Chương 42: [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Cãi thầy núi đè!

Phiên bản dịch 18484 chữ

Tuy biết rõ Văn Trạch Tài chạy xe đạp, tốc độ chắc chắn nhanh hơn mình, song Lý Đại Thuận vẫn cẩn trọng thả chậm bước chân.

Từ đội sản xuất đến lò mổ chỉ có hai con đường, một là rẽ vào đường tắt, đi qua cây cầu sẽ đến được vị trí cửa sau, còn không thì cứ thẳng đường lớn mà đi, xuyên qua thị trấn là tới ngay cổng chính của lò mổ.

Ngẫm nghĩ thế nào, Lý Đại Thuận quyết định chọn đường tắt cho chắc ăn, chứ ngộ nhỡ hôm nay anh Văn quên gì đó, đi nửa đường quay lại mà bắt gặp thì không biết phải giải thích thế nào nữa.

Nghĩ vậy, Lý Đại Thuận liền rẽ vào con đường nhỏ, thẳng hướng qua cầu. Ước chừng nửa giờ sau, cậu mới chậm rì rì lê bước tới được cổng sau lò sát sinh.

Lúc này, tại đây đang tập trung khá đông đúc, kẻ đứng người ngồi chuyện trò rôm rả tạo thành bầu không khí buổi sáng rất tấp nập và náo nhiệt. Bởi sau một đêm lao động vất vả, những người thợ mổ có thói quen ra đây nghỉ ngơi, giãn gân cốt, hít thở khí trời, nhân tiện hút hai, ba điếu thuốc xả hơi. Tính ra cái nghề đồ tể này đặc thù lắm, đêm vừa chuyển khắc sang ngày mới, họ đã phải bắt tay vào việc đặng khi trời vừa tang tảng sáng còn kịp vận chuyển thịt tươi sống tới các khu chợ và tiệm ăn quốc doanh.

Lý Đại Thuận tiến vào, dè dặt giới thiệu mình được Tiết gia giới thiệu đến đây. Nghe vậy, mấy người đàn ông nhiệt tình chỉ về phía cách đó không xa: “Tìm anh Tiết đúng không, anh ấy ở trong kia kìa, cậu cứ đi thẳng vào là thấy.”

Vốn dĩ ngày mai Lý Đại Thuận mới chính thức đi làm, cho nên hôm nay cậu tới chỉ đơn giản là để làm quen trước với công việc cũng như môi trường xung quanh thôi.

Theo sự chỉ dẫn của mọi người, Lý Đại Thuận dễ dàng tìm được chú Tiết, cũng chính là chú họ của Tiết Ly Ly.

Lý Đại Thuận tiến lại gần, lễ phép chào: “Chú Tiết, cháu chào chú ạ. Cháu là Đại Thuận, chồng của Ly Ly.”

Đang cắm cúi kỳ cọ những vết máu loang lổ bám đầy hai bàn tay thì nghe có người gọi tên mình, chú Tiết lập tức ngẩng đầu rồi cười cười: “A, Đại Thuận đấy à, sao giờ mới tới? Muộn tí nữa là lò mổ đóng cửa nghỉ rồi.”

“Cháu xin lỗi, cháu xin lỗi chú, nhất định sáng mai cháu sẽ tới sớm.” Lý Đại Thuận cúi gập người, cuống quýt nhận lỗi vì sợ làm phật lòng ông chú vợ.

Tính ra Lý Đại Thuận dành được cơ may này, tất cả đều nhờ ông chú vợ chiếu cố. Chính vì vậy Tiết Ly Ly mới khăng khăng nửa động viên nửa thúc ép chồng nhất định phải đi cho bằng được. Bởi lẽ trong lòng cô ấy vô cùng cảm kích, không nghĩ một cơ hội tốt như vậy mà chú họ lại ưu tiên nhường cho đứa cháu gái đã gả ra bên ngoài. Thế nên ngàn vạn lần cô không muốn lãng phí tâm ý và càng không muốn đắc tội họ hàng.

