Ngoài sân, Văn Trạch Tài nhanh chân tóm lấy cậu nhóc Nhị béo đang chạy như tên bắn, bế bổng thằng bé lên rồi ôm đến đặt vào lòng cha nó. Đầu tiên, Điền Kiến Quốc cau chặt mày mắng thằng con một trận nên thân, sau đó mới miễn cưỡng nhéo nhéo hai cái má bánh bao của nó vài cái rồi lại thả đi chơi.
Đang chơi vui thì bị bắt lại véo má, Nhị béo hậm hực xị mặt một đống, vùng vằng bỏ đi. Thấy vậy, Văn Trạch Tài bất đắc dĩ vô cùng nhưng Điền Kiến Quốc lại cảm thấy hành động “dỗ dành” ban nãy là nhẹ nhàng lắm luôn rồi!
Ước chừng nửa tiếng sau, đồ ăn đã dọn hết lên bàn mà vẫn chưa thấy ông Điền quay lại, Điền Tú Phương nhíu mày khó hiểu: “Sao cha đi lâu thế nhỉ”
Nói đoạn, cô nháy mắt ra hiệu với chồng: “Hay anh thử đi xem thế nào!”
Văn Trạch Tài gật gật toan đứng lên thì bất chợt bị bà Điền kéo lại: “Con ở nhà, để mẹ đi cho.”
Dứt lời, bà đứng phắt dậy, hơn nữa còn chú ý sửa sang áo quần cho thẳng thớm rồi mới nhanh chân ra khỏi cửa.
Nhìn cái dáng hùng hổ như thể đi bắt gian, Văn Trạch Tài vô thức sờ sờ cánh mũi, âm thầm cầu bình an cho cha vợ.
Đại khái mười phút sau, ông Điền quay trở lại. Tất nhiên không có màn đánh ghen nào hết mà ông nhàn nhã vừa đi vừa hút thuốc ở đằng trước còn phía sau là bà Điền đang vui vẻ cười nói với một người phụ nữ khác. Mặc dù không biết là ai nhưng Văn Trạch Tài cũng không lên tiếng hỏi. Tuy nhiên thoáng thấy bóng người phụ nữ đó bước vào sân là Tô Lan Lan nhận ra ngay. Cô bé vội lao đến, nghèn nghẹn cất giọng đầy yêu thương và nhung nhớ: “Mẹ!”
Lâu lắm mới lại nghe thấy thanh âm quen thuộc này, thím Tô mềm nhũn cả tim gan, thím lập tức quăng luôn tay nải xuống đất, dang rộng vòng tay ôm chầm lấy con gái như ngày thơ bé rồi hai mẹ con cứ thế ôm nhau khóc nức nở như để xả hết bao lo âu, sợ hãi, bao khó khăn trắc trở những ngày qua.
Nhìn cảnh này, không ai có thể cầm lòng cho đặng. Điển hình là bà Điền và Điền Tú Phương, hai mẹ con tiến lên an ủi người ta nhưng hốc mắt cũng đỏ hoe vì xúc động.
Trong khi đó, Văn Trạch Tài lặng lẽ đi xuống bếp lấy thêm một cái chén và một đôi đũa nữa, rồi kiên nhẫn đợi vài phút cho mấy người phụ nữ ổn định tâm trạng anh mới nhẹ giọng mời: “Thím Tô, giờ mời thím vào bàn ăn cơm trước đã. Cơm nước xong rồi chúng ta chậm rãi nói chuyện tiếp.”
Bà Điền liên tục gật đầu hưởng ứng: “Đúng đúng đúng, mau vào bàn ngồi đi, đừng đứng mãi ở sân thế này.”
Tuy nhiên khi nhìn thấy trên bàn đầy ắp toàn thịt là thịt lại còn có cả mấy ơ cơm trắng phau, thím Tô cảm thấy ngượng ngùng vô cùng. Mặc dù đã đói đến độ da bụng dính vào da lưng nhưng thím vẫn kiên quyết lắc đầu: “Em…em ăn rồi, mấy ngày qua làm phiền anh chị và các cháu đã chăm sóc Lan Lan giúp em. Giờ em xin phép được đón cháu về.”
Ý tứ rất rõ ràng đó là muốn dắt con gái rời đi ngay.
Thấy vậy, ông Điền liền buông điếu thuốc xuống, nhíu mày nói: “Làm gì mà gấp gáp thế? Cứ ngồi xuống ăn bữa cơm cho đang hoàng rồi có gì nói sau.”
Văn Trạch Tài cười cười: “Có phải thím chê cơm nhà cháu không ngon đúng không!”
