Ba ngày sau, cô cháu họ đã tới được đội sản xuất Lợi Hoà. Cô bé tên Tô Lan Lan, dáng người vừa phải không cao không thấp, nước da ngăm đen, ước chừng 15 - 16 tuổi. Nó khá kiệm lời nhưng khi làm việc lại cực kỳ nhanh nhẹn, tháo vát. Bên cạnh đó, nó cũng là đứa rất tinh ý và tế nhị. Bởi vì nhận ra sự phòng bị trong mắt Ngô Mai nên cả ngày Tô Lan Lan chỉ đi theo bà Điền, bà sai gì thì làm nấy, hạn chế tối đa tiếp xúc với cánh đàn ông trong nhà. Ngay cả ông Điền cũng hiếm khi nhìn thấy mặt nó chứ đừng nói tới Điền Kiến Quốc. Có thể thấy, Tô Lan Lan là một đứa bé ngoan ngoãn, hiểu chuyện, tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã biết suy nghĩ và rất có chừng mực.
===
Hôm nay là một ngày hết sức đặc biệt, sinh nhật Điền Tú Phương! Vì muốn tạo bất ngờ cho vợ nên ngay từ đầu giờ sáng, Văn Trạch Tài đã chủ động xin nghỉ nửa ngày. Tất nhiên quản lý Vương vui vẻ đồng ý ngay.
Giữa trưa, sau khi gấp rút hoàn thành hết những công việc cần làm, Văn Trạch Tài hăm hở đạp xe ra chợ. Anh hào hứng mua quá trời đồ, túi to túi nhỏ treo lủng lẳng hai bên ghi-đông. Từng này chiến lợi phẩm cũng hòm hòm rồi đấy, về tổ chức tiệc bất ngờ cho bà xã thôi. Văn Trạch Tài mỉm cười, cong chân lấy đà nhấn pê-đan. “Đường về nhà là vào tim ta, dẫu nắng mưa gần xa….”(1)
Thế nhưng lúc đi ngang qua rừng trúc nhỏ ở đầu thôn, anh loáng thoáng nghe thấy có hai người đang cãi nhau rất kịch liệt. Ồ, đây chẳng phải tiếng của Đỗ Lập An và Lý Vũ Tình hay sao?
Chợt nhớ mấy hôm trước bà xã bảo dạo này đồng chí Lý lạ lắm, tâm trạng có vẻ hơi bất ổn. Ngẫm nghĩ một lát, Văn Trạch Tài quyết định tiến lại gần, núp vào góc khuất, yên lặng lắng nghe.
Lý Vũ Tình bức xúc nói: “Rốt cuộc anh còn muốn bức ép tôi đến bao giờ nữa, những gì cho được tôi đã cho anh cả rồi. Sao anh không buông tha cho tôi đi?”
Đỗ Lập An âm trầm cất giọng: “Tôi bức ép cô lúc nào? Là tại cô vi phạm thoả thuận trước. Rõ ràng tôi bảo cô nhường vị trí giáo viên cho Tú Cầm, thế quái nào cô lại đưa cho Vu Quảng Bình hả? Cô nói đi!”
Tú Cầm?
Văn Trạch Tài gãi gãi cằm lục lọi ký ức. Ai nhỉ? À, nhớ rồi! Nam Tú Cầm, nữ thanh niên trí thức nhỏ tuổi nhất trong đội sản xuất.
Lý Vũ Tình mệt mỏi giải thích: “Nhưng cô ấy không cần thì tôi làm sao được? Giờ anh lại quay ra trách ngược tôi?”
Đỗ Lập An hằn học chỉ trích: “Nếu cô thành tâm tặng thì mọi chuyện đã khác. Lý Vũ Tình, tôi nói cho cô biết, nếu cô không thu xếp đủ cho tôi 200 đồng thì đừng trách tôi đi tố giác cô và Củng Dương. Hừ, dám lén lút dắt tay nhau vào rừng làm trò bậy bạ à? Để tôi chống mắt lên xem với cái tội danh ấy các người sẽ thi đại học bằng cách nào!”