“Thôi được rồi, hôm nay vẫn còn một con chưa giết. Giờ đi theo chú hỗ trợ, tiện thể làm quen với công việc luôn”, dứt lời, chú Tiết nhặt lên con dao chọc tiết vừa được mài sáng loáng, cùng bộ dụng cụ giết mổ, oai phong đi trước dẫn đường.

Hả, tưởng lên tham quan thôi chứ, ai dè phải trực tiếp thực hành luôn à? Lý Đại Thuận sợ quéo giò, nhưng ban sáng trước khi ra khỏi cửa vợ đã dặn đi dặn lại nhất nhất phải nghe theo lời chú họ. Ơi là trời, biết làm sao bây giờ? Thôi kệ, dù sao cũng đã lên đến nơi rồi, cứ chơi tới bến đi, cũng có chết đâu mà sợ!

Tự động viên bản thân xong, Lý Đại Thuận cúi xuống vơ vội cái rổ dưới sàn đất rồi ba chân bốn cẳng chạy theo: “Chú ơi, đợi cháu với.”

Hai chú cháu người trước kẻ sau tiến vào một khu sảnh lớn, chú Tiết vừa xỏ đôi găng tay cao su quen thuộc vừa quay sang cười khà khà thông báo tí nữa sẽ xử lý một con to béo nhất đàn.

Đối lập với vẻ hào hứng của mọi người, Lý Đại Thuận hồi hộp nuốt nước miếng, chăm chú dõi mắt nhìn ba bốn người đàn ông lực điền lôi xềnh xệch một con heo trên nền đất. Ôi mẹ ơi, từ nhỏ tới lớn cậu chưa từng thấy con nào béo như con này, áng chừng cũng phải hơn trăm ký chứ không ít đâu.

“Sợ rồi hả?” Chú Tiết cười ha hả vỗ vai Lý Đại Thuận, tiện thể bổ sung thêm thông tin: “Con này được nuôi bởi nhà ăn quốc doanh trên trấn đấy, thế nên nó mới to béo hơn hẳn heo nuôi tại đại đội. Thôi đừng đứng đực ra đây nữa, qua đây hỗ trợ một tay đi.”

Lý Đại Thuận vội vàng hợp sức cùng mọi người. Vì cậu cũng thuộc diện to khoẻ, cường tráng thành ra được sắp xếp đứng phía trước, giữ chắc hai bên lỗ tai heo. Mọi người ai vào vị trí người ấy, cùng gồng sức cố định con heo đang điên cuồng giãy đạp. Thế nhưng một giây trước khi con dao chọc tiết hạ xuống, bất thình lình một người trong nhóm trượt chân ngã nhào xuống đất, khiến ba bốn người bên cạnh mất đà, liểng xiểng ngã theo, tất nhiên trong số đó có cả Lý Đại Thuận.

Hai sợi dây thừng đang siết chặt bỗng nhiên được nới lỏng, nhân cơ hội đó, con heo dùng sức quẫy đạp thật mạnh, thành công thoát khỏi dây trói. “Éc…éc….” nó vừa kêu thất thanh vừa huỳnh huỵch lao đầu về phía trước.

Bên này, trong khi Lý Đại Thuận còn chưa kịp hoàn hồn bởi cú ngã, vẫn đang bò lồm cồm trên mặt đất thì “huỵch…” một cái, cậu cảm nhận rất rõ có một vật cực to và nặng nề đâm xầm vào người mình. Tức khắc cậu tiếp tục đổ rạp xuống nền đất. Bởi vì lúc này mặt sàn rất ướt và trơn nên việc di chuyển càng khó khăn gấp bội. Loay hoay mãi mới đứng dậy được, nhưng còn chưa kịp làm gì, Lý Đại Thuận đã nghe thấy từ phía sau truyền lên tiếng quát lớn: “ Nào nào mau tránh ra chuẩn bị quăng lưới đây…..”, kèm theo đó là những tiếng bước chân rầm rập đuổi về hướng này.

