Ở đời này bất kỳ việc gì xảy ra đều phải có mục đích của nó và bất kỳ mục đích nào thì cũng đều sẽ có ít nhất một người được hưởng lợi. Tới tột cùng thì kẻ mạo danh đó muốn gì đây? Cái này cần phải cẩn thận điều tra mới được!
Được sự cho phép của quản lý Vương, bắt đầu từ hôm nay Văn Trạch Tài không cần đi làm nữa mà thảnh thơi ở tại nhà ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi đại học đang đến gần.
Giữa trưa, ông Điền cầm sang nhà con gái ít trứng gà định bụng cho cháu ngoại bồi bổ, song khi nhìn thấy chàng rể ngồi lù lù trong phòng khách, ông vừa ngạc nhiên vừa hoảng hốt: “Sao giờ này không đi làm mà còn ngồi ở đây?”
Văn Trạch Tài cười cười, mời cha vợ vào trong nhà ngồi rồi mới từ từ giải thích: “Không phải như cha nghĩ đâu, là quản lý Vương có lòng tốt, cho phép con nghỉ mấy ngày để có thời gian tập trung ôn luyện.”
Nghe thế thì biết thế nhưng Điền đội trưởng vẫn không giấu được vẻ bán tín bán nghi. Tuy nhiên sau một hồi săm soi quan sát, nhận thấy Văn Trạch Tài không hề tỏ ra sợ hãi hay luống cuống chột dạ, ông Điền cũng lấy làm yên lòng. Ông đặt cái rổ xuống bàn: “Gà nhà các con chưa đẻ trứng nên cha mang sang cho một ít đây. Hiểu Hiểu đang tuổi ăn tuổi học, cần phải chú ý bồi dưỡng thêm cho con bé.”
Văn Trạch Tài cười cười nhận lấy non nửa rổ trứng gà, anh mang xuống bếp cất cẩn thận, sau đó đặt một bao đường trắng mới nguyên vào rổ, trả lại cho ông Điền.
Nhìn thấy gói đường hãn còn nguyên đai nguyên kiện nằm chình ình trong rổ, tất nhiên ông Điền không vui cho lắm: “Con làm gì vậy?”
Văn Trạch Tài mỉm cười giải thích: “Cái này con mới mua hôm qua, vì nghĩ mấy hôm nữa sẽ không lên trấn nên con đã mua sẵn nhiều lắm. Cha cầm về đưa cho mẹ giúp con.”
Vừa nói anh vừa nhét cái rổ vào tay ông Điền. Không đợi ông kịp cự tuyệt, Văn Trạch Tài đã nói sang chuyện khác: “À cha ơi, cha có biết làm cách nào để tra cứu thư tín không ạ?”
Ông Điền thoáng sửng sốt: “Tra cái gì cơ?”
“Là thế này, ví dụ nếu con nhờ một người nào đó đi gửi thư giúp, thì làm thế nào kiểm tra được người đó đã thực sự gửi hay chưa?”
“Ồ tưởng gì, cái này đơn giản mà. Con cứ lên thẳng bưu cục, sau đó đọc tên mình cùng tên người nhận, kỹ hơn nữa thì cung cấp thêm cả ngày giờ gửi thư đi. Chắc chắn nhân viên trên đấy sẽ tra ra ngay, bởi vì ai tới bưu điện gửi bưu kiện, bưu phẩm cũng phải ký tên xác nhận mà. Sao vậy, con bị thất lạc thư tín à?”
Văn Trạch Tài cười cười, lắc đầu cho qua chuyện rồi tiễn cha vợ về.
Đêm qua anh đã trằn trọc rất lâu, suy nghĩ nát cả óc mà vẫn không tài nào nghĩ ra ai lại rảnh rỗi đi làm ba cái chuyện ruồi bu kiến đậu này. Phá hoại tình cảm của vợ chồng anh thì hắn thu được lợi lộc gì cơ chứ? Chẳng lẽ là tình địch sao ta?!
