Bị đánh úp bất ngờ, Chu Thiên Hoa chỉ biết á khẩu, đứng ngây ra như phỗng. Chớp lấy thời cơ, Văn Trạch Tài lập tức nhập vai diễn cảnh nghĩa nặng tình thâm, hết sức đau khổ vì bị bạn bè phản bội: “Trước đây tôi luôn coi anh là bạn bè chí cốt, thế mà anh lại nỡ lòng nào đối xử với tôi như vậy. Thật sự…anh làm tôi thất vọng quá. Chu Thiên Hoa, Văn Trạch Tài tôi đã nhìn lầm anh rồi!”
Thốt ra những lời này, Văn Trạch Tài cũng tự cảm thấy mắc ói. Sao mình có thể nói ra mấy câu sến súa tới vậy cơ chứ. Hừ hừ, gớm quá đi mất!
Sau khi nghe Văn Trạch Tài cảm khái xong, ánh mắt của Điền đội trưởng lẫn những người có mặt tại đây đều dần dần thay đổi và hiển nhiên tình thế đang nghiêng về phía Văn Trạch Tài. Thấy vậy, Chu Thiên Hoa càng sốt ruột tợn. Không thể được, không thể dễ dàng chịu thua như vậy được. Hắn ta hoảng loạn suy nghĩ kế sách. Trong lúc bối rối ngó trái ngó phải, bất ngờ ánh mắt chạm phải đống bầy nhầy, dơ thúi trên nền đất, tức thì hai mắt Chu Thiên Hoa sáng rực. A, tìm ra cách rồi…Tiếc rằng hắn còn chưa kịp mở miệng thì Văn Trạch Tài đã nhanh hơn một bước, chiếm lấy thế thượng phong: “Ban nãy tôi cũng đang thắc mắc không hiểu vì sao nhà anh cũng bị giống nhà tôi nhưng giờ thì tôi hiểu rồi, hoá ra là anh tự biên tự diễn hòng tránh khỏi hiềm nghi. Thử hỏi làm gì có ai nghi ngờ nạn nhân lại chính là hung thủ cơ chứ. Thêm vào đó anh còn có thể quay qua đổ ngược cho tôi, vu vạ tôi trộm thùng phân của anh rồi tạt lên cửa nhà anh.”
Chu Thiên Hoa há hốc miệng, sợ ngây ngẩn, bà mẹ, sao lời thoại của mình lại bị nó cướp hết thế này? Thằng này không những biết xem bói mà còn biết thuật độc tâm à?
Mọi người đợi mãi nhưng chả thấy Chu Thiên Hoa phản bác nửa chữ, như vậy cũng xem như hắn gián tiếp nhận tội rồi. Điền đội trưởng giận dữ quát lớn: “Sáng mai anh tới tìm tôi giải quyết việc này. Còn bây giờ bà con về nhà nghỉ ngơi đi, mai còn phải ra đồng sớm.”
“Đội trưởng, thế còn hai cái thùng phân ở trước cửa nhà tôi?” Vì đây là bên ngoài, lại đang xử lý việc công nên Văn Trạch Tài trực tiếp gọi cha vợ là Điền đội trưởng như tất cả người dân trong thôn.
Điền đội trưởng trừng mắt, liếc về phía hai vợ chồng Chu Thiên Hoa, cô vợ lúng túng cúi gằm mặt còn anh chồng thì đang không ngừng thở hổn hển vì tức giận. Ông chán nản lắc đầu rồi ra lệnh: “Chu Thiên Hoa, cậu lập tức đi lấy đồ của mình về đi.”
Chu Thiên Hoa nghiến răng trèo trẹo, hung tợn lườm cô vợ cháy mắt. Đúng là không sợ quân địch mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như bò. Vợ với chả con, toàn đám ăn hại!
Thấy cậu ta cứ chần chà chần chờ, ông Điền nhíu chặt mày: “Còn không mau đi?”