Ngơ ngác ngoái đầu lại nhìn, Lý Đại Thuận bàng hoàng phát hiện con heo đang lao như điên về phía mình. Chết mẹ rồi, giờ biết chạy đi đâu bây giờ, Lý Đại Thuận hoảng loạn đến độ không phân biệt nổi Đông Tây Nam Bắc. Nhanh như cắt, ánh mắt lia thấy một cây cột dựng cách đó không xa, thế là Lý Đại Thuận chẳng kịp đắn đo nghĩ ngợi gì, cắn răng trèo đại lên…

“Ấy, không được….” Chú Tiết chưa kịp nói hết câu thì cả Lý Đại Thuận lẫn cây cột đã đổ nhào xuống đất.

Cùng lúc ấy, tại tiệm sách, Văn Trạch Tài đang tập trung giải đề còn quản lý Vương thì chăm chú nghiên cứu đống sách mới. Bỗng nhiên tiếng ồn ào náo nhiệt ở bên ngoài thu hút sự chú ý của hai người họ. Quản lý Vương trực tiếp đứng dậy, tò mò mở cửa ra xem có chuyện gì. Anh tiện tay kéo một người đi đường lại hỏi thăm: “Ủa, người anh em, có chuyện gì mà mọi người hớt hải chạy về phía lò sát sinh thế?”

Đang vội đi hóng hớt mà bị chặn lại giữa đường, chàng thanh niên trẻ tuổi thoáng nhíu mày khó chịu nhưng cũng tạm dừng bước chia sẻ chút ít thông tin mình mới hóng được: “Sáng sớm nay tiệm ăn quốc doanh đưa tới lò mổ một con heo to nhất đàn. Nhưng cũng vì to quá nên mấy ông đồ tể giữ không nổi làm con heo xổng mất. Nghe đâu vất vả lắm mới khống chế được thì phải, suýt chút sập luôn cả cái lò mổ rồi. À, còn có người hoảng quá trèo tót lên cây cột, ai ngờ không may vớ ngay phải cột mục, ngã đập mặt xuống đất. Giờ chưa rõ xống chết ra sao…”

Bởi vì đang vội nên cậu ấy nói nhanh như cái mấy khâu. Vừa dứt lời một cái là ba chân bốn cẳng chạy biến vào đoàn người hỗn loạn phía trước.

“Trời, gì mà nghe giống khủng long bạo chúa quá vậy?!” Quản lý Vương gãi gãi đầu, chầm chậm quay vào tiệm, tóm tắt sơ qua tình hình cho Văn Trạch Tài.

Nghe xong, ngay cả Văn Trạch Tài cũng không nén được vẻ nghi hoặc: “Béo lắm thì cũng cớ năm chục ký là cùng chứ gì, làm sao tới nỗi không áp chế được?”

Thời này cũng chỉ nuôi bằng cỏ heo, đến bắp còn chả có huống chi thức ăn công nghiệp, để có thể nuôi cỡ năm sáu chục cân như ở đại đội đã là giỏi lắm rồi. Mà cỡ đấy thì làm gì tới nỗi không khống chế nổi. Mấy ông đồ tể to khoẻ kinh lên được, ba, bốn người mà hợp sức lại thì con heo có chạy đằng trời.

Thế nhưng quản lý Vương lại lắc đầu tỏ ý phản đối: “Không không, trên tiệm ăn có một vị sự phụ họ Liễu, ông ấy nổi tiếng nuôi heo mát tay lắm. Hơn nữa thấy bảo con heo này bọn họ nuôi những hai năm cơ mà, không béo tròn trùng trục mới là lạ.”

Ừhm, nghe thế thì biết thế, Văn Trạch Tài gật gù rồi tiếp tục cúi xuống giải đề. Giờ đang trong giai đoạn chạy nước rút, anh phải tận dụng tối đa thời gian ôn tập, không thể lãng phí vào mấy chuyện vô bổ được.

