy hai viên trong tổng số năm viên kẹo ra tặng bạn. Tuy nhiên đối phương không hài lòng, nhanh như cắt nó chộp lấy ba viên kẹo trong tay Hiểu Hiểu, hấp tấp bóc vội bóc vàng rồi bỏ tọt vào họng.

Thôi kệ vậy, Hiểu Hiểu nhún nhún vai, toan xoay gót rời đi thì ai ngờ đứa nhỏ kia túm lấy tóc Hiểu Hiểu, giật ngược một cái rõ mạnh. Mất thăng bằng, Hiểu Hiểu ngã ngồi xuống đất. Nhân cơ hội ấy, đứa nhóc vội vàng vồ lấy hai cái kẹo còn lại. Song nó chưa kịp bỏ chạy đã bị Hiểu Hiểu hung hăng cắn vào chân một cái.

“A, mẹ ơi, nó cắn con….” Bị ăn đau, con bé khóc váng lên, kêu la ầm ĩ.

Hiểu Hiểu bực mình, thả đối phương ra, đứng dậy phủi quần áo tính rời đi thì lại bị mẹ của đứa bé kia túm chặt, chỉ tay vào mặt mắng xối xả: “Giỏi lắm con ranh này, mày dám cướp kẹo của con gái tao à, khôn hồn thì trả lại nó mau lên.”

Vừa nói, người đàn bà vừa lục soát khắp người Hiểu Hiểu, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài. Hiểu Hiểu khó chịu vô cùng, bé con dùng hết sức bình sinh đá mạnh vào chân mụ ta rồi vùng vẫy hòng thoát thân.

Cú đá tương đối mạnh, ả đàn bà bất tri bất giác kêu lên một tiếng, vô tình thu hút sự chú ý của quan khách trong sân. Nghe tiếng ồn ào, Điền Tú Phương hấp tấp chạy ra.

Vừa thấp thoáng thấy bóng quen thuộc, Hiểu Hiểu vội lao tới, ôm chầm lấy chân mẹ rồi gấp gáp kể lại toàn bộ sự tình: “Xuân Đào chặn đường con đòi kẹo, con đã cho hai viên nhưng bạn ấy không chịu, không những túm tóc khiến con ngã xuống đất còn lao đến giật mất toàn bộ số kẹo. Tức quá, con cắn vào chân bạn ấy một phát. Sau đó mẹ bạn ấy mắng con rồi cứ thế lục soát cả người con. Nhưng mà cha đã dặn tuyệt đối không được để người ngoài chạm vào thân thể mình thế nên con đã đá vào chân cô ấy.”

Hiện tại Hiểu Hiểu nói lăng lưu loát hơn trước rất nhiều. Chỉ chưa đầy một phút đồng hồ, bé đã thuật lại đầu đuôi ngọn ngành, cực kỳ chi tiết và rõ ràng.

Sau khi nghe con bé nói xong, tất cả những người có mặt tại đây đều nhìn về phía Xuân Đào, quả nhiên trong tay nó vẫn đang nắm chặt mấy viên kéo. Biết là mình thua cả tình lẫn lý, mẹ Xuân Đào hung hăng trừng mắt rồi tập tễnh kéo con gái bỏ đi.

Văn Trạch Tài bế Hiểu Hiểu lên, vừa dịu dàng dỗ dành vừa ân cần hỏi han: “Cô ta có đánh con không?”

“Dạ không ạ!” Hiểu Hiểu nhe hàm răng sún cười toe toét.

Điệu bộ bé con quá ngây thơ, hồn nhiên khiến Văn Trạch Tài không nhịn được, cũng phải phì cười thành tiếng, nhưng mà Lý Đại Thuận lại tức giận vô cùng: “Hừ, đã tới ăn chực rồi còn không biết điều, dám bắt nạt Hiểu Hiểu nữa chứ!”

Nói rồi, Lý Đại Thuận quay ra nháy mắt, nói đùa với Hiểu Hiểu: “Không việc gì phải sợ, sau này chú sẽ báo thù cho cháu!”

