Đứng đối diện là một chàng thanh niên trẻ tuổi có ngoại hình khá tuấn tú, bảnh bao nhưng giờ phút này khuôn mặt vốn dĩ trắng trẻo, thư sinh lại chuyển thành trắng bệch. Cậu thanh niên líu ríu xin lỗi không ngừng: “Ôi chết, xin lỗi, cho tôi xin lỗi…đồng chí có sao không?”
Nghe tiếng động, đám đông sôi nổi nhìn về phía này tò mò hóng hớt.
Văn Trạch Tài vừa xuýt xoa vừa cuống quýt vẩy vẩy tay theo quán tính. Anh cau chặt mày mắng: “Cậu đi đâu mà gấp gáp thế hả?!”
Mặc dù mu bàn tay bỏng rát rất khó chịu nhưng xét thấy đối phương không cố ý, đây đơn thuần chỉ là tai nạn ngoài ý muốn vậy nên Văn Trạch Tài cũng rất thông cảm, không nỡ to tiếng nặng lời.
Thực ra tay cậu ấy cũng bị bắn vài giọt nước sôi tuy nhiên không nghiêm trọng bằng vết thương của Văn Trạch Tài thành ra cậu ta quên luôn đau đớn, sốt sắng trình bày: “Tại tự nhiên bạn tôi lên cơn sốt, tôi sốt ruột quá đâm ra không nhìn rõ đường, mong anh bỏ qua cho tôi. À, tôi có cao bôi bỏng hữu hiệu lắm. Đồng chí, anh ngồi ở toa nào, cho tôi xin số ghế đi, lát tôi mang thuốc tới cho anh.”
Văn Trạch Tài vô thức nâng cánh tay nhìn thoáng qua, ồ, đỏ rát và phồng rộp cả một mảng. Nếu cứ để kệ cũng không phải cách hay, thôi thì xoa ít thuốc mát chắc sẽ dễ chịu hơn. Nghĩ như vậy, anh liền đọc số toa số ghế cho cậu thanh niên và không quên lịch sự cảm ơn: “Làm phiền cậu nhé!”
Dứt lời, anh nén cơn đau, tiếp tục tiến lên khu vực căn-tin mua nước nóng cho vợ con.
Nhận được sự cảm thông của Văn Trạch Tài, chàng thanh niên mừng hết lớn, thở phào nhẹ nhõm: “Không phiền không phiền, là lỗi tại tôi lỗi tại tôi mà…”
Lát sau, Văn Trạch Tài xách nước về tới. Chỉ liếc sơ qua là Điền Tú Phương phát hiện thấy những mụn nước li ti xuất hiện trên mu bàn tay chồng.
Ôi trời ơi, biết ngay mà. Cô xót xa bắt lấy bàn tay anh, vừa săm soi vết thương vừa đau lòng hỏi: “Sao lại bị thương nặng thế này, em đã dặn anh phải cẩn thận rồi mà?”
Văn Trạch Tài cười hiền: “Ngoài ý muốn thôi, anh không sao.”
Điền Tú Phương xụ mặt phụng phịu: “Không sao cái gì mà không sao. Phồng rộp cả một mảng như này mà kêu không sao à? Em nhìn thôi cũng thấy đau rồi. Ôi trời, lan cả sang bên này nữa á? Kiểu này chắc phải mất một thời gian mới lành được, nếu không chăm sóc kỹ coi chừng nhiễm trùng, mưng mủ là mệt nữa. Anh kỳ quá à, mới đi có tí đã làm mình bị thương rồi!”
Văn Trạch Tài cười xoà, lật tay nắm chặt tay vợ tỏ ý anh chẳng cảm thấy đau tí nào. Điền Tú Phương chép miệng thở dài nhưng không tiếp tục truy cứu nữa mà ngoan ngoãn bưng nước nên nhấp môi vài ngụm cho đỡ khô cổ. Quay sang nhìn bé con Hiểu Hiểu đang ngủ khìn khịt, giờ đánh thức thì tội quá. Thôi cứ để đây, lát con dậy rồi uống sau cũng được.
Không lâu sau, cậu thanh niên ban nãy lò dò tìm tới. Cậu ra rụt rè đưa hũ thuốc tới trước mặt Văn Trạch Tài: “Đồng chí, đây là cao trị thương ngoài da, công dụng lắm đấy, đồng chí bôi liền đi.”
Văn Trạch Tài lịch sự vươn tay đón lấy, thoáng đưa mắt đánh giá sơ bộ. Ồ, không có nhãn dán, là thuốc tự chế à?! Tuy nhiên anh không hỏi kỹ mà cười nói: “Cậu vào trong ngồi đi.”
Vì để tiện cho vợ con nghỉ ngơi nên Văn Trạch Tài mua vé nằm. Mỗi khung như này có bốn giường, vợ chồng anh nằm phía dưới còn hai giường bên trên là của hai bác lớn tuổi.