“Ấy chết, không phải, tuyệt đối không phải vậy đâu”, thím Tô cuống quýt xua tay phân bua.
Trời đất ơi, cơm nước thịnh soạn như vậy làm sao thím dám chê bai cơ chứ. Căn bản là vì hôm nay quá nóng lòng đi đón con gái nên đâm ra chả kịp chuẩn bị quà cáp gì. Vốn dĩ đi tay không sang nhà người đã là không phải phép rồi, ấy vậy lại được mọi người mời mọc nhiệt tình thế này khiến thím cảm thấy ngại ngùng vô cùng.
Nhưng tất cả mọi người đã lên tiếng, mình cứ một mực chối từ e rằng không hay cho lắm, thành ra cuối cùng thím Tô cũng đành ngồi vào bàn. Tuy nhiên, suốt cả bữa cơm, thím chả gắp gì, chỉ lặng lẽ ăn đúng những gì có trong chén của mình. Nếu không phải bà Điền liên tục tiếp thức ăn thì chắc thím ấy chỉ ăn mỗi bát cơm trắng mất. Haizz, đúng là một người phụ nữ hiền lành, chất phát.
Cơm nước xong xuôi, thím Tô xông xáo xắn tay áo, khăng khăng đòi dọn dẹp cho bằng được. Song tới nhà là khách, ai lại để khách rửa bát bao giờ, vậy nên bà Điền và Điền Tú Phương vội lao theo can ngăn tạo thành một cảnh tranh giành nom buồn cười vô cùng. Cực chẳng đã, Tô Lan Lan phải đứng ở giữa giải quyết: “Thím ơi, tính mẹ cháu là như thế đấy, thím với chị cứ để kệ cho mẹ cháu làm đi.”
Từ trước tới giờ phương châm sống của thím Tô là không để mắc nợ người khác, kể cả một hạt gạo cũng phải trả cho bằng được, huống hồ hôm nay lại ăn cả một bữa cơm như thế này, nếu không được phụ giúp cái gì chắc thím tìm cái lỗi nẻ chui xuống, cả đời này không dám ngóc đầu lên mất.
Đợi sau khi rửa xong hết bát đĩa, cọ sáng bóng cả nồi niêu, thím Tô mới yên trí lên phòng khách ngồi trò chuyện cùng mọi người.
Bắt lấy bàn tay nhỏ bé của con gái, thím Tô rưng rưng nước mắt cảm kích nói: “Lần này may mà có anh chị đứng ra che chở chứ nếu không mẹ con em không biết phải làm sao. Em…em không biết nói gì hơn, chỉ biết nói cảm ơn anh chị và các cháu đã chăm sóc Lan Lan giúp em. Em cảm ơn nhiều lắm ạ.”
Bà Điền cũng rơm rớm nước mắt, vỗ vai an ủi: “Lan Lan là một đứa bé hiền lành ngoan ngoãn, lại chăm chỉ cần củ. Nói là anh chị chăm sóc con bé chứ kỳ thực nó đỡ đần và chăm sóc anh chị nhiều hơn ấy chứ. Cả nhà chị ai cũng yêu mến Lan Lan vô cùng.”
Nghe được những lời này của mẹ chồng, Ngô Mai bất giác mím chặt môi, căng thẳng lén đảo mắt qua anh chồng đang ngồi kế bên cạnh. Thấy anh ấy vẫn nghiêm nghị như thường ngày, không nói năng gì hơn nữa cũng không hề tỏ thái độ đồng tình, Ngô Mai mới khẽ thở phào một hơi rồi toe toét cười tươi hơn hoa. May quá, chồng mình không nằm trong số những người yêu thích Lan Lan.
Trong khi đó, Văn Trạch Tài lại đang chú ý quan sát nét mặt của Tô Lan Lan. Tốt rồi, hắc khí đã tản hết, con bé có thể về nhà được rồi. Tuy nhiên vì quan tâm cũng như lo lắng cho tương lai của cô bé nên Văn Trạch Tài hỏi nhiều thêm một câu: “Thím à, lần này Lan Lan trở về, liệu bà nội nó…”
Đang yên đang lành bỗng nhiên nghe có người nhắc tới bà nội, Lan Lan hoảng hốt níu chặt lấy tay mẹ. Bắt được sự sợ hãi của con gái, thím Tô dỗ dành trấn an rồi mỉm cười nhẹ nhõm: “Không sao Lan Lan con đừng sợ, nhà chúng ta phân gia rồi.”
“Cái gì? Phân gia?” Bà Điền kinh ngạc trừng lớn mắt, bởi trước giờ làm gì có ai không biết Tô lão thái ghê gớm, thâm độc đến nhường nào, muốn thoát khỏi tay bà ta e rằng còn khó hơn lên trời, không lẽ giờ già cả rồi nên thay đổi tính tình, biết phân biệt đúng sai phải trái?