Nghe đến đây, Văn Trạch Tài đã phần nào mường tượng ra toàn bộ câu chuyện. Anh không nán lại lâu mà mau chóng đạp xe về nhà. Trên đường, anh cố tình tìm một cậu nhóc thông minh, lanh lợi nhưng kín mồm kín miệng để đi báo tin cho Củng Dương.
“Ở rừng trúc đầu thôn, thanh niên trí thức Lý đang cãi nhau với thanh niên trí thức Đỗ. Họ nói đến vấn đề tố giác và thi đại học.”
Mặc dù chỉ vài từ đơn giản không đầu không cuối, nhưng Củng Dương hiểu ý ngay. Anh lục tìm trong túi, lấy ra một đồng đưa cho cậu nhóc và không quên dặn đi dặn lại thằng bé nhất định không được mang chuyện này đi kể lung tung. Kế đến anh đanh mặt quay ngược về ký túc xá chuẩn bị vài thứ.
Về phần Văn Trạch Tài, anh chỉ niệm tình báo tin giúp vậy thôi còn xử trí như nào tất nhiên không liên quan gì tới anh. Giờ anh phải khẩn trương về nhà chứ không thôi lỡ dở mất.
Cũng may lúc này Điền Tú Phương vẫn bận rộn ngoài đồng, Hiểu Hiểu thì đang đi học nên Văn Trạch Tài tha hồ một mình một cõi tung hoành ngang dọc.
Hôm nay anh chơi lớn, mua hẳn một ký thịt ba chỉ, không những thế còn chọn được một cục xương ống to nhất sạp mới oách chứ. Chất đạm như thế là hòm hòm rồi, giờ cần thêm ít rau xanh cho mát ruột. Nghĩ là làm, Văn Trạch Tài xách cái rổ, đi thẳng ra mảnh vườn nho nhỏ phía sau nhà hái mấy trái dưa leo.
Kế đến, anh rửa sạch xương ống, chặt nhỏ rồi bỏ vào nồi hầm. Còn thịt ba chỉ thì khéo léo lóc hết da sau đó mang đi ướp muối.
Cứ thế, anh chồng hiếm khi xuống bếp nay được bữa lúi húi cặm cụi quên cả thời gian. Ấy, chẳng qua anh không có dịp trổ tài thôi chứ tay nghề cũng ra trò lắm đó. Bằng chứng là hương thơm ngào ngạt, lan toả khắp nơi, dụ tới không ít trẻ con bu đen bu đỏ ngoài cổng kia kìa.
Thành ra lúc Điền Tú Phương và Hiểu Hiểu về tới đầu ngõ không khỏi giật mình bất ngờ, chẳng hiểu có chuyện gì mà tự dựng lắm trẻ con tụ tập trước cửa nhà mình thế kia.
Cô vội lôi tuột con gái vào trong sân, còn chưa kịp nói câu gì thì một cỗ mùi hương thơm nức xộc thẳng vào mũi, tiếp theo đó là anh chồng mồ hôi mồ kê nhễ nhại bước ra, trên tay anh cẩn thận bưng tô canh đang bốc khói nghi ngút. Nhìn thấy vợ và con gái, anh tươi cười hớn hở: “Hai mẹ con về rồi đấy hả, mau rửa tay rồi vào ăn cơm cho nóng.”
Hiểu Hiểu hấp tấp sà tới bàn ăn, hai mắt cô bé sáng lấp lánh, nuốt nước miếng ừng ực: “Cha ơi, nhiều món ngon quá!”
Văn Trạch Tài bế bổng con gái lên, cù lét chọc ghẹo nhóc con ham ăn: “Con mèo con tham ăn này, hôm nay là sinh nhật mẹ con tất nhiên phải đặc biệt hơn mọi ngày rồi. Mau đi múc nước rửa tay sạch sẽ đi, nếu không con giun sẽ chui vào bụng con đó.”
Hiểu Hiểu cười như nắc nẻ, ba chân bốn cẳng chạy vụt ra sân rửa mặt mũi chân tay.