“Đi đi, tôi đi ngay bây giờ đây!” Dứt lời, Chu Thiên Hoa lập tức chạy biến.
Sự việc ngã ngũ, mọi người đều cảm thông cho Văn Trạch Tài, thế nên hết người nọ đến người kia tiến lại gần vỗ vãi, gửi vài lời động viên an ủi. Thành ra Văn Trạch Tài phải cố diễn vẻ mặt ủ mày chau cho tới tận khi rẽ vào sân nhà mình anh mới có thể xả vai, tủm tỉm nở nụ cười quen thuộc, cài chặt cửa nẻo rồi hí hửng vào phòng ôm vợ ngủ!
Về phần Chu Thiên Hoa, hắn ta đang tức đến độ hít thở không thông, đã tốn công vô ích thì chớ lại còn tự ôm đá ghè chân mình mới đau chứ. Chưa kể người phá hỏng kể hoạch lại chẳng phải ai xa lạ mà chính là con vợ già ở nhà. Ơi là trời, càng nghĩ càng phát điên!
Bực bội gánh hai thùng phân về nhà mình, Chu Thiên Hoa hùng hổ xắn tay áo tính đập cho mụ vợ một trận ra trò thế nhưng hắn lùng xục khắp nhà cũng chẳng thấy tăm hơi mụ ấy đâu. Hỏi Xuân Đào mới biết thì ra ban nãy nhân cơ hội anh đi ra ngoài, cô ta đã trốn về nhà mẹ đẻ lánh nạn rồi.
Không có chỗ để trút giận, Chu Thiên Hoa càng khó chịu bội phần. Tuy nhiên sau khi bình tâm lại, hắn mới sực nhớ đến chi tiết đám ma chơi bay lơ lửng đầy đường ban nãy. Chu Thiên Hoa chán nản, ôm đầu nằm vật xuống giường. Sự việc tối nay quá quỷ dị, hơn nữa vừa rồi quá cấp bách nên quên mất không kịp tra xét xem rốt cục thằng chó nào dám hắt phân lên cửa nhà mình. Chết tiệt, mất cả một đêm hùng hục khiêng nặng như chó, cuối cùng chẳng được tích sự mẹ gì. Đúng là mất cả chì lẫn chài, chán ơi là chán!
Ngày hôm sau, Văn Trạch Tài vẫn đi làm như bình thường. Anh vừa đi chừng vài phút thì bà Điền tất tả chạy sang. Bà cẩn thận đưa mắt kiểm tra khắp khu vực cổng chính, tường bao, thấy không có gì bất thường mới nhẹ nhàng thở phào một hơi. Thấy mẹ cứ cắm cúi dò xét từng ngóc ngách một, Điền Tú Phương không khỏi dở khóc dở cười: “Mẹ ơi, không cần kiểm tra nữa đâu, nhà con không sao hết, nhà bị tạt phân là Chu gia cơ.”
Nói đoạn, cô liền kéo mẹ vào trong phòng khách ngồi uống nước.
Bà Điền chăm chú ngắm nghía cô con gái út, tốt lắm, sắc mặt hồng hào, tươi tỉnh chứng tỏ đời sống vợ chồng rất vui vẻ, thuận hoà. Chúng nó được như này, thật tình người làm cha làm mẹ như ông bà cũng cảm thấy yên lòng. Tâm tình khá hẳn lên, bà cười nói: “Cũng may Xuân Đào không đi học chứ không thể nào cũng bắt nạt Hiểu Hiểu nhà mình cho xem.”
Điền Tú Phương chỉ cười trừ chứ không đáp lời. Cô đổ nước sôi pha cho mẹ một ly đường đỏ. Thấy vậy, Bà Điền liền quở mắng tốn kém song nụ cười rạng rỡ đã chảy tràn từ khoé miệng lên đến tận đuôi mắt bà.
Nhấp một ngụm đường đỏ thơm ngọt, bà cảm thấy cái dạ dày lập tức ấm nóng, dễ chịu hơn hẳn. Sau khi uống xong, bà mới bắt đầu nói vào chuyện chính: “ Thực ra hôm nay mẹ sang tìm con là có việc quan trọng đây.”