Thấy có người đến, Điền Tú Phương ngẩng đầu nhìn qua một cái xong lập tức quay đi chỗ khác. Tất nhiên rồi, làm chồng cô bị đau cô không mắng cho là may chứ ở đó mà đợi niềm nở mời chào ấy hả? Hứ, còn khuya!
Vì bên trong có hai chú thím đang ngủ với lại cũng ngại làm phiền người khác cho nên cậu thanh niên chỉ dừng bước ở sát cửa, thật thà giải thích: “Em đi theo bác sĩ trong thôn học hỏi kinh nghiệm mấy năm, thuốc mỡ này cũng là thôn y hướng dẫn bào chế. Anh cứ yên tâm thoa đi, đảm bảo hiệu nghiệm lắm đấy.”
Văn Trạch Tài mỉm cười, khẽ dùng sức mở nắp hộp thiếc, đang định tự mình bôi lên thì Điền Tú Phương nhanh tay giành lấy: “Đưa em thoa cho, hiệu nghiệm tới đâu thì cũng không thể ngày một ngày hai là khỏi được!”
Đúng thế, cô không ngại tuyên bố cho cả thiên hạ biết là mình đang cực kỳ tức giận đây. Thật là tai bay vạ gió mà, đang yên đang lành không sao, vừa đi ra ngoài mấy bước quay vào đã bị thương thành như này, bảo cô không xót sao được!
Cậu thanh niên thoáng xấu hổ, song thiết nghĩ việc này đích thực là do bản thân mình gây ra, người ta không bắt đền đã là tử tế lắm rồi, thành thử cậu nào dám hó hé gì, chỉ đơn giản nói qua loa hai, ba câu sau đó lật đật chuồn mất hút, đến cả hũ thuốc cũng không màng lấy lại.
Văn Trạch Tài dở khóc dở cười nhìn theo bóng lưng chàng thanh niên chạy trối chết. Công nhận thỏ con mà giận dữ lên thì cũng có thua kém sư tử là mấy đâu! Âu yếm nhìn cô vợ nhỏ đang chăm chú vừa thổi phù phù vừa thận trọng bôi từng chút thuốc một, đáy lòng Văn Trạch Tài bỗng nhiên mềm nhũn, anh nhẹ nhàng lên tiếng: “Bà xã, em đừng giận mà. Cậu ta cũng không phải cố tình. Hơn nữa cũng đã mang thuốc tới tận đây xin lỗi rồi. Thôi, mình bỏ qua cho người ta đi ha.”
Điền Tú Phương phụng phịu cố đè nén sự đau lòng xuống, miễn cưỡng gật gật đầu.
Đợi vợ thoa xong, Văn Trạch Tài liền cầm hũ thuốc ra bên ngoài định bụng tìm cậu thanh niên kia trả lại. Song kiếm mãi, thậm chí tận tới khi tàu vào ga Liêu Thành, mọi người lục tục xách hành lý rời toa cũng chẳng thấy bóng dáng cậu ta đâu.
Đại học Liêu Thành không nằm tại trung tâm thành phố mà toạ lạc ở khu vực ngoại ô. Vậy nên sau khi ra khỏi nhà ga, gia đình Văn Trạch Tài lại tiếp tục lên xe kéo di chuyển tới đích đến cuối cùng.
Dọc đường đi bắt gặp rất nhiều đồng ruộng, tuy nhiên họ không trồng hoa màu mà chủ yếu là gieo các loại hoa cỏ, có vẻ mục đích chính là để tô điểm cho phong cảnh nơi đây.
Nhìn cả một thảm hoa rực rỡ sắc màu, Hiểu Hiểu thích mê. Bé gần như thò đầu ra khỏi thùng xe, ríu rít hô vang: “Cha, cha nhìn kìa, quá trời hoa luôn, đẹp quá!”
“Thấy thấy, cha thấy rồi. Hiểu Hiểu đừng nhoài người ra nữa, cẩn thận kẻo ngã con!” Văn Trạch Tài cuống cuồng túm chặt lưng áo con gái. Lúc này Điền Tú Phương cũng đã cảm thấy thoải mái hơn khi ở trên tàu rất nhiều, cô nghiêm chỉnh đảo mắt nhìn bốn phía chung quanh rồi thấp giọng tò mò: “Ông xã, trên thành phố cũng có đồng ruộng à?”
Bác tài ngồi phía trước nghe thấy vậy liền phá lên cười: “Haha, đồng ruộng là đặc sản của vùng ngoại ô chúng tôi đấy. Không những vậy còn có cả núi nữa cơ. Liêu Thành địa hình lòng chảo, bốn phía đều có núi bao bọc, ở giữa là đồng bằng. Vừa hay trường đại học Liêu Thành nằm ngay rìa khu vực đồng bằng.”