Đứng một bên yên lặng quan sát nãy giờ, hai mắt Điền Tú Phương đã đỏ hoe vì cảm động, từ nhỏ tới lớn cô chưa từng thấy ông chồng nhà nào chiều vợ như này. Song, với đặc tính cố hữu của một bà nội trợ đảm đang, Điền Tú Phương không thể không quan tâm tới vấn đề chi phí. Cô cắn môi, do dự hỏi: “Chỗ này…chỗ này hết bao tiền hả anh?”
Nhìn ra hai chữ “Xót tiền” to đùng trên trán vợ, Văn Trạch Tài không khỏi bật cười, anh thản nhiên nói: “Em cho bao nhiêu anh tiêu hết bấy nhiêu!”
Bây giờ tới phiên Điền Tú Phương kinh ngạc suýt chút ngã ngồi xuống ghế: “Cái gì, từng này hết những mười đồng cơ á?”
Chả là tối qua trước khi đi ngủ, anh nhà nịnh nọt xin vợ 10 đồng. Vốn dĩ cô cứ tưởng anh cần dùng vào việc hệ trọng, không ngờ lại đặc biệt chuẩn bị quà cho mình. Hơn nữa, đã lâu rồi cô không lên trấn nên quả thực chẳng biết giá cả thị trường hiện tại thế nào. Nghe chồng nói vậy cô cứ tưởng giá thành tăng đột biến thế nên mới có biểu hiện thái quá như thế!
Biết là vợ hiểu lầm nhưng Văn Trạch Tài không vội giải thích ngay, anh tủm tỉm cười kéo vợ ngồi xuống ghế: “Em cứ ăn cơm trước đi, ăn xong anh sẽ nói cho nghe.”
Chưa đầy một phút sau, Hiểu Hiểu lao trở lại nhà như một cơn gió, bé con gấp gáp ngồi vào bàn, hào hứng thưởng thức các món ngon do chính tay cha làm. Phải nói rằng đã lâu lắm rồi, cả nhà mới có một bữa no nê ê hề như vậy. Không chỉ Hiểu Hiểu mà ngay cả Văn Trạch Tài lẫn Điền Tú Phương đều cảm thấy thoả mãn vô cùng.
Cơm nước xong xuôi, Văn Trạch Tài bảo vợ vào phòng lấy quần áo đi tắm rửa, còn bát đũa cứ để đó cho anh xử lý.
Điền Tú Phương mỉm cười dịu dàng, nhìn theo bóng lưng hai cha con một lớn một nhỏ ríu rít phân chia công việc cho nhau. Được rồi, hôm nay là ngày đặc biệt, cho phép mình nghỉ xả hơi một bữa vậy.
Cô nhàn nhã đứng dậy, đi vào phòng tính lấy quần áo thì bất ngờ thay, đập vào mắt cô là một đôi dép xăng-đan mới tinh đặt ngay ngắn trên đầu tủ. Ủa đây chẳng phải đôi dép mình đã thử hôm cả nhà lên huyện thành chơi hay sao?! Mặc dù cô thích vô cùng thế nhưng giá của nó đắt quá, những ba đồng rưỡi lận. Hơn nữa lúc bấy giờ thời tiết vẫn còn lạnh, không thích hợp xỏ dép xăng-đan. Vậy nên mặc kệ chồng nói như nào, cô cũng nhất quyết không chịu mua. Chỉ là không ngờ, lâu như vậy rồi mà anh ấy vẫn nhớ, lại còn âm thầm mua về tặng mình nữa chứ. Điền Tú Phương đứng đực tại chỗ, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào đôi dép. Cảm xúc vỡ oà, những giọt nước mắt hạnh phúc thi nhau chảy xuống bỏng rát hai gò má. Ngay lúc này đây, trái tim cô đang chảy tràn một niềm hạnh phúc vô bờ bến. Niềm hạnh phúc mà cô đã ao ước từ lâu và khó khăn lắm mới có thể chạm tới.
Ngoài sân, Hiểu Hiểu lẽo đẽo đi theo cha không rời nửa bước, cái miệng nhỏ xíu liến thoắng nói không ngừng: “Cha ơi, cha à!”
Văn Trạch Tài úp bát vào rổ, lau khô tay rồi ngồi xuống, ôm con gái vào lòng nhẹ giọng hỏi: “Ơi, con muốn hỏi gì?”