Điền Tú Phương lễ phép gật đầu: “Vâng, mẹ cứ nói đi ạ”
Ai dà, tính ra vấn đề này cũng hơi tế nhị một tí, vậy nên bà Điền thoáng bối rối hắng giọng mấy tiếng rồi mới có thể vào đề: “Mẹ hỏi này, có phải…hmm..có phải con bé Xuân Hoa vẫn để ý tới anh cả con không?”
Điền Tú Phương thoáng sững sờ: “Mẹ, sao mẹ lại hỏi thế? Chuyện của chị Xuân Hoa và anh cả đã kết thúc từ lâu rồi mà. Mẹ lại nghe ai nói linh tinh cái gì à?”
Bà Điền chép miệng thở dài: “Còn cần phải ai nói nữa, tối qua hai vợ chồng nó cãi nhau ầm nhà ầm cửa lên kia kìa.”
Sở dĩ xảy ra vấn đề lùm xum này là bởi vì hôm qua đám cưới Lý Đại Thuận, thím Lý thì nhờ Chu Xuân Hoa hỗ trợ còn Lý thôn y lại mời Điền Kiến Quốc tới giúp sức một chân một tay. Trong khi làm việc không thể tránh khỏi có lúc chạm mặt, thế nhưng hai người họ chỉ gật đầu chào hỏi qua loa chứ tuyệt nhiên không nói chuyện quá hai câu.
Tuy nhiên ở đời không thiếu kẻ thích đơm đặt, dựng chuyện. Một đồn mười, mười đồn trăm, cuối cùng truyền tới tai Ngô Mai thì lại thành Chu Xuân Hoa nhân lúc Ngô Mai bụng mang dạ chửa không thể phục vụ chồng nên đã cố tình ve vãn, câu dẫn Điền Kiến Quốc.
Nghe tới đây, một người trước giờ vốn luôn dịu dàng như Điền Tú Phương cũng phải thốt lên đầy giận dữ: “Trời đất ơi, ai mà ác nhân thất đức dữ vậy. Rõ ràng hôm qua chính mắt con với anh Văn trông thấy hai người họ chỉ gật đầu chào xã giao một cái rồi ai lại vào việc người nấy ngay. Thì cũng bởi vì muốn tránh mấy kẻ thích đơm đặt thị phi nên suốt cả buổi tiệc chị Xuân Hoa chỉ trốn biệt trong bếp, tuyệt đối không hề ló mặt ra ngoài một phút nào luôn ấy.”
Bà Điền lắc đầu chán nản: “Nhưng chị dâu mày lại tin sống tin chết mới mệt chứ. Không phải con không biết, nếu năm đó không vì nó thì anh cả con với Xuân Hoa đã nên duyên giai ngẫu…”
Nói đến đây biết mình lỡ lời, bà Điền vội đưa tay bịt kín miệng. Dầu gì đây cũng là chuyện xa lắc xa lơ rồi, hơn nữa hiện tại Ngô Mai đã sinh cho Điền gia mấy đứa cháu kháu khỉnh, bụ bẫm. Thôi thôi, chuyện cũ bỏ qua, tốt nhất không nên đào bới lại.
Song Điền Tú Phương lại ấm ức thay cho Chu Xuân Hoa: “Thì chính mẹ cũng nói, nếu không phải vì chị ấy thì bây giờ anh cả và chị Xuân Hoa cũng không ra nông nỗi này. Rõ ràng chia loan rẽ thuý mà giờ lại đi ghen ngược. Đã vậy ai nói gì cũng tin nữa chứ, đúng là chả hiểu cái kiểu gì!”