Bà Điền sán lại gần tò mò dò hỏi: “Ủa ủa, sao tự nhiên bà ấy lại nghĩ thông suốt vậy? Mấy ngày trước bên đó còn gửi tin giả tính lừa Lan Lan quay về cơ mà?”
Lừa ư? Lại còn có chuyện này nữa sao? Thím Tô sửng sốt vô cùng, gấp gáp hỏi ngược lại: “Tin giả? Họ gửi tin giả gì cơ?”
Thấy mẹ cứ nghệt ra chẳng hiểu đầu cua teo nhai thế nào, Tô Lan Lan vội vàng kêu mẹ cứ bình tĩnh rồi từ tốn thuật lại rõ ràng đầu đuôi ngọn ngành. Nghe xong, phản ứng đầu tiên của thím Tô là phẫn nộ và uất hận thấu tim gian. Sao trên đời lại có loại người vô lương tâm đến vậy cơ chứ? Người ta nói phòng bị người ngoài chứ ai lại đề phòng ruột thịt bao giờ? Thế mà đằng này họ nỡ lòng nào làm ra cái chuyện đốn mạt như vậy. Cũng may bị anh chị bên này phát giác nên mới chặn đứng được mưu kế thâm độc đó, chứ không thì…nghĩ tới đây thím Tô xúc động nói trong nước mắt: “Thật lòng em mang ơn anh chị và các cháu vô cùng. Nếu không có mọi người thì có lẽ giờ này Lan Lan nhà em đã thành vợ thằng ngốc rồi.”
Sở dĩ thím Tô đùng đùng đòi phân gia là vì có một đêm thím ra ngoài tính đi vệ sinh thì tình cờ nghe được đoạn hội thoại của mẹ chồng và chú út. Hoá ra bọn họ dự tính đợi khi nào Lan Lan quay về sẽ gọi thằng ngốc kia tới ăn cơm rồi đến tối khi Lan Lan ngủ say sẽ nhốt hai đứa nó vào chung một phòng.
Vừa kể thím Tô vừa khóc nấc lên: “huhu…họ nói là…nói là…chờ gạo nấu thành cơm rồi, em có đồng ý hay không cũng vô dụng. Chỉ cần thành công đẩy Lan Lan sang nhà đó là chú út có thể cưới được vợ.”
Bà Điền nộ khí bừng bừng, vỗ bàn cái bốp: “Khốn nạn! Nó là cháu gái ruột của bà ấy mà!”
Thím Tô đau khổ gạt nước mắt: “Ở trong mắt bà Tô, chỉ có chú út mới là con người thôi còn chồng em, con gái em đều là súc sinh cả.”
“Mẹ!” Tô Lan Lan cắn chặt môi, hai hàng nước mắt rơi lã chã. Lúc này đây, trong đầu cô chỉ toàn hình ảnh người cha gầy gò, đáng thương đang nằm dưới mộ phần lạnh lẽo. Ngày đó cha ra đi mà không có lấy một cái áo quan tử tế bởi bà nội nói nhà không có tiền cho nên không mua nổi quan tài, chỉ có thể hạ táng qua loa như vậy thôi!
Dừng một chút ổn định cảm xúc, thím Tô nghẹn ngào nói tiếp: “Mấy ngày qua em đã suy nghĩ cẩn thận rồi, trước đây đầu óc em bị lừa đá thế nên mới ngu ngốc làm trâu làm ngựa, cơm bưng nước rót, hầu hạ cái nhà ấy. Giờ ai muốn thì về đấy mà hầu, em không hầu nữa! Cho nên em quyết làm một lần cho ra ngô ra khoai, em đã ra điều kiện nếu chú út muốn rước cô gái kia cùng cái bào thai trong bụng về Tô gia thì phải cho mẹ con em phân gia, bằng không em sẽ làm toáng lên cho bàn dân thiên hạ biết để xem bà Tô còn mặt mũi nào nhìn bà con chòm xóm nữa không. Thậm chí em không ngại chạy tận lên trấn trên cử báo, chắc chắn với cái tội danh chưa cưới xin đã làm con gái nhà người ta có chửa thì ít nhất con trai bà ấy cũng phải ngồi tú một tháng.”
“Đúng!” Phải quyết đoán như vậy mới được chứ, bà Điền phấn khích liên tục gật đầu tán thưởng: “Quyết định phân gia của em chính xác vô cùng. Cũng may bữa đó Lan Lan không về chứ không thì sập bẫy bọn họ rồi.”