Song Hiểu Hiểu lại tưởng thật, bé con gấp gáp xua tay: “Không cần đâu ạ, bạn ấy lấy kẹo của cháu, cháu cắn bạn ấy, thế là huề nhau rồi, không ai nợ ai!”

Lý Đại Thuận nhướng mày tán thưởng: “Ghê vậy, đi vắng một cái răng mà cũng cắn người được cơ á?”

Hiểu Hiểu nghiêm túc khẳng định: “Không chảy máu nhưng chắc cũng đau lắm đấy ạ!”

Văn Trạch Tài xoa đầu con gái căn dặn: “Từ giờ trở đi tránh xa Xuân Đào ra nha con.”

Hiểu Hiểu ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ.”

Khúc nhạc đệm nhanh chóng qua đi, mọi người lục tục kéo nhau quay lại buổi tiệc. Dường như trời càng về tối thì tinh thần của mấy cậu thanh niên càng phấn chấn, tỉ như Lâm Ái Quốc rất nhiệt tình chuốc say Lý Đại Thuận. Mãi tới khi Lý Đại Thuận ngất nga ngất ngưởng, chân nam đá chân chiêu mới được tha bổng, cho về động phòng hoa chúc.

Lúc này chỉ còn lại Lâm Ái Quốc ngồi tiếp rượu Văn Trạch Tài, cậu ấy tự rót cho mình một ly, ngửa đầu uống cạn rồi bất chợt cảm khái: “Hôm nay Đại Thuận thực sự kết hôn rồi, chứng tỏ những gì anh đoán trước đó đều trúng cả.”

Văn Trạch Tài rót một chén trà đặc cho cậu ta giải rượu: “Giờ tin tôi rồi à?!”

Lâm Ái Quốc cười ha hả: “Tôi vẫn luôn tin anh mà. À, đúng rồi lúc trước anh nói số tôi có hậu vận, anh còn nhớ không? Hôm qua tôi lên trấn gặp lại người bạn cũ, anh ấy đã giới thiệu công việc mới cho tôi, tôi đang tính đi làm thử xem thế nào.”

Văn Trạch Tài liền hỏi: “Công việc gì?”

Lâm Ái Quốc đáp: “Lái xe vận tải từ huyện thành lên trung tâm thành phố. Ban đầu chỉ có một tài thôi, nhưng đường đêm đi một mình cũng không an toàn nên tuyển thêm một người nữa, thay phiên nhau cầm lái cho đỡ mệt.”

Kỳ thực mới chỉ nghe giới thiệu thôi nhưng Lâm Ái Quốc đã tương đối hài lòng với công việc này. Lúc trước khi còn làm trong lò mổ, anh rất hay len lét nhét tiền cho tài xế chuyên vận chuyển heo, nhờ người ta dạy cho vài đường cơ bản. Dần già cũng coi như học được thành thạo kỹ năng điều khiển xe vận tải. Bây giờ vừa hay có đất dụng võ. Đúng là may mắn thật!

Văn Trạch Tài gật gù: “Đi một ngày đàng học một sàng khôn. Với lại, đợi vài năm nữa chính sách thay đổi, còn anh thì đã quen thuộc đường đi nước bước trên huyện thành, tới khi ấy tha hồ mà phát triển tương lai!”

Tuy Văn Trạch Tài không nói rõ ràng, chỉ mập mờ chút đỉnh nhưng Lâm Ái Quốc nhất nhất ghi tạc trong lòng. Hơn nữa cũng chả cần đắn đo suy nghĩ nhiều, chỉ cần Văn đại sư nói được thì nhất định sẽ được!

Uống ực một hơi cạn sạch tách trà, Lâm Ái Quốc khẽ cười: “Bây giờ tôi chỉ mong sao tích cóp đủ tiền, cất được căn nhà sau đó cưới được cô vợ. Thế là mãn nguyện lắm rồi!”

Văn Trạch Tài cười cười: “Chắc chắn, chưa đầy ba năm sau ước mơ của cậu sẽ thành hiện thực.”