Mà cũng không đúng, Điền Tú Phương là người vợ chính chuyên, một lòng yêu chồng thương con, tuyệt đối không hề đầu mày cuối mắt với ai thì làm gì có chuyện rước về tình địch.
Không phải tình địch, vậy có khi nào là trả thù?
Hmm, xét về khía cạnh này kỳ thực Văn Trạch Tài anh cũng đã đắc tội với kha khá người. Đầu tiên phải kể đến Triệu Ái Quốc cùng Chu Thiên Hoa, tiếp theo là Đỗ Lập An. Nhưng về cơ bản Đỗ Lập An không hề biết chuyện anh bí mật truyền tin cho Củng Dương, vậy nên hắn không có động cơ trả thù.
Khoan…Nghĩ tới đây, đột nhiên Văn Trạch Tài sực nhớ ra hai người, một là Trương Kiến Quốc đã bị anh gài bẫy tống vào tù và hai là Hà Ngọc Lan, người phụ nữ có quan hệ tư tình cùng Triệu Ái Quốc.
Rốt cuộc ai là kẻ đứng sau màn nhỉ? Quá nhiều nghi vẫn được đặt ra, giờ có ngồi ở nhà cũng không yên tâm đọc sách được. Cuối cùng, Văn Trạch Tài dứt khoát gập sách lại, cưỡi xe đạp lên trấn một chuyến. Bằng mọi giá phải tìm ra chân tướng, giải quyết dứt điểm chuyện này càng sớm càng tốt, không thể để mình ở thế bị động mãi được!
Bưu cục tại thị trấn không lớn lắm, hàng ngày lượng thư từ, bưu phẩm cũng không nhiều thế nên chưa đầy năm phút đồng hồ, nữ nhân viên bưu điện đã đưa cho Văn Trạch Tài hai tờ biên nhận có ký tên: “Đây, cái anh cần đây, tổng cộng gửi đi hai lần, đều là cùng một người tới gửi.”
Văn Trạch Tài giơ tay đón lấy hai tờ giấy, đầu mày anh cau chặt khi nhìn thấy ba chữ “Triệu Đại Phi”!
Không đúng! Chắc chắn có ẩn tình trong đây, Văn Trạch Tài tiếp tục hỏi thêm: “Đồng chí này, cảm phiền cho tôi hỏi cô còn nhớ rõ dung mạo hoặc dáng dấp người đó ra sao không?”
Nữ nhân viên đăm chiêu suy tư giây lát rồi nói: “Ừhmm, tôi chỉ nhớ là anh ta rất gầy.”
Gầy?! Triệu Đại Phi cũng rất gầy, nhưng Triệu Đại Phi đâu biết chữ, thậm chí tên mình mà nó còn viết không xong nữa là. Bảo nó học bao lần mà nó toàn lười có chịu học đâu, mỗi lần cần ký giấy tờ biên bản gì nó toàn chơi cái chiêu lăn dấu tay giống y xì mấy ông già bà cả.
Chuyện này cần phải xác minh thêm, vì thế Văn Trạch Tài ngỏ ý xin hai tờ biên nhận. Xét thấy thư tín cũng đã tới tay người nhận lâu rồi, vậy nên nữ nhân viên bưu điện đồng ý cho anh cầm đi.
Lúc này, Triệu Đại Phi đang bận xây nhà riêng. Bình thường chỉ có cậu ấy và Vương Thủ Nghĩa làm chính, lâu lâu Lý Đại Thuận rảnh rỗi cũng sẽ chạy qua phụ giúp một chân một tay.
Đang lúi cúi khiêng khiêng vác vác, thoáng thấy bóng dáng Văn Trạch Tài, Triệu Đại Phi lập tức hớn hở chạy ra: “Ơ anh, sao tự dưng lại đến đây, anh không cần ôn tập à? Em thấy không khí ở ký túc xá thanh niên trí thức căng thẳng lắm, ai cũng tranh thủ từng giờ từng phút một, đến thời gian ngủ còn chẳng có thế mà coi bộ ông anh em nhàn nhã quá nhỉ?!”
