Chương 67: [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Tất Trường Lâm

Phiên bản dịch 9537 chữ

Dẫn đi một lượt chú lại niềm nở chỉ sang bên cạnh: “Hàng xóm cũng có mấy hộ giống gia đình cậu, có nhà đã ở được hai năm, có nhà thì mới chuyển tới năm ngoái. Nếu buồn cũng có thể qua tìm họ làm quen, chuyện trò giải khuây.”

Văn Trạch Tài lẳng lặng quan sát, âm thầm đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Đích thực từ đây đến trường anh mất tận nửa giờ đồng hồ, nhưng được cái đường xá bằng phẳng dễ đi, thôi thì chịu khó một chút coi như rèn luyện sức khoẻ luôn. Hơn nữa trên đường tới đây anh đã kịp để ý, ngay con phố bên cạnh có một toà Cung Tiêu Xã, rất thuận tiện cho Tú Phương đi chợ, mua sắm thức ăn.

Ngẫm nghĩ một lát, Văn Trạch Tài thấp giọng hỏi vợ: “Em cảm thấy căn nhà này thế nào?”

Điền Tú Phương cắn cắn môi lẩm bẩm: “Tốt thì đúng là tốt rồi nhưng còn chưa biết tiền thuê mỗi tháng bao nhiêu?!”

Văn Trạch Tài cười cười: “Vấn đề này em cứ giao cho anh. Giờ hai mẹ con dắt nhau đi dạo xung quanh xem có gì vui không.”

Điền Tú Phương thoáng chần chờ: “Nếu đắt quá thì thôi anh nhá. Chúng mình đi tìm chỗ khác.”

“Được rồi, anh có chừng mực mà. Em với con cứ đi chơi đi”, nói đoạn Văn Trạch Tài âu yếm vuốt tóc vợ, doạ Điền Tú Phương sợ hết hồn, vội vàng thụt lùi hai bước. Cũng may Hiểu Hiểu và chú tài xế đang chơi ở ngoài sân không nhìn thấy chứ nếu không thì xấu hổ chết mất.

Thể theo sự sắp xếp của chồng, Điền Tú Phương dẫn Hiểu Hiểu đi ra ngoài thăm thú.

Ở nhà, Văn Trạch Tài và chú tài xế bắt đầu bàn bạc vào chuyện chính. Nguyên bản giá nhà là 20 dồng một tháng bị Văn Trạch Tài nói một hồi giảm xuống còn 12 đồng.

Vẫn nụ cười tủm tỉm quen thuộc, anh tiếp tục:

“Mười hai - mười hai, một tá - một tá… nghe đúng là cát lợi chú nhỉ. Nhưng nếu có thể đại cát đại lợi thì còn tốt hơn nữa chú ha. Dù sao thì người thuê vui vẻ may mắn chắc chắn gia chủ cũng sẽ suôn sẻ, thuận lợi theo…”

Thấy cái mồi nghe chừng muốn ép giá thêm, chú tài xế vội nhăn mặt xua tay: “Thôi thôi, mười hai đồng chắc giá. Tôi sợ cậu thật đấy, trả giá còn siêu hơn mấy cô, mấy thím ngoài chợ nữa. Rồi chốt nha, trong nhà có đầy đủ nồi niêu bát đũa, thau gáo gì cũng đủ cả đấy. Chăn đệm cũng có luôn. Còn thanh niên các cậu ưa sạch sẽ thì có thể ra Cung tiêu xã mua vỏ chăn mới về lồng vào.”

Văn Trạch Tài tủm tỉm gật gật đầu, sau đó lấy giấy bút ra viết hai bản hợp đồng. Xong xuôi, anh dặn dò vợ con đôi câu rồi đi theo chú tài xế tới gặp chủ nhà.

Đến khi Văn Trạch Tài quay trở về, Điền Tú Phương đã đi mua đầy đủ gạo, tương, dấm, trà và cũng đã nổi lửa nấu xong mâm cơm chiều.

Bữa cơm đầu tiên dọn vào nhà mới tuy đơn giản nhưng vẫn đảm bảo đủ chất dinh dưỡng, gồm có trứng gà bác và ớt xào thịt khô xách từ quê lên.

Điền Tú Phương vừa chải đầu cho con gái vừa thở dài: “Em mua theo ý anh đấy, haizz, mới ngày đầu tiên mà đã tiêu hết hơn trăm đồng rồi.”

Văn Trạch Tài cười hiền, tiếp thêm thức ăn vào bát cho vợ và con gái rồi nhẹ giọng trấn an: “Hai mẹ con cứ yên tâm ăn cho no đi. Tiền nhỏ đi thì tiền lớn mới về được chứ. Nào, mau ăn đi kẻo nguội. Mới có mấy ngày thôi mà mặt đã hóp lại thế kia rồi, phải chịu khó bồi bổ thêm mới được…”

Nương theo đôi đũa đầy ụ trứng vàng ươm, Điền Tú Phương trông thấy những vết bỏng đỏ đậm hiện rõ trên mu bàn tay chồng, cô xót xa lên tiếng: “Hay mai mình tới bệnh viện kiểm tra…”

Tuy nhiên chưa đợi vợ nói hết câu, Văn Trạch Tài đã nhẹ nhàng gạt đi: “Không sao đâu em. Nào, tập trung ăn cơm đi.”