Hiểu Hiểu chớp chớp hai hàng mi cong vút: “Sao hôm nay nhà mình ăn thịt mà không mời ông bà ngoại hả cha?”
Trong tiềm thức của bé con, mỗi lần nhà có đồ ăn ngon là thể nào cha mẹ cũng mời ông bà ngoại, hai bác và các anh. Nhưng hôm nay lại không thế nên bé mới thắc mắc hỏi.
Văn Trạch Tài mỉm cười, kiên nhẫn giải thích: “Vì mẹ con vẫn chưa tới tuổi chúc thọ cho nên không thích hợp mời mọi người tới chúc mừng. Đợi khi nào mẹ bằng tuổi bà Lý, cha con mình sẽ tổ chức cho mẹ một buổi lễ thật hoành tráng, rồi mời tất cả mọi người tới chúc thọ cho mẹ nhé.”
Bà Lý ở đây chính là thím Lý, vợ của Lý thôn y. Vì để con gái dễ hình dung nên Văn Trạch Tài phải lấy ví dụ cụ thể ra như vậy.
Tuy nhiên Hiểu Hiểu cũng không hiểu cho lắm, bé con mơ hồ gật gật đầu: “Dạ vâng. Thế cha ơi, còn sinh nhật của Hiểu Hiểu với của cha thì sao? Tới lúc ấy có được ăn nhiều thịt như hôm nay không ạ?”
Văn Trạch Tài bật cười khẳng định chắc nịch: “Có chứ, chỉ cần cha con mình ngoan ngoãn thì nhất định mẹ sẽ mua thật nhiều thịt cho chúng ta ăn.”
Hiểu Hiểu lập tức mím tôi tỏ vẻ quyết tâm: “Con hiểu rồi, con nhất định sẽ vâng lời. Cha cũng phải ngoan, đừng nghịch ngợm gì nhé.”
Lời nói trẻ con ngây thơ chất phát khiến Văn Trạch Tài không nhịn được phải phá lên cười ha hả.
Cùng lúc này, trong thôn bắt đầu râm ran bùng lên một tin tức chấn động…
“Bà nghe thấy gì chưa, có người bắt gặp thanh niên trí thức Củng cùng thanh niên trí thức Lý lén lút dắt nhau vào rừng đấy.”
“Nghe rồi, tôi còn nghe trước cả bà ấy chứ. Haizz, mang tiếng có ăn có học mà không biết xấu hổ gì cả, ai lại làm trò đồi bại như thế bao giờ!”
“Công nhận, lần trước là cái cậu Triệu, lần này thì tới cậu Củng và cô Lý. Dào ôi, bảo điều thanh niên trí thức xuống nông thôn đề giúp dân ai dè chẳng giúp được mấy mà chỉ toàn gây chuyện thôi. Làm xấu mặt cả đội sản xuất chúng ta!”
Có lẽ không vòi được lợi lộc từ chỗ Lý Vũ Tình thế nên Đỗ Lập An đã cố tình thả ra tin tức, nhằm hạ bệ danh dự cũng như uy tín của Lý Vũ Tình và Củng Dương.
Xế chiều, Điền Tú Phương cùng Văn Trạch Tài bế con sang nhà ngoại ăn cơm. Vừa hay đi tới cổng Điền gia thì bắt gặp Lý Vũ Tình cùng Củng Dương sóng bước ra tới. Nhìn qua thì không đoán được hai người họ rốt cục là đang vui hay đang buồn nữa…
Hai vợ chồng còn chưa kịp quay sang hỏi nhau thì đã nghe thấy tiếng ông Điền sang sảng vang lên: “Tới rồi đấy hả? Mau vào đi còn đứng đực ở đó làm gì?”
Điền Tú Phương thả Hiểu Hiểu xuống sân chơi với Đại béo và Nhị béo, sau đó cô mới tiến vào phòng khách, tò mò hỏi: “Cha, vừa rồi hai người họ tới nhà mình có việc gì thế?”
Ông Điền thành thạo cuốn thuốc lá sợi, châm lửa, rít một hơi rồi đáp: “Thì là vì mấy lời đồn thổi lan truyền suốt từ qua đến nay đấy.”