Văn Trạch Tài kéo thằng em lại, nói nhỏ: “Đứng sát vào đây, anh cho xem bảo bối.”
Tức khắc, hai mắt Triệu Đại Phi sáng rỡ, vội vàng dán lại gần như thể sợ người khác nhìn thấy mất. Cách đó không xa, Vương Thủ Nghĩa thoáng liếc mắt một cái, hừ lạnh đầy ghét bỏ rồi lại tiếp tục công việc còn đang dang dở.
Thế nhưng mọi thứ không hề như Triệu Đại Phi tưởng tưởng, cậu cầm hai tờ giấy trên tay lật trái lật phải, ngó tới ngó lui rồi mơ hồ hỏi: “Cái này…là bảo bối gì vậy anh?”
Văn Trạch Tài không trả lời mà bắt đầu hỏi vào việc chính: “Ngày mùng 6 với ngày 14 cậu có giúp anh lên bưu cục thị trấn gửi thư không?”
“Không có” Triệu Đại Phi ngơ ngác lắc đầu rồi trỏ về căn nhà mới thành hình một nửa: “Mùa mưa đuổi đến đít rồi, em đang sợ không kịp hoàn công kia kìa. Lấy đâu ra thời gian chạy lên trấn.”
Văn Trạch Tài gật gù, sau đó nở nụ cười tủm tỉm quen thuộc: “Vậy là anh đoán đúng rồi, có người mạo danh cậu đi gửi thư giúp anh. Trên giấy có chữ ký kia kìa.”
Triệu Đại Phi chỉ vào ba con chữ vừa lạ vừa quen, theo thứ tự từ phải sang trái lẩm nhẩm đọc: “Triệu - Đại - Phi.”
Văn Trạch Tài phì cười quở mắng: “Bảo đi học thì không chịu, đọc sai rồi! Theo hướng tay cậu chỉ thì phải đọc là Phi Đại Triệu, còn muốn đọc đúng thì phải đọc từ trái qua.”
Đứng bần thần mãi mới hiểu ra vấn đề, Triệu Đại Phi tức đến đỏ mặt tía tai: “Giỏi lắm, thằng chó đẻ nào dám giả mạo ông. Khôn hồn thì đừng để ông bắt được, nếu không ông đấm cho bục mặt con ạ!”
Kế đến, Văn Trạch Tài kể lại vắn tắt chuyện Tống Thuý Thuý cho cậu em nghe.
Nghe xong, Triệu Đại Phi vỗ ngực khẳng định: “Đại ca, chuyện này cứ để đấy em lo cho. Em có rất nhiều bạn bè trên trấn, em sẽ nhờ chúng nó canh chừng hộ. Hừ, nếu thằng chó đó đã gửi được hai bức, thì thể nào cũng sẽ có bức thứ ba, thứ tư.”
Ừhm, được vậy thì tốt quá, Văn Trạch Tài móc túi lấy ra hai đồng đặt vào tay Triệu Đại Phi: “Thế cho anh gửi ít tiền trà nước cho mấy anh em nhé. Có tin tức gì nhớ báo anh ngay đấy.”
Có Triệu Đại Phi bảo đảm, Văn Trạch Tài yên tâm hơn hẳn. Anh lại tiếp tục quay về nghiêm chỉnh ôn luyện. Nếu không có việc gì đặc biệt quan trọng thì hầu như anh không hề bước chân ra khỏi cửa.
Ước chừng năm, sáu ngày sau, Triệu Đại Phi chạy như bay tới đây, hưng phấn báo tin: “Bắt được rồi đại ca ơi, thằng đó là một thằng lưu manh ở thôn bên, nó đã được học hai năm lớp xoá mù chữ, thân hình nó cũng gầy gò, dong dỏng cao như em vậy đó. Mà anh biết không, người sai nó đi gửi thư chính là Hà Ngọc Lan. Chắc con mụ ấy hận anh rồi. Công nhận lòng dạ đàn bà hiểm độc thật, cái trò lắt léo như này mà cũng nghĩ ra cho được. Đúng là bó tay!”