Song, anh không muốn quan tâm cũng không được, bởi chuyện này cũng xem như gián tiếp có liên quan tới anh. Chẳng cần phải đợi lâu, ngay cuối giờ chiều tan sở về tới đầu làng, Văn Trạch Tài đã phát hiện ra điều là lạ. Người dân túm tụm tốp năm, tốp bảy kéo về hướng nhà họ Lý, hơn nữa mặt mũi người nào người nấy đều đăm chiêu, thoạt nhìn liền biết ngay không phải chuyện vui rồi. Chẳng lẽ Lý thôn y xảy ra chuyện? Không đúng, cơ thể ông ấy mạnh khoẻ thế cơ mà?! Đang lúc Văn Trạch Tài nhíu mày suy nghĩ thì bất chợt có một người hô to tên anh…

“A, Văn thanh niên trí thức về rồi….”

Tiếng kêu này tức thì thu hút sự chú ý của cả Văn Trạch Tài lẫn rất nhiều thôn dân gần đó. Mọi người bắt đầu nhao nhao, anh một câu, tôi một câu, thi nhau nói:

“Văn thanh niên trí thức, công nhận cậu liệu sự như thần, đoán đâu là trúng đó, không lệch một ly!”

“Đúng đúng, Đại Thuận ngã từ trên cao xuống mà cả người không hề trầy xước tí tẹo nào, chỉ bị hoảng sợ chút chút thôi. Phải nói là quá may mắn luôn ấy!”

Loáng thoáng nghe thấy tên thằng em thân thiết, Văn Trạch Tài sửng sốt trừng lớn mắt: “Đại Thuận con trai Lý thôn y á?”

“Ừ, không nó thì còn ai vào đây nữa. Hôm nay nó lên lò mổ học việc, chả hiểu kiểu gì mà bị một con heo xổng chuồng dí chạy đứt chun quần. Trong lúc hoảng loạn, cu cậu trèo lên cây cột, nhưng không may lại vớ phải cây cột mục. Đúng là xui xẻo mà!”

“À, thấy thím Lý bảo hôm qua Đại Thuận sang nhà anh chơi, chính anh đã khuyên cậu ấy thời gian tới nên hết sức cẩn thận vì có vận đen đeo bám, song chỉ là mấy chuyện không may lặt vặt thôi chứ không tới nỗi đổ máu. Trời thần, anh mới nói hôm qua mà nay dính liền nè. Hơn nữa còn đoán trúng phóc nữa chứ. Văn thanh niên trí thức, càng lúc tôi càng nể anh rồi đấy! Quá siêu!”

“Chuyện, Văn đại sư đã nói thì làm sao sai được. Bản lĩnh của đại sư thì khỏi phải bàn đi, chỉ có chuẩn trở lên thôi!”

……

Cứ thế, mỗi người góp một câu thôi đã nhanh chóng thành cái chợ vỡ rồi. Phải vất vả lắm, Văn Trạch Tài mới thoát khỏi đám đông. Đầu tiên anh định rẽ vào Lý gia, xem Lý Đại Thuận thế nào. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì thôi vậy. Không phải anh giận dỗi gì, mà hiện tại chuyện cũng đã xảy ra, nếu anh sang đó e rằng chỉ khiến đôi bên cùng khó xử. Sau khi suy xét cặn kẽ, Văn Trạch Tài liền quay xe, đi thẳng về nhà mình.

Chuyện lớn như vậy, đương nhiên Điền Tú Phương cũng đã biết. Vừa vắt khăn cho chồng lau mặt, cô vừa nói: “Em chưa sang thăm nhưng thấy mọi người bảo tình hình cậu ấy ổn rồi. Người ngợm không sao cả, chỉ cần nghỉ ngơi ổn định lại tinh thần là được.”

Văn Trạch Tài gật gù: “Qua đợt này cậu ấy còn một đại nạn nữa. Cũng may lần này chỉ qua loa nhẹ nhàng, bằng không đúng là hoạ vô đơn chí!”