Dừng một nhịp, ông gõ nhẹ tàn thuốc rồi mới tiếp tục: “Chạng vạng chiều nay lại phải mở cuộc họp toàn thôn, đem sự tình giải thích rõ ràng để tránh mọi chuyện bị đẩy đi quá xa.”
Ngồi kế bên, bà Điền mau mồm mau miệng thông báo tin mật: “Chắc hai đứa còn chưa biết đúng không, thanh niên trí thức Lý và thanh niên trí thức Củng là vợ chồng đấy. Không rõ chúng nó kết hôn lúc nào nhưng lãnh giấy chứng hôn rồi. Vừa rồi bọn họ bảo vì không muốn gây phiền toái cho thôn thế nên mới giấu kín, không mang chuyện này ra nói. Ôi trời, đúng là người có ăn có học cứ lo cái nọ, sợ cái kia nên mới gây ra lắm chuyện bi hài.”
Nói tới đây, biết đã lỡ lời, bà Điền xấu hổ thoáng nhìn qua chàng rể nhà mình rồi vội vã trốn xuống bếp. Thấy vậy, Tô Lan Lan và Điền Tú Phương cũng đi theo hỗ trợ cơm nước.
Ngồi trên phòng khách, Văn Trạch Tài lễ phép rót trà rồi hỏi kỹ thêm: “Chuyện này là thật hả cha?”
Nếu vậy thì cũng nhanh quá đi, rõ ràng cả hai người họ đều không phải dân bản địa, muốn đăng ký kết hôn buộc phải nhờ người thân gửi giấy tờ xuống đây thì mới có thể hoàn tất thủ tục đăng ký. Từng đấy công đoạn, ít nhất cũng mất cả tháng trời, sao có thể nói có là có ngay được?! Kỳ lạ ghê!
Ông Điền gật gù: “Thật, vừa rồi cha cũng đã xem giấy hôn thú, không phải giả mạo.”
Nghe tới đây, Văn Trạch Tài thoáng nhíu mày, hiện tại giấy chứng nhận kết hôn không ghi rõ thời gian đăng ký, chỉ viết thông tin cá nhân của hai vợ chồng thôi. Liệu rằng…
Trời sẩm tối, theo đúng kế hoạch đã định, Điền đội trưởng mở họp. Đầu tiên, ông minh oan cho Lý Vũ Tình và Củng Dương. Sau đó, ông nghiêm khắc cảnh cáo những kẻ thích gây chuyện thị phi, chuyên đem việc riêng của người khác ra mua vui. Nếu chẳng may dẫn tới hệ luỵ gì thì phải hoàn toàn chịu mọi trách nhiệm.
Tiếc rằng những lời răn đe này chỉ hữu dụng với dân làng chứ riêng Đỗ Lập An thì không. Hắn hằn học tiến tới trước mặt Lý Vũ Tình, muốn ép cô phải lôi giấy chứng nhận kết hôn ra cho toàn thể mọi người đồng kiểm chứng.
Mấy ngày nay liên tiếp bị Đỗ Lập An áp bức tinh thần, sức chịu đựng của Lý Vũ Tình đã thực sự tới giới hạn rồi, cả người cô run rẩy vì phẫn nộ. Cô nhìn thẳng vào mắt hắn, tính hỏi xem rốt cục hắn muốn cái gì thì Củng Dương đã lập tức lao tới, nhanh như cắt thụi cho Đỗ Lập An một quyền. Đỗ Lập An mất thăng bằng ngã dúi dụi xuống đất. Chưa dừng lại ở đó, Củng Dương bước đến, chỉ thẳng vào mũi Đỗ Lập An, gằn giọng đe doạ: “Cô ấy là vợ tao, nếu mày còn dám ăn hiếp cô ấy thì đừng trách tao!”
Vừa đau vừa nhục, Đỗ Lập An như con thú điên, bật dậy điên cuồng đánh trả. Trong tích tắc, hai người họ lao vào nhau đánh đấm túi bụi.