Nhận được tin tức, Văn Trạch Tài không vội phát biểu ngay mà bình tĩnh suy xét cặn kẽ. Trên cơ bản, Hà Ngọc Lan không thể biết người đi tố giác là ai, nếu biết thì chỉ có thể do Triệu Ái Quốc nói ra. Quả nhiên, là hai kẻ này ở sau lưng giở mưu hèn kế bẩn!
Thấy ông anh cứ ngồi yên không nói tiếng nào, Triệu Đại Phi tu ừng ực hai cốc nước đầy rồi sốt ruột hỏi: “Đại ca, anh nói gì đi chứ. Giờ bước tiếp theo mình làm gì để xử lý lũ khốn nạn đó hả anh?”
Văn Trạch Tài tủm tỉm cười, khẽ vẫy thằng em lại gần rồi ghé sát vào tai căn dặn.
Nửa đêm, trong một xó xỉnh tối om như hũ nút, Hà Ngọc Lan ngồi bó gối đợi tình nhân.
Kể từ sau khi bị bắt gian tại trận, Triệu Ái Quốc gần như không có không gian để thở, cả ngày 24/24 đều bị Dương Diễm Cúc giám sát gắt gao. Bên cạnh đó, mỗi lần hắn ta làm hỏng chuyện gì là thể nào cả Dương gia cũng hùa vào mắng nhiếc, chửi rủa thậm tệ.
Cũng bởi vì lẽ đó mà Triệu Ái Quốc càng nhớ nhung cô nhân tình dịu dàng, ngọt ngào. Lần trước vì để thoát thân, Triệu Ái Quốc đã đổ mọi tội lỗi lên đầu Hà Ngọc Lan. Thế nên suốt một thời gian dài sau đó hắn đã phải trổ hết công phu mới có thể dỗ dành được người tình.
Ngồi đợi tê cả chân mới thấy Triệu Ái Quốc lò dò đi tới, Hà Ngọc Lan phụng phịu giận dỗi: “Sao giờ này anh mới tới hả, có biết người ta chờ lâu lắm rồi không?”
“Ôi phải đợi con mụ sư tử Hà Đông ngủ anh mới lén đi được!” Triệu Ái Quốc thấp giọng phân bua rồi ngồi xuống bên cạnh Hà Ngọc Lan.
Tuy nhiên, khi hắn ta vừa tiến gần, Hà Ngọc Lan đã ngửi thấy hương vị tình dục quen thuộc. Tức khắc, ả ta hung hăn cắn mạnh vào tay Triệu Ái Quốc rồi nghiến răng ken két: “Anh giỏi lắm, hoá ra anh dỗ mụ ta ngủ bằng cách này phải không?”
Bất thình lình bị cắn một phát đau điếng, suýt chút Triệu Ái Quốc la toáng lên rồi, cũng may hắn ta kìm lại được. Hắn chép miệng ảo não: “Thì làm gì còn cách nào khác đâu. Thôi mau nói vào chuyện chính đi em.”
Hiện giờ hai người bọn họ không có gan làm gì nữa rồi, ban đêm tranh thủ gặp nhau chủ yếu bàn tính cách đối phó Văn Trạch Tài thôi.
Triệu Ái Quốc nóng nảy lên tiếng: “Cái thằng khốn Văn Trạch Tài này khôn như quỷ ấy. Tới giờ mà bên phía nó vẫn không có bất cứ động tĩnh gì. Chả lẽ nó nhất quyết không gửi thư hồi đáp cho người phụ nữ kia hả?”
Hà Ngọc Lan cắn cắn môi: “Thì lúc trước em đã bảo anh cách này không ổn rồi mà. Nhưng anh cứ khăng khăng đòi làm cho bằng được.”