Nói chuyện với mẹ xong, Điền Tú Phương sốt ruột vô cùng. Vậy là cô bèn gác mọi việc sang một bên, gấp gáp chạy sang Chu gia xem xem tình hình Chu Xuân Hoa thế nào. Mãi tới tận cuối giờ chiều, Văn Trạch Tài tan làm về nhà, cô cũng mới về tới. Nhìn thấy chồng, Điền Tú Phương phụng phịu xụ mặt: “Chị Xuân Hoa bị bệnh rồi anh ạ, tức quá mà đổ bệnh luôn!”
Văn Trạch Tài hết sức ngạc nhiên: “Ủa? Có chuyện gì à? Sao đang yên đang lành mà lại tức tới nỗi sinh bệnh?”
“Thì cũng tại cái đám người nhiều chuyện kia kìa….” Điền Tú Phương kể một mạch đầu đuôi ngọn ngành cho chồng nghe.
Kiên nhẫn nghe hết câu chuyện, Văn Trạch Tài chỉ biết khe khẽ thở dài. Chuyện cũ của cặp đôi này, anh cũng đã biết được ít nhiều thông qua những lời truyền miệng của dân trong làng.
Vốn dĩ Điền Kiến Quốc và Chu Xuân Hoa là một cặp thanh mai trúc mã, thân thiết bên nhau từ thuở thiếu thời. Họ đã có cả một trời tuổi thơ cùng nhau lớn lên, cùng nhau trưởng thành. Rồi thời gian dần trôi, tình cảm ngày một nảy nở và dần chuyển hoá lúc nào không hay. Cũng như ai đó đã từng nói “sẽ thật tốt nếu vào năm 15, 16, ở ngưỡng cửa đẹp đẽ nhất của tuổi thanh xuân, có thể tìm thấy một ai đó để tin và để yêu”. May mắn thay, Kiến Quốc và Xuân Hoa đã làm được điều ấy. Bằng một cách hết sức tự nhiên, họ dành tặng nhau những rung động, xao xuyến đầu đời, trao cho nhau đoạn tình cảm thuần khiết, trong sáng và đẹp đẽ nhất.
Trai anh hùng kết đôi cùng gái thuyền quyên, dĩ nhiên hai nhà Chu - Điền cực kỳ lấy làm hài lòng và ủng hộ hết mình. Những tưởng mọi việc sẽ suôn sẻ, đôi trẻ sẽ có một cái kết viên mãn thì hỡi ơi
“Biết bao duyên nợ thề bồi.
Kiếp này thôi thế thì thôi còn gì” (1).
Vào đúng cái năm hai người họ đủ tuổi đang chờ ngày lành tháng tốt để tổ chức lễ thành hôn thì trùng hợp thay, Ngô Mai lần đầu tiên tới thôn này thăm họ hàng và không may bị trượt chân rơi xuống nước. Kỳ thực đấy chỉ là một cái ao tù, từ lâu đã không nuôi thả gì hết thế nhưng lúc đó đụng trúng mùa mưa, nước dâng cao, cỡ chừng cũng phải sâu hơn hai mét. Hơn nữa, Ngô Mai lại không biết bơi, một mình cô chới với giữa dòng, càng hoảng loạn giãy giụa thì càng đuối nước và dần dần chìm vào đáy ao. Tiếc rằng xung quanh đó chỉ có mấy cô gái trẻ, bọn họ không dám nhảy xuống cứu người nên đành đứng trên bờ nháo nhào hô hoán. Đúng lúc này, Điền Kiến Quốc địu sọt củi mới đốn đi ngang qua. Nhìn thấy cảnh nguy cấp, anh không chút do dự mà lao xuống vớt người lên. Song ngàn vạn lần không ngờ, nó lại chính là khởi nguồn cho một loạt các tình tiết cẩu huyết về sau. Anh đã bị vướng vào một thế cục cực kỳ đau đầu, không tài nào thoát ra được.
Kỳ thực, người cứ giằng co, dây dưa không dứt là cha mẹ Ngô Mai, chứ không phải cô ấy.