Hơn ai hết, anh nhìn rất rõ Lâm Ái Quốc là người đàn ông có chí lớn, cái sơn thôn nhỏ bé này sao có thể vây hãm nổi cậu ấy!

Lâm Ái Quốc cười khà khà: “Có lời này của Văn đại sư là tôi yên tâm rồi…”

Chợt nhớ tới cái gì, Lâm Ái Quốc thu lại nét cười, cẩn trọng đánh mắt nhìn bốn phía rồi kéo Văn Trạch Tài sát lại gần, ghé tai nói nhỏ: “Vừa rồi tôi thấy ánh mắt Triệu Ái Quốc nhìn anh lạ lắm. Với lại khi nãy hắn ta không về nhà mà lại đi vòng sang hướng Chu gia. Không biết hắn có mưu đồ gì không nhưng tôi nghĩ anh vẫn nên đề phòng một chút thì hơn.”

Chu gia chính là nhà của Xuân Đào, cô bé con mới vừa gây rối ban nãy.

Nói tiếp thì cha Xuân Đào chính là chiến hữu trong đám lưu manh với Văn Trạch Tài khi xưa. Hắn ta tên Chu Thiên Hoa, đồng thời cũng là chú họ của Chu Xuân Hoa. Bởi vì Chu Thiên Hoa là con trai út, thế nên tuy bối phận lớn nhưng tuổi tác còn khá trẻ, chỉ tương đương với đám cháu chắt trong nhà.

Còn về phần Triệu Ái Quốc, sau khi sự thật nhơ nhuốc bị phơi bày, hắn ta không những bị ngồi tù một tháng mà còn mất luôn vị trí giáo viên. Vậy nên hắn hận Văn Trạch Tài tận xương tuỷ, cả ngày chỉ lởn vởn canh me, chờ cơ hội là xuống tay ngay. Và cuối cùng ngày đó cũng tới.

Tất nhiên Triệu Ái Quốc thừa khôn để biết chơi cái trò ném đá giấu tay và người thích hợp cho hắn lợi dụng trong trường hợp này chính là Chu Thiên Hoa. Mặc dầu Chu Thiên Hoa là phường du thủ du thực, lưu manh hỗn trướng, thế nhưng hắn cực kỳ yêu thương, cưng chiều cô con gái nhỏ Xuân Đào. Nếu ai dám đụng vào con gái bảo bối của hắn, tuyệt đối Chu Thiên Hoa sẽ không bỏ qua.

Sau khi tâm sự cùng Lâm Ái Quốc xong, Văn Trạch Tài kiếm Triệu Đại Phi sắp xếp vài chuyện rồi mới dắt vợ con về nhà nghỉ ngơi. Tuy nhiên, về tới nhà rồi, anh không đi ngủ ngay mà căn dặn vợ con ngoan ngoãn ở yên trong phòng, dù có nghe thấy tiếng động gì cũng không được tò mò ló đầu ra.

Chuẩn bị xong xuôi, Văn Trạch Tài thổi tắt đèn, rồi lững thững đi ra ngoài, đứng bất động giữa sân, tập trung lắng tai nghe bốn phương tám hướng.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, ước chừng nửa giờ sau, có tiếng bước chân dồn dập chạy về hướng này, tiếp theo đó là một mùi hôi thối nồng nặc xộc thẳng tới. Văn Trạch Tài nhướng mày, nhẹ nhàng phóng qua tường bao, đi vòng về phía cổng chính.

Dưới ánh trắng vằng vặc, Văn Trạch Tài nhìn thấy một người đàn ông đang lén lút vận chuyển hai thùng phân tới trước cổng nhà mình. Hắn không cao lớn, nhưng thân hình khá vạm vỡ, cường tráng, vừa nhìn là biết có sức lực hơn người rồi. Ha, anh em chén chú chén anh bao năm, làm sao Văn Trạch Tài nhận lầm được, hắn ta chính là Chu Thiên Hoa chứ còn ai vào đây được nữa!

