Trong khi mấy người phụ nữ ồn ào bàn tán chị một câu em một câu vừa an ủi, động viên vừa tán dương, tiếp thêm tinh thần cho nhau thì cánh đàn ông lại trầm mặc nhận định sự tình.
Mặc dù không ai nói ra thành lời nhưng thông qua ánh mắt cũng đủ hiểu ý tứ đối phương. Cả ông Điền lẫn Điền Kiến Quốc đều cảm thấy may mắn vô cùng, cũng may hôm ấy Văn Trạch Tài nhìn ra được hắc khí đeo bám mà ngăn cản kịp thời chứ thể theo tính cách ngay thẳng có phần bộc trực của Điền Kiến Quốc thì ắt hẳn sẽ xảy ra chuyện, thậm chí chuyện lớn là đằng khác!
Này nhé, giả dụ hôm ấy Điền Kiến Quốc thực sự đưa Lan Lan về Tô gia mới phát hiện tang sự chỉ là giả. Tất cả vốn là một âm ưu nhằm lừa cô bé vào bẫy thì thử hỏi làm sao Kiến Quốc có thể khoanh tay đứng nhìn cho được? Giữa đường thấy việc bất bình chẳng tha là lẽ dĩ nhiên của người quân tử, mà động khẩu không thành ắt phải động thủ. Song Kiến Quốc là người ngoại thôn, lại thân cô thế cô làm sao có thể áp đảo được cả hai gia đình bọn họ. Kết cục hẳn là rõ như ban ngày rồi, nhẹ thì xây xát qua loa, nặng có khi bầm dập mặt mũi, thậm chí vỡ đầu chảy máu ấy chứ!
Cùng lúc đó, Ngô Mai ngồi bên cạnh cũng bần thần đặt ra giả thuyết tương tự. Ôi mẹ ơi, mới nghĩ thôi đã thấy thót hết cả tim gan rồi, lỡ rủi xảy ra thật thì không biết phải làm thế nào nữa. Càng nghĩ càng sợ mà càng sợ thì Ngô Mai càng cảm kích Văn Trạch Tài bội phần. Lần này, chính dượng út đã cứu chồng cô, ơn nghĩa này cô nhất định không quên.
Trong khi mọi người đang hết lòng cảm kích mình thì nhân vật chính lại chẳng hề hay biết gì, Văn Trạch Tài vẫn hồn nhiên hỏi chuyện thím Tô: “Thím à, thế bây giờ hai mẹ con thím vẫn sống trong Tô gia hả?”
Thím Tô lập tức lắc đầu: “Không, thím không thể để Lan Lan tiếp tục ở đó nữa. Thím đã tới hỏi ông đại đội trưởng rồi, ông ấy bảo bên cạnh nhà ăn đại đội vẫn còn một gian phòng trống, hai mẹ con thím có thể tạm thời dọn ra đó ở trước.”
Được vậy thì tốt quá rồi, bà Điền vội đánh mắt hỏi ý kiến chồng. Nhận được cái gật đầu của ông xã, bà liền trực tiếp đề đạt phương án: “Hiện giờ mùa màng cũng xong cả rồi, mấy ngày tới không bận rộn việc gì hết, anh chị sẽ qua đó xem có phụ giúp được việc gì không, nếu cần thì cải tạo lại phòng ốc cho kiên cố chắc chắn chút.”
Thím Tô vội xua tay: “Ấy chết, không cần phiền anh chị đâu ạ. Ông đội trưởng đã bảo sẽ cử vài người trong thôn tới giúp em rồi. Anh chị cứ yên tâm.”
Hàn huyên một hồi, thím Tô xin phép dắt con gái ra về. Tiễn hai mẹ con họ ra tận cửa, cả nhà ông Điền đều cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Tốt rồi, cuối cùng thì cũng cười được rồi, đúng là khổ tận cam lai! Hy vọng từ nay về sau hai mẹ con thím ấy sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn và quan trọng nhất là được làm chủ bản thân cũng như làm chủ cuộc đời mình.
Đợi mẹ con Lan Lan đi khuất mọi người mới lục tục quay vào nhà uống chén trà cho đỡ nóng nực. Tuy nhiên đang ngồi chơi thì bỗng nhiên bà Điền vỗ đùi cái đét khiến mọi người giật bắn cả mình, quay lại mới thấy bà rầu rĩ vò đầu bứt tai tự trách: “Ôi thôi chết rồi mải chuyện mải trò quên xừ mất việc mai mối Lan Lan cho Lâm Ái Quốc rồi, thế có chết không cơ chứ!”