“Đại nạn?” Theo phản xạ tự nhiên, Điền Tú Phương giật bắn mình, thanh âm cũng theo đó mà cao vút lên. Thì cũng phải thôi, đang yên đang lành mà nghe thấy tai hoạ với đại nạn ai chả sợ hết hồn hết vía. Đứng một lát, nhớ tới việc chú thím Lý vẫn luôn ưu ái chiếu cố gia đình mình, cô liền ngập ngừng đề đạt: “Hay là nhắc nhở nhà họ một câu anh nhỉ?!"


Văn Trạch Tài kéo vợ vào nhà, bình tĩnh pha ấm trà rồi khẽ cười: “Em yên tâm, nó sẽ sang tìm anh sớm thôi. Mà nếu nó ngại thì thể nào chú Lý cũng sang.”

Quả nhiên, đúng như Văn Trạch Tài dự đoán, buổi tối, cơm nước vừa xong xuôi thì Lý thôn y gõ cửa.

Ông xấu hổ cười cười: “Cái thằng ranh ấy bảo là không có mặt mũi gặp anh Văn nên không dám sang. Thôi thì hôm nay cũng xem như một bài học cho nó, để sau này nó biết thế nào là cãi thầy núi đè! Chú nghĩ sau này nó không dám nữa đâu!”

Văn Trạch Tài lịch sự rót mời chú một ly trà xanh đượm rồi thủng thẳng nói: “Chú Lý à, hai gia đình chúng ta là hàng xóm láng giềng thân thiết, chú đừng câu nệ như vậy. Lát về chú bảo Đại Thuận khi nào khoẻ cứ sang cháu ngồi chơi. Với lại chú nhắc nhở cậu ấy trong vòng hai năm tới phải đặc biệt cẩn trọng bởi cậu ấy còn có một cái nạn rất lớn. Kể cả chú thím cũng phải hết sức chú ý đấy.”

Nghe Văn Trạch Tài cảnh báo mà trống ngực Lý thôn y đập dồn dập. Ông hốt hoảng cáo từ rồi ba chân bốn cẳng chạy về báo tin cho vợ con. Và tất nhiên không chỉ một mình ông mà trên dưới Lý gia tất cả đều sợ nhảy dựng.

Bà Lý đỡ ông chồng đang thở hổn hển ngồi xuống ghế rồi cuống cuồng hỏi: “Sao sao? Văn thanh niên trí thức giận nhà mình hả?”

“Anh ấy giận cũng phải thôi, lỗi tại con không nghe lời anh ấy mà”, Lý Đại Thuận rầu rĩ lên tiếng.

Đứng kế bên, Tiết Ly Ly cúi gằm mặt, lặng lẽ khóc sưng húp mắt. Hôm nay, lúc thấy chồng bị người ta khiêng về trong trạng thái hôn mê bất tỉnh, cô sợ gần chết. Cũng may sau khi đưa vào bệnh viện kiểm tra, bác sĩ bảo không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là sợ hãi quá độ nên mới ngất xỉu thôi.

Thật ra nói đi cũng phải nói lại, là một người được ăn học nhiều năm, thú thực cô không tin vào mấy thứ bói toán mê tín dị đoan thiếu cơ sở khoa học. Mặc kệ Lý Đại Thuận hết lần này tới lần khác tâng bốc Văn Trạch Tài lên tận mây xanh, cô vẫn một mực cho rằng chẳng qua anh ta gặp may, chó ngáp phải ruồi mà thôi. Hơn nữa, lần này chính Văn Trạch Tài đã khẳng định không gặp huyết quang tai ương thì còn sợ cái gì nữa, thế nên cô mới thúc ép chồng bằng mọi giá phải nắm được cơ hội có một không hai này. Chỉ có điều người tính không bằng trời tính, ngàn vạn lần cô không thể ngờ sự việc lại xảy ra như vậy, tuy không đổ máu thật nhưng cũng khiến cả gia đình nháo nhào, hồn bay phách tán!