Ông bà Ngô cứ một mực bám chặt vào luận điểm bởi vì mùa hè, thời tiết oi bức, Ngô Mai chỉ mặc độc hai lớp áo mỏng tang, sau khi rơi xuống nước, quần áo ướt sũng dán chặt lên người phô bày hết đường cong cơ thể. Không những thế, lúc Điền Kiến Quốc nửa ôm nửa kéo Ngô Mai lên bờ, không may vạt áo bị xô lệch, hở ra một ít da thịt. Thế nên ông bà ấy kết luận Điền Kiến Quốc buộc phải chịu trách nhiệm với nửa đời sau của Ngô Mai.
Vốn dĩ Ngô Mai là một người con ngoan ngoãn, từ nhỏ tới lớn đều vâng lời cha mẹ. Hơn nữa, cô ấy cũng đi nghe ngóng được Điền Kiến Quốc là con trai duy nhất của Điền đội trưởng, thành thử ra cô ấy cũng bắt đầu động tâm, liền gật đầu tỏ vẻ cha mẹ đặt đâu con xin ngồi đấy!
Trước sự bức ép ráo riết từ phía Ngô gia, ông bà Điền khó xử vô cùng, Điền Kiến Quốc phản đối gay gắt còn Chu Xuân Hoa thì đau đớn vỡ vụn.
Trong lúc Điền gia đang đau đầu suy nghĩ xem làm cách nào cho thoả đáng thì Ngô gia đi khắp nơi phao tin vịt, ám chỉ Điền Kiến Quốc sắp trở thành rể quý nhà mình. Thậm chí tiếng gió đồn hẳn tới mấy thôn lân cận, có nhiều người tưởng thật còn chạy tận sang đây chuẩn bị uống rượu mừng.
Xét thấy hiểu lầm đã đủ lớn, có mà thần tiên sống lại cũng khó lòng giải vây được tình cảnh này, thế nên Ngô gia liền tìm đến Điền gia, vừa khóc lóc chơi bài tình cảm, than khổ than sở cho số phận con gái, vừa không quên buông lời doạ dẫm, nếu Điền Kiến Quốc cứ nhất mực cưới Chu Xuân Hoa thì sau này khó mà sống yên với miệng lưỡi thiên hạ.
Huống chi ông Điền còn giữ chức đội trưởng đội sản xuất, sao có thể để người ta chỉ trỏ đàm tiếu sau lưng được. Và quan trọng nhất là Điền gia và Chu gia vẫn chưa chính thức làm lễ đính ước nên Ngô Mai sẽ không bị quy vào tội phá hoại hạnh phúc gia đình người khác.
Còn về phần Điền Kiến Quốc, không phải anh không phản kháng, có trời mới biết anh đau khổ nhường nào, thậm chí anh còn hận bản thân mình, nếu ngày ấy không đi qua chốn đó, không nhiều chuyện ra tay nghĩa hiệp thì đã không ra nông nỗi này. Nhưng sự việc đã không còn đơn thuần là hạnh phúc của cá nhân anh nữa rồi, mà nó liên luỵ tới danh dự và địa vị của cha. Trong thôn bắt đầu có vài kẻ ngấp nghé, tính mượn chuyện này để kéo ông khỏi vị trí đội trưởng đội sản xuất.
Và thế là dưới tình thế bị vây khốn đủ đường, Điền Kiến Quốc đành phải phụ lòng người thương, nhắm mắt cưới Ngô Mai về làm vợ.
Ngẫm nghĩ một lúc, Văn Trạch Tài tiến đến, cần tay vợ, dịu giọng khuyên: “Anh nghĩ thời gian tới em nên tránh tiếp xúc với đồng chí Chu thì hay hơn.”
Điền Tú Phương nhăn mày: “Vì sợ chị cả sẽ không vui ư? Em chơi với ai là quyền tự do của em chứ?!”
Văn Trạch Tài lắc đầu khẽ cười: “Không phải, là anh sợ nếu em càng tỏ ra quan tâm, thân thiết thì Chu đồng chí sẽ càng buồn phiền thêm đấy!”