Điền Tú Phương hoảng hốt vội ẵm Hiểu Hiểu tránh ra chỗ khác, còn Văn Trạch Tài cùng mấy người đàn ông to khoẻ nhanh chóng nhảy vào can ngăn.
Nhìn cảnh tượng nháo loạn mất trật tự, ông Điền giận sôi máu. Ông gầm lên đầy giận dữ: “Mau dừng tay lại cho tôi! Có nghe thấy gì không, hai anh kia mau dừng tay lại ngay!”
Chật vật một lúc sau, mọi người mới tách được Đỗ Lập An và Củng Dương ra. Hết chuyện, dân làng giải tán, ai về nhà đó nhưng hai nhân vật chính vẫn phải đứng lại nghe Điền đội trưởng khiển trách.
Cuối cùng, Đỗ Lập An mất vị trí giáo viên, buộc phải nhường lại cho một nam thanh niên trí thức khác. Quyết định này của ông đội trưởng sáng suốt vô cùng, thử hỏi một thầy giáo hễ có chút chuyện là dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, thì làm sao có thể dạy dỗ được học trò?! Tuy nhiên Đỗ Lập An lại bất mãn cực kỳ. Hắn nghiến răng nghiến lợi uất hận, đúng là trộm gà không được còn mất luôn nắm thóc. Mẹ kiếp!
Mắt thấy chỉ còn ít bữa nữa là tới kì thi tuyển đại học, vậy nên quản lý Vương ngỏ ý muốn cho Văn Trạch Tài nghỉ phép để có thời gian ở nhà tập trung ôn tập: “Gần đây tiệm sách cũng không có việc gì, hơn nữa thời tiết ngày một nắng nóng, đi đi lại lại rất vất vả. Tôi thấy hay là cậu cứ ở nhà ôn luyện thì hơn.”
Văn Trạch Tài thoáng nhíu mày, hiện tại số lượng người tới hiệu sách ngày một đông, không tra tư liệu thì cũng coi như tìm một chỗ yên tĩnh học bài. Căn bản một người không thể nào lo liệu nổi. Sao tự nhiên quản lý Vương lại nói vậy nhỉ?
Suy đoán không ra, Văn Trạch Tài bèn hỏi thẳng: “Anh Vương, tâm ý của anh tôi xin nhận. Thế nhưng một mình anh liệu có xoay sở nổi không?”
Thực ra anh cũng ôn tập gần xong hết rồi, hơn nữa anh khá tự tin với lượng kiến thức mình đã thu nạp vào thế nên vẫn có thể duy trì lịch sinh hoạt như hiện tại, không nhất thiết phải nghỉ làm.
Song, quản lý Vương vẫn một mực kiên trì: “Có phải cậu lo lắng vấn đề lương bổng không? Yên tâm đi, tháng này tôi sẽ tính đủ cho cậu.”
Thấy lạ, Văn Trạch Tài liền dò hỏi: “Quản lý à, có phải anh đã tìm được nhân viên mới không?”
Tức khắc, quản lý Vương thoáng luống cuống mất tự nhiên. Anh cẩn trận đánh mắt nhìn xung quanh rồi mới thì thầm nói nhỏ: “Cũng không tính là nhân viên. Chẳng qua chỉ tới giúp mấy việc tạp vụ lặt vặt thôi…uhmmm…là một cô gái.”
Cô gái?
À, hiểu rồi! Văn Trạch Tài tủm tỉm cười: “Có người giúp đỡ anh thì tôi yên tâm rồi!”
Trong lúc hai anh em đang chuyện trò rôm rả thì người đưa thư lại tới. Và hệt như lần trước, địa chỉ người gửi vẫn là Xương Bình.
Buổi tối, Điền Tú Phương ngồi trên giường, lật qua lật lại phong thư chồng mới mang về, không khỏi nhíu mày nghi hoặc: “Lạ lùng ghê! Rõ ràng anh không hề hồi âm thư trước, sao nay lại có thư đáp trả là như nào nhỉ?”
“Đúng thế!” Văn Trạch Tài vừa tắm gội xong, anh tuỳ ý dùng tay gạt bớt nước trên tóc rồi ngồi xuống bên cạnh vợ: “Hơn nữa đọc nội dung bức thư thì có vẻ có người đã thay anh hồi đáp thư cho cô ta rồi!”