Tiết Ly Ly cắn chặt môi, do dự mãi mới lý nhí nói được đôi câu: “Là em sai, là em cứ một mực bắt anh phải đi. Nếu em không bắt ép anh thì sẽ không xảy ra cớ sự này và nhà ta cũng không đắc tội Văn đại sư.”

“Không không….” Ông Lý xua tay, mệt mỏi uống hai ngụm nước ổn định lại hơi thở rồi mới tiếp tục nói: “Văn đại sư không giận, cậu ấy còn bảo nếu Đại Thuận rảnh thì thường xuyên sang bên đấy chơi cho vui. Chẳng qua cậu ấy có lòng tốt nhắc nhở nhà ta phải đặc biết chú ý, kẻo tai hoạ ập xuống là chết dở đấy, không may mắn thoát thân nhẹ nhàng như đợt này đâu.”

Đại nạn kể ra cũng có dăm bảy kiểu, thế nhưng gặp tiểu nhân quấy phá, thậm chí tù tội cũng không sợ bằng mất mạng. Vì trên đời này không có gì trân quý hơn mạng người, còn người là còn của, còn thở là con gỡ, chứ chết là hết, hết sạch, chẳng còn gì nữa cả!

Sau sự việc lần này, thanh danh của Văn Trạch Tài nhảy vọt một bước lên mây, song vẫn có không ít người chùn chân trước cái giá mà anh đề ra. Thì cũng phải thôi, những 10 đồng một quẻ cơ mà chứ nào phải ít ỏi gì đâu. Nhưng được cái cách nhìn nhận và thái độ của mọi người đối với anh đã thay đổi hoàn toàn, điều đó thể hiện rõ nhất qua cách xưng hô. Hiện giờ trong thôn không còn ai kêu anh là thằng du thủ du thực nọ kia nữa rồi, mà thay vào đó là Văn thanh niên trí thức, Văn đại sư hoặc thậm chí có người còn gọi hẳn hai tiếng sư phụ đầy kính trọng.

Tỉ như hôm nay, sau giờ cơm chiều đồng thời cũng là giờ “làm việc” của Văn Trạch Tài, có một bà thím tìm tới tận cửa, nói mà gần như van nài: “Sự phụ à, nhờ thầy tính giúp xem bát tự của con gái tôi và cậu hai Khâu gia có hợp nhau không?”

Văn Trạch Tài thẳng thắn có sao nói vậy: “Không hợp! Hai người này đều mệnh hoả, mà hoả đụng hoả thỉ chỉ có cháy rụi thôi. Nếu cưới nhau về có khi chưa đầy ba bảy hai mốt ngày đã đánh nhau sứt đầu mẻ trán ấy chứ. Cặp này cứ cố cưỡng cầu sẽ không đi đến đâu đâu, kết quả đôi bên sẽ bất hoà, dằn vặt và oán hận nhau cả đời thôi!”

Nghe thầy bói phán như vậy, hiển nhiên bà thím cảm thấy rất buồn. Lúc đến thì hồ hởi, mong chờ đến cuối cùng lại nhận kết quả như vậy, thử hỏi ai vui cho nổi?!

Tiễn vị khách mặt mũi bí xị ra về, Văn Trạch Tài đóng cổng chính lại, ngụ ý hôm nay đã hết giờ, không nhận thêm khách nữa!

Đợi chồng quay vào, Điền Tú Phương vừa bận rộn thu dọn tập sách cho con gái vừa buồn cười nói: “Cậu hai nhà họ Khâu đang làm việc tại Cung Tiêu Xã. Em nghe mọi người đồn thím ấy vừa lòng người con rể tương lai này lắm. Hôm nay nghe anh nói vậy không biết thím ấy có làm theo không nữa.”