Nói đoạn bà cuống cuồng đứng dậy toan đuổi theo, rất may Văn Trạch Tài đứng ngay bên cạnh nhanh tay nhanh mắt ngăn lại kịp. Anh dở khóc dở cười khuyên: “Mẹ ơi, đuổi không kịp đâu. Hai mẹ con thím ấy đã đi cả tiếng đồng hồ rồi.”
Bà Điền ngồi phịch xuống ghế thở dài: “Chán thật đấy, già cả rồi đâm ra cứ quên trước quên sau, chả được cái việc gì. Thôi để mẹ sang nói với bà Lý một câu mất công thím ấy lại hiểu lầm nhà mình không nhiệt tình hợp tác, chỉ hứa cho vui miệng.”
Lần này vừa dứt lời là bà đứng dậy bỏ đi ngay, ai cũng không kịp cản.
Một lát sau Hiểu Hiểu và hai anh em Đại béo, Nhị béo thở hồng hộc chạy về. Vì chúng mải đi chơi với đám bạn hàng xóm từ ban nãy thế nên bây giờ mới ngó trước ngó sau ngỡ ngàng hỏi: “Ơ, dì Lan Lan đi rồi hả mẹ?”
“Dì về nhà dì rồi, nếu Hiểu Hiểu ngoan ngoãn sau này có dịp mẹ sẽ dẫn con đi thăm dì.” Điền Tú Phương vừa trả lời con vừa mải mê gom quần áo dơ đi giặt.
Thấy vậy Văn Trạch Tài liền đứng dậy tò tò đi theo sau định bụng phụ giúp vợ việc này việc kia cho đỡ chán chứ ngồi không cả ngày buồn chân buồn tay lắm rồi.
Tuy nhiên Điền Tú Phương lại cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng, cô đẩy đẩy chồng vào phòng khách: “Quần áo cứ để em giặt là được rồi, anh đi đọc sách của anh đi.”
Văn Trạch Tài cười khổ: “Thi xong rồi mà vợ, giờ còn học hành cái gì nữa.”
Ồ, ra vậy, Điền Tú Phương bất giác đỏ bừng mặt xấu hổ. Cô cắn cắn môi do dự vài giây rồi lặng lẽ phân chia một nửa đống đồ cho chồng. Vì hai vợ chồng cùng hợp sức thế nên chẳng mấy chốc quần áo đã được giặt sạch sẽ. Nhìn cả dây đồ phấp phới bay trong gió, đáy mắt Điền Tú Phương ngập tràn niềm hạnh phúc vô bờ. Công nhận hai người làm vừa nhanh lại vừa vui hơn một người rất nhiều.
Vài ngày sau, phong thư báo nhập học đầu tiên của thôn Lợi Hoà cuối cùng cũng về tới. Lúc này đang là giờ lao động, gần như toàn bộ người dân đều tập trung hết ở ruộng thế nên vừa nghe thấy tiếng phanh xe cái kít của anh bưu tá là mọi người lập tức quăng cuốc, nhao nhao chạy lên bờ hóng hớt.
“Ai ai? Là thư của ai thế?”
“Tôi đoán là của thanh niên trí thức Củng.”
“Tôi thì lại đoán là của cô giáo Lý cơ.”
Bị bu đen bu đỏ, anh bưu tá không còn chỗ mà thở nữa, khó khăn lắm mới đẩy được đoàn người ra, anh ấy giơ cao phong thư lên rồi rướn cổ lớn tiếng hỏi: “Xin hỏi ai là Vương Thanh? Đồng chí Vương Thanh có ở đây không?”
“Tôi, có tôi đây. Vương Thanh là tôi.” Thanh niên trí thức Vương phấn khích đến độ hai má đỏ bừng, luống cuống chen vào trung tâm nhận lấy phong thư mà cậu ngày nhớ đêm mong, thậm chí mất ăn mất ngủ trông đứng trông ngồi bao lâu nay.
Phát xong, anh bưu tá lại đẩy xe chuẩn bị tiến sang thôn bên. Thấy vậy, mấy thanh niên trí thức cùng tham gia thi đại học đợt này cuống cuồng lao đến chặn ngang đầu xe, dồn dập hỏi: “Ơ, chỉ có một thôi sao?”
“Đồng chí bưu tá phiền anh kiểm tra lại xem có sót bức nào nữa không?”