“Lòng chảo”? Điền Tú Phương và Hiểu Hiểu ù ù cạc cạc chẳng hiểu mô tê gì nhưng Văn Trạch Tài thì biết rất rõ. Thông qua đoạn giới thiệu ngắn gọn nhưng đầy đủ và súc tích, anh nhận ra ông chú này không đơn giản là một bác tài bình thường, chắc có lẽ là cán bộ làm công tác văn hoá cũng nên.
Đảo mắt ngẫm nghĩ giây lát, Văn Trạch Tài trực tiếp vào đề luôn: “Chú à, chúng đang muốn tìm một căn nhà trọ, không biết phụ cận Liêu Thành có khu nào cho thuê phòng trọ không chú nhỉ?”
Nhắc tới chủ đề nhạy cảm này, chú tài xế vội vàng đánh mắt kiểm tra xung quanh, tới khi chắc chắn không có xe nào đi kế bên cạnh chú mới dám lên tiếng: “Có thì tất nhiên là có nhưng không dám quang minh chính đại khua chiêng gióng trống. Các cháu cũng biết hiện tại quy định khó khăn, thế nên tất cả giao dịch chỉ là thoả thuận ngầm với nhau thôi, còn người bên ngoài hỏi thì phải nói là bà con thân thích lên ở nhờ.”
Hai vợ chồng Văn Trạch Tài bất giác đánh mắt ra hiệu với nhau rồi anh mới nói tiếp: “Nghe chú nói vậy chắc hẳn chú thông thạo đường đi nước bước ở đây rồi. Chúng cháu mới chân ướt chân ráo lên đây, cái gì cũng lạ lẫm vậy nên mong chú giúp đỡ cho.”
Cẩn thận quay đầu ra sau đánh giá ba vị khách, chú tài xế dè dặt lên tiếng: “Nếu chú đoán không lầm thì cháu là thanh niên trí thức mới thi đậu đại học năm nay phải không?”
Văn Trạch Tài gật đầu xác nhận: “Dạ đúng vậy chú. Tám năm trước cháu được điều về nông thôn hỗ trợ bà con tăng gia sản xuất. Năm nay may mắn thi đậu đại học nhưng lại không yên tâm để vợ trẻ con thơ ở quê, thế nên cháu đưa cả nhà lên thành phố luôn.”
À ra vậy, chú lái xe lập tức buông bỏ cảnh giác, tươi cười khen ngợi: “Khá lắm chàng trai. Chỉ cần dựa vào đức tính đáng quý này của cậu, chú đây nhất định sẽ hỗ trợ tới cùng!”
Đầu tiên, chú cho xe chạy tới cổng trường đại học Liêu Thành trước để Văn Trạch Tài vào làm thủ tục báo danh. Sau khi hoàn tất thủ tục nhập học và xin được giấy xác nhận cư trú ngoài trường, Văn Trạch Tài ra xe tiếp tục cuộc hành trình.
Ước chừng nửa tiếng đồng hồ sau, xe dừng lại trước cổng một căn nhà trệt. Tuy nói là nhà trệt vậy thôi chứ nó được xây bằng gạch ngói đàng hoàng, rất chắc chắn và kiên cố, tốt hơn nhiều căn nhà tranh vách đất ọp ẹp ở quê. Và quan trọng nhất là khuôn viên căn nhà có tận ba gian chính, một gian bếp cộng với khu vực công trình phụ riêng biệt. Bên ngoài còn có một lớp tường bao dày dặn, cỡ chừng cao hơn đầu người, đảm bảo an toàn tuyệt đối.
Mở cổng mời mọi người vào nhà, chú tài xế nhiệt tình giới thiệu: “Phía sau còn có một mảnh vườn rộng lắm, tha hồ trồng rau, hồi đầu xuân năm nay chị cả chú mới xới đất, bổ sung dinh dưỡng xong. Căn nhà này vốn dĩ chị cả chú ở nhưng năm nay thời tiết thất thường, chị ấy không may bị bệnh thành ra phải chuyển về ở cùng thằng cháu đặng có người chăm sóc thuốc men. Vì vậy căn nhà cũng bỏ trống suốt từ đầu xuân cho tới giờ đấy.”
Vừa nói chú vừa dẫn mọi người đi xung quanh tham quan một vòng. Nói một cách công bằng thì nhà trệt không thể so sánh với nhà lầu thế nhưng được cái diện tích sử dụng rộng rãi, hơn nữa nhìn qua có thể thấy chủ nhân thực sự yêu quý ngôi nhà này nên đã chăm sóc nó rất cẩn thận, kỹ càng, cụ thể là từ trong phòng ngủ ra tới ngoài sân đố tìm được chỗ nào bề bộn, bẩn thỉu. Phải nói rằng căn nhà sạch sẽ, gọn gàng và xinh xắn vô cùng. Rất thích hợp để gia đình nhỏ của Văn Trạch Tài khởi đầu cuộc sống mới.