Bình tâm suy ngẫm lại thấy chồng phân tích quá có lý. Có lẽ bây giờ chị Xuân Hoa sẽ chẳng muốn có bất cứ quan hệ nào với Điền gia nữa. Haizza, rõ ràng là một cuộc tình đẹp khiến người người ngưỡng mộ xuýt xoa nhưng đến cuối cùng lại trở thành mối nghiệt duyên đầy nước mắt và thống khổ, thật là đáng tiếc!
Nghĩ tới đây, cô vô thức buông tiếng thở dài: “Tại sao những người có tình lại chẳng thể đến được với nhau?!”
Tại Điền gia, suốt từ hôm qua tới giờ Ngô Mai toàn cố tình bới lông tìm vết, kiếm chuyện gây sự, không để cho nhà cửa yên ổn một phút giây nào. Thậm chí đến khi ngồi vào bàn ăn rồi, cô ấy vẫn chưa chịu thôi, cứ dằn mâm xắn chén, thái độ hằn học vô cùng. Vì vợ đang bụng mang dạ chửa, cộng với tâm lý không muốn làm to chuyện nên Điền Kiến Quốc cực kỳ kiên nhẫn dỗ dành nhằm xoa dịu cơn ghen tuông vô lý của cô ấy. Nhưng Ngô Mai nào chịu hiểu tâm ý của chồng, anh gắp cho cái gì cô ấy cũng thẳng tay hất ra. Gì thì gì sự kiên nhẫn của con người cũng có giới hạn, Điền Kiến Quốc quẳng cả bát lẫn đũa xuống bàn, hùng hổ đứng dậy bỏ ra sân hút thuốc.
Các cụ đã có câu trời đánh còn tránh miếng ăn, chứng kiến cảnh này, ai mà nuối nổi cơm cơ chứ? Ông Điền giận điên người, đập bộp đôi đũa xuống bàn, trừng mắt răn dạy con dâu: “Cả ngày chỉ biết làm mình làm mẩy. Đừng tưởng tôi không biết chị đang nghĩ cái gì trong đầu. Người ta gả hay không gả, chị không có quyền ý kiến, càng không được phép tạo áp lực bắt ép người khác thoả mãn mình. Tôi nói cho chị biết, nếu còn quá quắt như thế thì đừng ở Điền gia này nữa, cuốn gói về Ngô gia nhà chị đi!”
Lần đầu tiên bị cha chồng nặng lời như vậy, Ngô Mai kinh hãi cực kỳ. Ước chừng mấy phút sau mới định thần lại được, chị bất giác vòng tay ôm lấy cái bụng đã nhô cao, mếu máo nói: “Cha, con đang bầu bì mà, sao cha nỡ đuổi con!”
“Nếu chị vẫn còn giữ cái suy nghĩ ích kỷ, hẹp hòi đó thì mang cái bụng bầu về Ngô gia mà đẻ!” Nói ra lời tuyệt tình như vậy chứng tỏ ông Điền cũng mất hết kiên nhẫn luôn rồi. Dứt lời, ông cũng chả thèm ăn nữa, vứt toẹt chén cơm xuống bàn rồi đứng dậy, chắp tay sau lưng, chán nản đi ra ngoài dạo một vòng.
Ngồi chứng kiến từ đầu tới giờ, bà Điền khóc đỏ hai mắt, bà lặng lẽ buông đũa xuống rồi bỏ vào phòng nằm. Bữa cơm này đã định sẵn nuốt không trôi, có ngồi đó cũng chỉ mệt mỏi thêm mà thôi!
Ở đầu bàn bên kia, Đại béo và Nhị béo sợ run như cầy sấy, hai thằng cắm mặt ăn hết chén cơm của mình, tuyệt đối không dám đùa nghịch, nói cười như mọi bữa.