Rất thông cảm cho tâm lý lo âu, sốt ruột đợi kết quả của các sĩ tử, anh bưu tá cười hiền: “Đây là phong thư cuối cùng của ngày hôm nay, nếu có thì tôi đã sớm phát cho các đồng chí rồi chứ giữ lại làm gì. Mọi người tiếp tục đợi ngày mai nha.”
Đứng trên triền dốc, nhìn thanh niên trí thức Vương vừa khóc vừa cười, ôm khư khư tờ giấy vào lòng như thể đang ôm bảo vật trân quý nhất thế gian, Văn Trạch Tài cùng Lý Đại Thuận cảm khái vô cùng.
Văn Trạch Tài cười cười: “Để đạt được kết quả này đúng là không dễ dàng gì.”
Lý Đại Thuận gật gù tán thành: “Công nhận, em nghe cha em bảo cậu ấy chăm chỉ kinh khủng khiếp, có hôm bị cảm nắng phải nằm điều trị ở trạm y tế thế mà vẫn không rời quyển sách. Chăm học như vậy không đậu hơi phí!”
Chẳng bù cho cậu vừa nhìn vào trang sách chi chít chữ là hoa mắt chóng mặt, choáng váng đầu óc rồi.
Văn Trạch Tài nhướng mày nói: “Đại Phi đang theo anh học chữ đấy, cậu có muốn tham gia chung không?”
Ngay lập tức, Lý Đại Thuận bày ra vẻ mặt chết không còn gì hối tiếc: “Thôi thôi em xin anh, em không học đâu, hồi xưa cha em xoắn suýt rụng hai lỗ tai em luôn mà chả nên cơm nên cháo gì, giờ nhớ lại vẫn còn đau đây này. Thật tình thì chữ nó biết em chứ em không biết nó, đành chịu thôi anh à!”
Nếu thôn y Lý mà nghe được những lời này thì thể nào cũng vặt đầu Lý Đại Thuận chứ tai đã là gì. Ai đời có mỗi cái tên chỉ vỏn vẹn ba ký tự mà nó học tới học lui học xuôi học ngược ròng rã cả tháng trời không xong. Qua tháng sau bảo nó viết ra giấy cho cha kiểm tra thì nó hồn nhiên hạ bút viết chữ “Nhân (人)” rồi ưỡn ngực dõng dạc đánh vần rõ to là “Đại (大)”. Tức quá, ông quăng luôn sách vở vào một góc và con đường học vấn của Lý Đại Thuận cũng kết thúc chóng vánh kể từ đó.
Văn Trạch Tài bình thản nhìn đám đông phía trước bắt đầu tản dần ra nhiều ngả nhưng có một điểm chung là khuôn mặt ai cũng buồn thiu pha lẫn vẻ thất vọng nồng đượm. Anh thu hồi tầm mắt, chân thành khuyên nhủ: “Đại Thuận, học càng nhiều sẽ càng có lợi cho cậu.”
Lý Đại Thuận gãi đầu cười hắc hắc: “Em biết mà nhưng mỗi tội cái đầu em nó không chịu học, em cũng bó tay!”
Lại nói tới Triệu Đại Phi, sau khi bái Văn Trạch Tài làm thầy, cậu ấy thay đổi rất nhiều, không còn giao du với đám du thủ du thực nữa mà ngược lại cực kỳ nghiêm túc học tập. Ban ngày thì cắp sách vở tới nhà sư phụ tầm sư học đạo, tối về lại chong đèn nhờ vợ kèm cặp thêm. Bởi thế cho nên chưa đến nửa tháng Triệu Đại Phi đã hoàn thành xong chương trình học lớp 3.
Có đứa học trò như vậy, Văn Trạch Tài cảm thấy hài lòng vô cùng. Hôm nay sau giờ học buổi chiều, đợi Triệu Đại Phi về rồi, Văn Trạch Tài liền chạy xuống bếp, tự hào khoe thành tích với vợ: “Bà xã, em thấy học trò của anh tiến bộ ghê chưa? Coi bộ anh làm thầy người ta cũng được đấy chứ hả?”
Trời, cái bộ dạng đắc ý của anh ấy nom dễ ghét chưa, Điền Tú Phương nín cười, nhún nhún vai làm bộ không tin: “Em cảm thấy công lao lớn nhất phải thuộc về Vân Hồng mới đúng.”
Hả? Đang vui thì đứt dây đàn, Văn Trạch Tài đần thối mặt. Nhưng ngẫm nghĩ lại thì điều vợ nói cũng đúng, anh gật gù tán đồng: “Công nhận sức mạnh của tình yêu ghê gớm thật!”