Lúc này, Chu Thiên Hoa khẽ khàng buông đòn gánh xuống, đứng thở hổn hển mấy nhịp lấy lại hơi rồi mới dứ dứ nắm đấm về phía nhà Văn Trạch Tài, đồng thời thấp giọng mắng: “Giỏi lắm Văn Trạch Tài, uổng công trước đây tao coi mày là anh em chí cốt. Giờ mày dám dung túng con gái mày cắn con gái tao. Để xem tao xử lý cả nhà mày thế nào đây! Này thì dám bắt nạt con gái ông này…”

Mắng chửi chán, hắn vặn vặn hai cổ tay lấy sức rồi trùng gối thủ thế nâng một thùng phân lên, chuẩn bị hắt thẳng vào cửa chính: “Haha, hôm nay cảnh cáo nhẹ một chút trước đã…”

Thế nhưng hắn còn chưa kịp lấy đà vung tay thì bỗng nhiên không biết từ đâu phát ra tiếng xào xạc rồi theo đó là những ngọn lửa xanh lét lập là lập loè đua nhau tạp vào mặt Chu Thiên Hoa, khiến hắn sợ xanh máu mặt. Bất chợt nhớ tới mấy chuyện quỷ dị mà Hạ gia ở thôn Thanh San mới gặp phải thời gian gần đây, Chu Thiên Hoa lạnh ngắt sống lưng, da gà da vịt nổi lên rần rần. Hắn ta hoảng hốt đánh mắt quan sát khắp bốn phía chung quanh và không ngờ lại bắt gặp một cảnh tượng hết sức hãi hùng. Ở phía xa xa, hàng hàng lớp lớp những đốm lửa đang dập dìu nối đuôi nhau bay về hướng này…

“Đây….đây…không lẽ đây chính là ma chơi trong truyền thuyết sao?”

Chu Thiên Hoa hồn bay phách tán, quýnh quáng bỏ cả đòn gánh lẫn thùng phân, ba chân bốn cẳng vắt giò lên cổ mà chạy. Dĩ nhiên hắn không dám lên tiếng kêu cứu vì sợ ma chơi sẽ theo âm thanh mà ám lấy hắn.

Đợi người đi xa rồi, Văn Trạch Tài mới điềm nhiên bước ra khỏi chỗ núp, thong thả thu dây lại, nhẹ nhàng dập tắt mấy quả cầu lửa.

Làm cái này đơn giản vô cùng, anh dùng vải vụn, tẩm đẫm rượu rồi cuộn tròn lại thành từng nắm như nắm đấm. Kế đến anh cố định một đoạn dây thép ngang cây gậy trúc rồi treo lủng lẳng mấy cuộn vải tẩm rượu lên đấy. Như vậy chỉ cần đốt lửa rồi di chuyển cây gậy trúc là hàng loạt “Ma chơi” sẽ chập chờn lúc ẩn lúc hiện trong đêm đen.

Bên này Văn Trạch Tài kết thúc nhiệm vụ, thì bên kia Triệu Đại Phi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.

Vậy nên lúc Chu Thiên Hoa hộc tốc chạy về tới nhà đã thấy phân và nước thải lềnh bềnh trước cửa nhà mình. Không những thế, hai luồng ma chơi ở tả hữu hai bên trái phải đang nhao nhao sắp sửa đánh úp về phía này. Quá sợ hãi, Chu Thiên Hoa hét ầm lên rồi hoảng loạn bỏ chạy, hắn ta vừa chạy vừa ôm chặt đầu, còn cái miệng thì không ngừng la lớn “Cứu tôi với, cứu tôi với….”

Hoàn thành nhiệm vụ, Triệu Đại Phi lặng lẽ thu gậy trúc về rồi đi vòng sang phía đối diện, khe khẽ ra hiệu: “Đi thôi.”

Từ trong chỗ tối, Vương Thủ Nghĩa khó chịu bước ra, làu bà làu bàu: “Từ lần sau mấy chuyện như này đừng có mà kiếm tôi đấy!”