Hút xong điếu thuốc, Điền Kiến Quốc quay trở lại, lạnh giọng hỏi vợ: “Bao năm nay cô vẫn nắm chặt chuyện này nhất quyết không buông. Có phải cô muốn dày vò tôi đến chết thì cô mới thoả lòng đúng không, cô nói đi, có đúng không?”
Ngô Mai hoảng hốt lắc đầu, nước mắt ào ạt thi nhau chảy xuống như mưa. Tất cả là vì hôm qua ở đám cưới Lý gia, hầu như toàn bộ thôn dân đều tham dự, trong đó có cả người họ hàng của Ngô Mai. Trong lúc ngồi buôn chuyện phiếm, người nọ liền bâng quơ bảo rằng một ngày Chu Xuân Hoa chưa gả thì Điền Kiến Quốc vẫn sẽ mãi mãi nhớ về mối tình đầu. Và thế là bị ghen tuông làm cho mờ mắt, Ngô Mai liền viện cớ này để sinh sự với chồng, khiến cho nhà cửa nháo loạn, gà chó không yên.
Vì buồn phiền trong lòng nên ông Điền không về nhà ngay, mà lững thững thả bộ sang nhà con gái.
Lúc này, Văn Trạch Tài đang ngồi ở giữa sân, lúi húi sửa lại chiếc xe gỗ cho con gái cưng thì bỗng loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân do dự đi tới đi lui trước cửa nhà, dường như muốn tiến vào rồi lại thôi. Văn Trạch Tài khẽ cười, cứ nghĩ Vu Quảng Bình lại đến nhưng khi anh ngước đầu lên thì đập vào mắt anh là khuôn mặt đen kịt của cha vợ đại nhân.
Ôi nhìn mặt ông có vẻ không vui cho lắm thì phải, Văn Trạch Tài vội đứng dậy, tươi cười mời: “Ơ kìa cha, cha tới từ bao giờ thế, cha vào trong nhà uống hớp nước cho đỡ nóng.”
“Ừhm” Điền đội trưởng khẽ gật đầu rồi bước vào trong phòng khách, đĩnh đạc kéo ghế ngồi xuống.
Thoáng thấy bóng ông ngoại, Hiểu Hiểu lập tức chạy vọt xuống bếp kêu mẹ pha nước đường. Sau đó bé con cẩn thận bước từng bước, bưng tới trước mặt ông, nhoẻn miệng cười ngọt ngào: “Ông ngoại, ông mau uống đi, nước đường mẹ cháu pha ngon lắm đấy ạ!”
“Ôi cục cưng của ông ngoan quá, cho ông xin!” Điền đội trưởng vội giơ tay đỡ cốc nước, tay còn lại thì ôm lấy Hiểu Hiểu rồi đặt cháu gái ngồi lên đùi mình.
Cứ thế hai ông cháu bắt đầu tíu tít nói cười rôm rả.
Ngồi phía đối diện, Văn Trạch Tài suýt chút không nhận ra Điền đội trưởng nổi danh mặt lạnh. Mà chẳng phải mình anh đâu, nếu bất cứ người dân nào có cơ hội chiêm ngưỡng vẻ dịu dàng, thân thiện này của ông, chắc hẳn sẽ ngạc nhiên rớt tròng mắt cho coi.
Vui cười với cháu gái một lúc, tâm tình đã khá hơn nhiều, ông Điền mới buông ly nước xuống, quay sang Văn Trạch Tài nói chuyện chính: “Chu Thiên Hoa nhận tội rồi. Nó khai là tự mình xách hai thùng phân tới trước cửa nhà con. Nguyên nhân là vì Hiểu Hiểu và Xuân Đào xảy ra mâu thuẫn nên nó muốn trả thù cho con gái.”
Văn Trạch Tài liền nói ra suy nghĩ của bản thân: “Con không tin một mình Chu Thiên Hoa có thể nghĩ ra kế sách này. Hôm qua có người thấy Triệu Ái Quốc lén lút đi về hướng Chu gia, đồng thời cũng có người nói lại với con rằng suốt tiệc cưới, Triệu Ái Quốc cứ nhìn con chằm chằm.”