Sở dĩ hai người họ nghĩ ra kế này là bởi vì chị họ của Hà Ngọc Lan cũng là thanh niên trí thức được điều xuống thôn Xương Bình. Sau khi nổ ra sự kiện bắt gian tại rừng trúc, gia đình gần như cắt đứt mọi chi viện, không tiếp tế bất cứ thứ gì cho Hà Ngọc Lan nữa. Vừa tủi nhục vừa khổ sở, Hà Ngọc Lan bèn viết thư than vãn với chị họ và tất nhiên không quên tố cáo kẻ đầu xỏ là Văn Trạch Tài.
Mà trùng hợp thay, bạn cùng phòng của cô chị họ lại chính là Tống Thuý Thuý. Sau khi nghe tin, Tống Thuý Thuý liền cười nhạo kể rằng Văn Trạch Tài lúc trước thích mình như điếu đổ nhưng ngữ như anh ta còn lâu mới xứng với cô.
Đôi bên tám qua tám lại, lấy câu chuyện làm quà, cuối cùng thông tin này tới được tai Hà Ngọc Lan cùng Triệu Ái Quốc. Và thế là hai người bọn họ lên kế hoạch mạo danh Văn Trạch Tài gửi thư ve vãn Tống Thuý Thuý. Từ chút ít tin tức lượm lặt được ở chỗ người chị họ, bọn họ tin rằng Tống Thuý Thuý bên ngoài giả bộ thanh cao vậy thôi chứ bên trong chắc chắn chết mê chết mệt Văn Trạch Tài. Chỉ cần mồi nhẹ một cái là đảm bảo cô ả cắn câu ngay. Mà đã cắn câu rồi thể nào cũng phải phát tín hiệu. Chỉ cần cô ta chịu viết thư, khẳng định Văn Trạch Tài sẽ hồi âm. Bởi trên đời làm gì có mèo nào chê mỡ, nhất lại là người tình trong mộng nữa chứ. Đợi khi Tống Thuý Thuý và Văn Trạch Tài bắt đầu tình chàng ý thiếp, yêu đương thăm thiết thư từ qua lại, Triệu Ái Quốc sẽ lập tức mang hết bằng chừng tới trước mặt Điền đội trưởng, thậm chí hắn ta còn chuẩn bị sẵn sàng tâm thế cử báo lên cấp chính quyền cao hơn nhằm ngăn chặn không cho Văn Trạch Tài tham gia thi đại học. Và chỉ cần giữ chân Văn Trạch Tài ở lại thôn thì bọn họ không thiếu cách làm cho anh thân bại danh liệt, mất hết tất cả.
Tuy nhiên ngàn tính vạn tính Triệu Ái Quốc lại không lường được nước cờ Văn Trạch Tài một mực án binh bất động, rõ ràng nhận được thư nhưng nhất quyết không chịu hồi âm. Thế mới điên chứ!
Hắn ta vò đầu bứt tóc, tức giận nói: “Tao không tin mày có thể gan lì được mãi! Được rồi, để mai anh viết một bức thư nữa, em lại sai thằng lưu manh đi gửi đi.”
Hà Ngọc Lan bĩu môi tỏ ý nũng nịu: “Nhưng mà cái thằng đó khốn nạn lắm, mỗi lần gặp em là nó cứ đụng tay đụng chân dở trò đồi bại…Em, em không gặp nó đâu.”
Triệu Ái Quốc cười nham nhở: “Cứ tưởng em thích được đàn ông vừa đụng vừa chạm chứ!”
Hà Ngọc Lan đỏ mặt thẹn thùng: “Nỡm ạ, em chỉ thích anh đụng em thôi!”
Ỡm ờ một hồi sau, hai người đứng dậy, lặng lẽ ai về nhà nấy.
Đợi bọn họ đi xa rồi, Văn Trạch Tài mới đủng đỉnh bước ra từ phía sau tảng đá, anh tủm tỉm cười, thu hồi la bàn rồi nhẹ bước trở về nhà. Cuối cùng cũng tóm được đuôi cáo, cứ chờ đấy rồi xem rốt cục mèo nào cắn mỉu nào!