Triệu Đại Phi cười hềnh hệch, thân thiết sán lại gần choàng vai bá cổ: “Em hứa với anh chỉ lần này thôi, còn giờ thì mau chuồn lẹ kẻo bị phát hiện mất. À, anh nhớ phi tang thùng phân đi đấy nhá.”

Đến đây thì không thể không điểm một tí tới hai anh em nhà này. Vốn dĩ xuất phát điểm Vương Thủ Nghĩa cực kỳ ngứa mắt Triệu Đại Phi. Thế nhưng phần vì ở cùng lâu ngày nảy sinh tình cảm mến tay mến chân, phần vì đồng cảnh ngộ mồ côi mồ cút. Thế nên chẳng biết từ bao giờ, Vương Thủ Nghĩa bất tri bất giác coi mình như anh trai, hết mực lo lắng và chăm sóc cho thằng em bắng nhắng Triệu Đại Phi.

Quay trở lại thực tại, bị tiếng cầu cứu thảm thiết của Chu Thiên Hoa đánh thức, dân làng lục tục thức dậy, đốt đuốc đi ra xem có chuyện gì. Song họ chẳng gặp một con ma chơi nào cả mà chỉ thấy trước cửa Chu gia thối um cả lên, nước thải nhày nhụa, gớm ghiếc vô cùng.

Đứng đầu đoàn người, Điền đội trưởng chun mũi nhăn mặt: “Vào gọi vợ cậu ra đây!”

Chu Thiên Hoa sửng sốt hỏi ngược lại: “Kêu cô ấy làm gì?”

Điền đội trưởng tức giận quát lớn: “Thì phải hỏi xem lúc bị người ta tạt phân, cô ấy ở trong nhà có nghe thấy tiếng động gì lạ không chứ! Mau lên, còn đứng ngây ra đó làm gì!”

Bao năm nay dưới sự quản lý của ông, đại đội không hề phát sinh mấy cái chuyện bẩn thỉu như này. Chả hiểu sao hôm nay lại xảy ra nữa. Đúng là càng nghĩ càng bực hết cả mình!

Ồ, nghe ông đội trưởng nói cũng có lý, thế là Chu Thiên Hoa co chân đạp văng cánh cửa rồi hùng hổ giật ngược giật xuôi gọi cô vợ dậy bằng được. Tuy nhiên, hắn còn chưa kịp mở miệng nói câu nào thì mẹ Xuân Đào đã bịt chặt lấy mũi rồi la lối om sòm: “Ơ kìa ông xã, không phải anh bảo đem phân sang nhà Văn Trạch Tài hắt cơ mà, sao lại đổ lênh láng ra nhà mình thế này. Buồn nôn quá đi mất!”

Tức khắc, toàn bộ những người có mặt đều sửng sốt ngây người!

Chợt nhớ tới hai thùng phân vẫn nằm chính ình trước cổng nhà Văn Trạch Tài, Chu Thiên Hoa âm thầm than “Thôi xong, phen này toi rồi!”

Tuy nhiên, chưa kịp đợi Điền đội trưởng tra khảo, Văn Trạch Tài đã đùng đùng rẽ đám đông tiến lên phía trước, nổi giận chất vấn: “Á à, tôi đang thắc mắc giữa đêm hôm khuya khoắt không hiểu kẻ nào bày trò đem hai thùng phân đặt trước nhà tôi, hoá ra lại là anh à, Chu Thiên Hoa?”

Chu Thiên Hoa cắn răng chối bay chối biến: “Không phải tôi, anh dựa vào cái gì mà khăng khăng nói kẻ đó là tôi, hả?”

Văn Trạch Tài cười lạnh: “Theo quy định của đội sản xuất, để tránh nhầm lẫm thì trên mỗi dụng cụ đều có đánh số cụ thể. Nếu tôi nhớ không lầm thì thùng phân của anh mang số 250.”

Chu Thiên Hoa chết sững, bà mẹ, sao tự dưng lại quên mất chi tiết quan trọng này nhỉ. Ôi, điên mất thôi!

Bạn đang đọc [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư của Tuý Cai Ngoạn Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    257

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!