“Làm theo hay không là quyết định của thím ấy. Nhưng anh thấy có thể bỏ ra mười đồng chỉ để tính bát tự chứng tỏ không phải hạng người vì tiền mà bất chấp hạnh phúc của con gái” Văn Trạch Tài nhún nhún vai rồi thản nhiên ngồi xuống bàn, bày sách vở tài liệu ra chuẩn bị ôn tập.

Và đúng như Văn Trạch Tài dự đoán, không lâu sau Khâu gia rầm rộ tổ chức hôn lễ thế nhưng người cậu hai nhà đó cưới là một cô nương thôn bên chứ không phải con gái của thím đã tới xem bói. Tất nhiên đó là chuyện trong tương lai, thế nhưng đề cập ở đây là muốn nhấn mạnh một điều, Văn Trạch Tài đã nhìn đúng, thím ấy thực sự là một người mẹ hết lòng vì con, dù vinh hoa phú quý có lấp lánh nhường nào cũng không thế sánh bằng hạnh phúc cả đời của con gái mình.

Quay lại hiện thực, Điền Tú Phương vẫn đang tiếp tục trò chuyện cùng chồng: “À, anh ơi, hôm nay cha bảo có một người họ hàng xa muốn gửi con gái tới nhà mình tá túc ít bữa. Nghe đâu cha con bé mất rồi, mà bà nội nó thì đang nhăm nhe gả con bé đi với mục đích hoán thân đổi vợ cho thằng con trai út. Cực chẳng đã nên mẹ con bé mới gửi sang nhà mình lánh nạn tạm thời.”

Giúp người là chuyện tốt nhưng khả năng cao sẽ bị vướng ở chỗ Ngô Mai. Nghĩ tới đây, Văn Trạch Tài không khỏi lắc đầu thở dài: “Mong rằng sẽ không xảy ra vấn đề gì!”

Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của Văn Trạch Tài, vài hôm sau, Ngô Mai hớt hải chạy sang đặt vấn đề hỏi xem liệu có thể gửi cô bé đó ở đây không.

Văn Trạch Tài tủm tỉm cười, từ chối thẳng thừng: “Chị cả à, nhà chúng em chỉ có hai gian bé tin hin. Ngay cả phòng của Hiểu Hiểu cũng là miễn cưỡng ngăn ra bằng một tấm vách mà thôi. Chị nói xem, nếu thêm một người nữa thì ngủ vào đâu.”

Ngô Mai thoáng đánh mắt kiểm chứng, công nhận là chật thật. Tuy nhiên cô không thể để một cô gái trẻ tuổi vào nhà được. Bình thường thì không sao chứ hiện giờ cô đang bụng mang dạ chửa, xấu xí thế này, nếu có thêm một cô nương trẻ trung xinh đẹp đứng kế bên chẳng phải sẽ càng đối lập hay sao. Không được, nhất quyết không được!

Nhìn thấu suy nghĩ của chị dâu, Điền Tú Phương bất đắc dĩ cực kỳ: “Chị, em nói nghe nè. Con bé là em họ, là họ hàng thân thích đấy. Chị đừng nghĩ linh tĩnh nữa, có được không?”

Ờ nhỉ, Ngô Mai bàng hoàng thức tỉnh, trời ơi điên rồi, mình nghĩ đi đâu thế này?! Chị ảo não viện đại một lý do để lấy cớ chuồn, chứ cứ đứng đây chắc quê chết mất!

Nhìn theo bóng lưng bà bầu nặng nề luống cuống rời đi, Điền Tú Phương không khỏi chép miệng thở dài: “Chị cả cũng thật là…haizzz…em chả biết nói sao về chị ấy nữa….”

Văn Trạch Tài cười cười: “Từ sau vụ việc lần trước, anh cả tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt hẳn đâm ra chị ấy càng lo được lo mất. Thế nên vừa nghe tin có cô gái trẻ sắp chuyển vào ở, chị ấy lập tức bật chế độ phòng ngự mà không kịp bình tâm suy xét đúng sai, phải trái.”

Bạn đang đọc [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư của Tuý Cai Ngoạn Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    273

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!