Trong thư, Tống Thuý Thuý viết, nếu Văn Trạch Tài muốn thi vào trường đại học Liêu Thành thì cô ta sẽ nỗ lực ôn tập để cả hai có thể được học chung một trường. Kết thư cô ấy còn hẹn anh sau khi trở về thành phố hai đứa sẽ đến gặp cha mẹ hai bên thưa chuyện.
Tới đây, Văn Trạch Tài gần như khẳng định một trăm phần trăm: “Chắc chắn có kẻ đã mạo danh anh!”
Điền Tú Phương hoảng hốt: “Hả? Gì cơ?”
Văn Trạch Tài giải thích: “Lúc hay tin chúng mình kết hôn, cha mẹ anh đã đưa ra uy hiếp nếu anh không nghe lời, cứ nhất quyết cưới em thì họ sẽ đoạn tuyệt quan hệ. Và tất nhiên họ không hù doạ mà đã làm thật. Sau đó hai đứa em anh đã gửi trả giấy tờ tuỳ thân cho anh. Vậy nên anh có thể khẳng định một điều chắc chắn có kẻ giả mạo bởi vì hắn không biết chuyện cắt đứt quan hệ nên mới hẹn với Tống Thuý Thuý sau khi về thành sẽ dắt cô ta tới gặp cha mẹ!”
Tuy nhiên, Điền Tú Phương lại đang quan tâm đến vấn đề khác. Đáy mắt cô loé lên tia phức tạp nồng đậm: “Đoạn tuyệt quan hệ?”
Nhận thấy điều này, Văn Trạch Tài liền vươn tay, kéo cô vào lòng an ủi: “Em không cần suy nghĩ nhiều, chuyện đó qua rồi. Trước mắt chúng ta tập trung xử lý chuyện này đã.”
Ở thời đại này, khâu bảo mật thư tín vẫn còn khá lỏng lẻo nên rất dễ mạo danh. Chỉ cần viết tên tuổi, địa chỉ, dám tem, đóng phí, thế là xong. Thậm chí có không ít người nhờ người khác đi gửi thay mà không cần bất cứ giấy tờ chứng minh nào.
Nghĩ một lát, Văn Trạch Tài nói tiếp: “Nếu anh đoán không lầm thì rất có thể kẻ giả mạo mượn cớ anh bận, uỷ quyền cho hắn đi gửi thư giúp.”
Khó trách lần nào bưu tá cũng nhìn anh bằng một ánh mắt vô cùng kỳ quặc. Giờ thì anh đã hiểu rồi, chắc anh ta tò mò vì sao rõ ràng anh làm việc trên trấn mà không trực tiếp đi gửi cho tiện, lại phải nhờ người khác còn mình thì chỉ rảnh rang ngồi một chỗ chờ nhận thư.
Điền Tú Phương càng nghe càng khó hiểu, cô nhoài người mở ngăn kéo, rút lấy phong thư đầu tiên. Xếp chồng hai bì thư lên nhau, cô mạnh dạn phỏng đoán: “Vậy có thể hiểu rằng kẻ giả mạo đã giả danh anh và gửi cho Tống Thuý Thuý ít nhất hai bức thư!”
Bằng không Tống Thuý Thuý sẽ không vô duyên vô cớ liên tiếp gửi về đây hai lá thư hồi đáp.
Tới đây, Điền Tú Phương bất chợt khựng lại vì có một điều cô không thể tự lý giải được: “Nhưng làm vậy thì hắn có lợi gì đâu. Rút cục mục đích của tên này là gì nhỉ?”
Không những vậy lại còn tốn tiền nữa chứ, chính hắn bỏ tiền mua tem mà!
Văn Trạch Tài quăng đại hai phong thư lên bàn, nở một nụ cười rét lạnh: “Tất nhiên hắn chẳng cần lợi lộc gì ở đây vì cái mà hắn muốn chính là ly gián tình cảm vợ chồng chúng ta.”
===
Chú thích:
(1) Trích “Đi về nhà” - Đen x Justa Tee