Lại còn có chuyện này nữa à, ông Điền nhíu mày đăm chiêu rồi híp mắt nhận định: “Triệu Ái Quốc không phải hạng người đơn giản. Con nên chú ý cẩn trọng một chút. Còn về phần Chu Thiên Hoa, lần này nó manh động như vậy cũng là vì bị người ta lợi dụng mà thôi. Lát nữa nó sẽ sang đây xin lỗi con đấy. Con cứ nhìn xem thái độ của nó thế nào rồi liệu mà xử sự hợp lý. Thôi, cha về đây.”
Nói đoạn, ông toan đứng dậy bước đi. Văn Trạch Tài gấp gáp cản vội: “Ấy cha ơi, cha uống hết cốc nước này đi đã. Không tí nữa Hiểu Hiểu vặn hỏi con không biết trả lời con bé thế nào đâu.”
Nhắc tới cháu gái, ông Điền không giấu được vẻ yêu chiều: “Được được, để cha uống hết, để cha uống hết. Ai da, con bé này đáng yêu quá cơ!”
Ước chừng Điền đội trưởng rời đi được hơn mười phút thì Chu Thiên Hoa lò dò mò tới.
Hắn không vào nhà ngồi mà chỉ đứng ở ngoài cổng, rũ đầu, lí nhí nói trong họng: “Ê, xin lỗi nhớ!”
Văn Trạch Tài nhàn nhạt hỏi ngược lại: “Xin lỗi cái gì?”
Chu Thiên Hoa hít sâu một hơi để lấy can đảm: “Tôi không nên để thùng phân trước cửa nhà anh, càng không nên có suy nghĩ bậy bạ hắt phân lên cổng nhà anh. Là tôi sai, tôi xin lỗi.”
Mỗi lần đụng tới chuyện này là Chu Thiên Hoa lại cảm thấy uất ức nghẹn họng. Sáng sớm bị Điền đội trưởng mắng cho một trận lên bờ xuống ruộng, tới chiều lại phải chổng mông cọ rửa từ cổng vào đến sân. Loay hoay mất mấy tiếng đồng hồ mới bớt được cái mùi thối gớm ghiếc ấy. Xong xuôi, chưa kịp ngẩng đầu lên thở thì đã có người đi ngang qua nhắc nhở đừng quên tới xin lỗi Văn Trạch Tài.
“Nếu anh đã xin lỗi rồi thì thôi. Tôi cũng chẳng có gì để nói” Văn Trạch Tài lạnh nhạt để lại một câu rồi định khép cổng quay vào nhà. Thế nhưng Chu Thiên Hoa lại vội vàng đưa tay chặn lại: “Ấy, từ từ đã.”
Văn Trạch Tài nhướng mày: “Sao? Không lẽ anh còn muốn đánh tôi?”
Chu Thiên Hoa gãi gãi đầu: “Anh nghĩ tôi là loại người ấy chắc?”
Văn Trạch Tài nhún vai thay cho câu trả lời. Chu Thiên Hoa ho khan hai tiếng cho bớt xấu hổ, rồi hắn ta chà sát hai bàn tay vào nhau, tươi cười đề đạt yêu cầu: “Người dân trong thôn khen bản lĩnh đoán mệnh của anh thần kỳ lắm, hay là xem cho tôi một quẻ đi!”
“Được thôi”, Văn Trạch Tài tủm tỉm cười: “Một quẻ mười đồng, đảm bảo không lừa già dối trẻ!”
Chu Thiên Hoa đen mặt, lập tức quay đầu đi thẳng, trong miệng lẩm nhẩm mắng: “Bố thằng điên, nếu có mười đồng thì ông đây đã sang thôn bên tìm em gái goá chồng vui vẻ một bữa rồi, ngu gì mà cống nạp cho mày. Đúng là cái đồ đồ dở hơi cám lợn!”
===
Chú Thích:
(1) Trích Truyện Kiều - Nguyễn Du