Ngày hôm sau, Hà Ngọc Lan lại bí mật liên hệ với tên du thủ du thực ở thôn bên. Sau khi bàn giao xong việc chính, ả ta tính lả lơi ong bươm như mọi khi song kỳ lạ thay lần này gã lưu manh không hề phối hợp mà chỉ lẳng lặng cầm phong thư đi mất. Thậm chí còn không thèm hé răng nói lời nào.
Bị bỏ lại chơ vơ một mình, Hà Ngọc Lan giậm chân bình bịch vừa tức giận vừa xấu hổ. Thằng oắt con, dâng tới tận miệng còn không biết đường ăn. Đúng là đồ ngu!
Vì đã bị đánh phủ đầu nên tên lưu manh không mang thư lên bưu cục thị trấn như thường lệ mà ngoan ngoãn đem đến chỗ hẹn, giao nộp cho Văn Trạch Tài.
Văn Trạch Tài khẽ cười, giơ tay nhận lấy, thản nhiên châm lửa đốt trụi, rồi rút từ trong túi áo ngực một phong thư khác đưa cho hắn.
Tên lưu manh đắn đo hai giây: “Chắc chắn tôi sẽ không bị liên luỵ chứ?”
Văn Trạch Tài khẳng định chắc nịch: “Yên tâm đi, chỉ cần lần này cậu ký tên Triệu Ái Quốc là được.”
Nhận được sự đảm bảo, tên lưu manh gật đầu răm rắp, cất phong thư Văn Trạch Tài vừa đưa vào túi rồi chạy thẳng lên thị trấn.
Ngay buổi chiều cùng ngày, bầu không khí làng quê đang yên bình, êm ả thì bỗng nhiên một đội vệ binh hùng hổ kéo từ trấn trên xuống khiến ông Điền sợ hết hồn hết vía: “Ai da, đây chẳng phải là Khâu đội trưởng sao? Lâu lắm rồi mới gặp lại đội trưởng, quý hoá quá!”
Khâu đội trưởng nhếch mép cười đểu: “Ồ, đây không phải Điền đội trưởng sao, đúng là đã lâu rồi tôi không nhìn thấy ông đấy. Từ khi nào nhỉ? À, nhớ rồi, từ cái lần tôi bảo ông gia nhập vào đội vệ binh dưới trướng tôi nhưng ông không nghe cho nên giờ vẫn còn lẹt đẹt ở cái chức đội trưởng đội sản xuất nghèo hèn. Haiza, thật là tội nghiệp!”
Tức khắc, Điền đội trưởng biến sắc, giọng nói của ông cũng lạnh hơn vài phần: “Không biết hôm nay Khâu đội trưởng quá bộ tới đội chúng tôi là có việc gì?”
Còn chưa đợi ông ta lên tiếng, Văn Trạch Tài đã nhanh tay bóc mấy gói thuốc lá, niềm nở mời từng vệ binh một. Khi tới lượt Khâu đội trưởng, anh cẩn thận tặng cả một bao mới nguyên chưa bóc.
Thấy vậy, thái độ của Khâu đội trưởng mới hoà hoãn chút ít, ông ta cười sang sảng: “Khá lắm, vẫn là con rể của ông biết nhìn xa trông rộng!”
Văn Trạch Tài nhã nhặn lên tiếng: “Khâu đội trưởng quá khen, vãn bối tôi còn phải học hỏi nhiều. Hôm nay sắc trời cũng không còn sớm nữa, chả hay đội trưởng dẫn nhiều anh em xuống đây là có việc gì hệ trọng à? Không lẽ đại đội chúng tôi đã xảy ra chuyện lớn gì?”
Nghe tới đây, bất giác trống ngực ông Điền đập thình thịch, ông căng thẳng đánh mắt nhìn xung quanh. Hơn ai hết, ông biết tên họ Khâu này không phải người tử tế, nếu hắn đã cố tình gây sự thì rất khó dàn xếp êm đẹp.
Khâu đội trưởng nhàn nhã đặt mông xuống ghế, híp mắt rít một hơi thuốc rồi mới thủng thẳng cất lời: “Đích thực là có việc. Điền đội trưởng, ông kêu toàn bộ dân làng ngay lập tức tập hợp tới khu vực đập nước. Đích thân bổn đội trưởng đây muốn tuyên dương một người.”
Bất giác, ông Điền liếc mắt hỏi ý kiến Văn Trạch Tài. Hiểu ý cha vợ, Văn Trạch Tài khẽ gật đầu. Như thể được tiếp thêm sức mạnh, ông Điền bước tới trước, cầm loa nói lớn: “Toàn thể bà con chú ý, toàn thể bà con chú ý! Tất cả mọi người lập tức dừng hết công việc trên tay lại, mau chóng di chuyển tới đập nước! Khẩn trương tập trung!”
Cùng lúc ấy, Chu Xuân Hoa và Văn Trạch Tài cũng chia nhau toả đi khắp nơi gọi người.
Đại khái nửa giờ sau, trừ bỏ giáo viên và học sinh đang lên lớp thì gần như toàn bộ dân làng đều có mặt đông đủ. Mới đầu mọi người còn thắc mắc không hiểu có chuyện gì mà tự dưng ông đội trưởng lại gọi giật ngược giật xuôi bắt tập hợp cho bằng được. Thế nhưng khi vừa trông thấy bóng dáng vệ binh, ai cũng sợ rúm ró bởi mấy người này xuất hiện ở đâu thì nơi đó chắc chắn không được yên ổn.
Đợi đám đông ổn định trật tự đâu vào đấy, Khâu đội trưởng mới bước lên vị trí cao nhất, oai phong cất cao giọng: “Được sự soi sáng của Đảng và nhà nước, trình độ giác ngộ trong quần chúng nhân dân cũng từng bước được nâng cao. Hôm nay đứng tại nơi này, bổn đội trưởng ta muốn nhiệt liệt tuyên dương một đồng chí. Người này có tư tưởng giác ngộ cực cao khiến ta đây cũng phải bội phục muôn phần. Từ giờ trở đi, tôi yêu cầu tất cả mọi người phải học tập và làm theo tấm gương cậu ấy.”
Nghe tới đây, mọi người vô thức quay qua nhìn nhau. Rốt cuộc trong đội mình có ai thần thánh đến độ được Khâu đổi trưởng khen ngợi hết lời như vậy.
Đứng ở cuối hàng, Văn Trạch Tài cùng Điền Tú Phương cũng đang chăm chú lắng nghe.
Chờ một lát cho tiếng xôn xao bàn tán giảm bớt, Khâu đội trưởng mới tươi cười nói tiếp: “Người mà tôi vừa nhắc đến chính là Triệu Ái Quốc. Đồng chí Triệu, cậu có ở đây không? Xin mời bước lên trên để tôi được diện kiến một thanh niên trí thức có tư tưởng giác ngộ đáng quý như vậy!”
Tới đây, không chỉ mọi người mà ngay cả bản thân Triệu Ái Quốc cũng sửng sốt vô cùng. Niềm vui đến quá bất ngờ, khiến hắn lâng lâng như thể đang bay trên chín tầng mây. Tuy rằng không rõ vì sao tự dưng Khâu đội trưởng lại khen mình nhưng cái đó không quan trọng, nếu thành công nắm bắt cơ hội này chưa biết chừng có thể xoá sạch tội danh trước đây, sau đó đường hoàng đăng ký dự thi đại học ấy chứ.
Tự ru ngủ mình như vậy, Triệu Ái Quốc ưỡn ngực, mỉm cười tự tin bước lên trên khán đài.
Ở phía sau, Triệu Đại Phi đang ra sức bụm chặt miệng vì sợ không kìm được sẽ phá lên cười thành tiếng mất. Ôi giời ơi, đau bụng quá. Cái này người ta gọi là gì nhỉ, thông minh quá tất bị thông minh hại đây mà!