Sau bữa chiều, Văn Trạch Tài liền thương lượng với vợ về việc trường lớp của Hiểu Hiểu.

Anh nói: “Ban nãy anh đã hỏi thăm qua rồi, ngay kế bên đại học Liêu Thành có một trường tiểu học. Nguyên bản hộ khẩu anh ở Liêu Thành thế nên việc xin học cho con không thành vấn đề. Ngày mai anh sẽ đưa con tới trường báo danh, làm thủ tục nhập học.”


Vừa nói anh vừa nhanh nhẹn lật giở tập hồ sơ lấy ra những giấy tờ cần thiết gồm có giấy đăng ký kết hôn cùng giấy xác nhận xuống nông thôn tám năm trước.

Điền Tú Phương im lặng tính toán lộ trình rồi gật gù sắp xếp: “Vậy mỗi sáng anh đưa con đi học, còn đâu buổi trưa và buổi chiều em sẽ đón.”

“Giữa trưa để anh đưa con về cho, cuối giờ chiều có khi em phải đi đón vì anh sợ lớp chiều anh tan muộn.”

Cứ thế, hai vợ chồng nằm ôm nhau thủ thỉ tâm sự rồi cùng dìu nhau chìm vào giấc mộng ngọt ngào.

Sáng hôm sau, hai cha con Văn Trạch Tài vui vẻ dắt tay nhau tới trường. Văn Trạch Tài đăng ký chuyên ngành thực vật học, vốn kiếp trước anh cũng học ngành này chẳng qua sau khi ra trường lại rẽ nhánh làm công việc khác mà thôi. Suy cho cùng thì nghề chọn người chứ người nào có chọn được nghề bao giờ!

Vì ngày đầu tiên chỉ đơn giản là gặp mặt điểm danh, cũng chưa có bài vở gì nhiều thế nên Văn Trạch Tài được tan lớp sớm. Giờ này Hiểu Hiểu vẫn còn đang học, nếu về nhà rồi tí lại quay lại đón con e rằng mất công quá. Ngẫm nghĩ thế nào Văn Trạch Tài liền rẽ vào một con ngõ nhỏ, để xem có vô tình đụng trúng duyên “kỳ ngộ” nào không.

Kết quả chẳng có kỳ ngộ đếch gì nhưng lại gặp phải một đám người đang to tiếng cãi nhau.

Mấy chuyện lùm xum này dính vào rắc rối lắm, Văn Trạch Tài tính rẽ qua đường khác thì bất chợt nhìn thấy một bóng dáng quen quen. Tiến thêm hai bước liền phát hiện cái người đang bị ăn chửi tới tấp lại chính là cậu thanh niên đã làm anh bị phỏng trên xe lửa hôm bữa.

“Mày đi đứng cái kiểu gì thế? Không có mắt hả thằng kia?”

“Ra đường mắt để lên trời à, mày đâm phải em tao rồi kia kìa.”

Đếm sơ sơ nhóm người gồm ba nam, hai nữ, trong đó có một nữ đồng chí vành mắt đỏ hoe đang khó nhọc đỡ lấy một bên eo, nhìn bộ dáng chắc có vẻ ngã dập mông rồi, nhưng ở nơi công cộng mà xoa mông thì nghe chừng không được lịch thiệp cho lắm thế nên mới phải vịn ở vị trí gần gần đó.

Đứng tại trung tâm, cậu thanh niên liên tục cúi gập người xin lỗi. Chắc có lẽ nhận thấy thái độ của cậu ấy khá thành khẩn và chân thành nên nhóm người cũng không cố ý làm khó, chỉ mắng vài câu cho bõ tức rồi kéo nhau rời đi.

Cuối cùng cũng giải quyết xong, cậu thanh niên thở phào nhẹ nhõm, vô thức đưa tay quẹt mồ hôi trên trán. Ngay lúc đang định cất bước dời đi thì bất ngờ nhìn thấy Văn Trạch Tài đứng cách đó không xa, cậu ta lập tức bước nhanh tới, ngạc nhiên reo lên, trong thanh âm không khó nhận ra có pha chút kinh hỉ: “Đồng chí. Vết thương của anh thế nào rồi, đã đỡ hơn chưa?”

Song Văn Trạch Tài không trả lời ngay, mà nhíu mày săm soi cặp mắt đối phương: “Có phải dạo gần đây cậu luôn cảm thấy đau mắt, thậm chí đôi khi còn không nhìn rõ mọi vật đúng không?”

Thoạt đầu cậu thanh niên sửng sốt vô cùng, sau đó há hốc miệng kinh ngạc: “Hả, sao anh biết?”

Văn Trạch Tài chủ động giới thiệu bản thân: “Tôi họ Văn, tên đầy đủ là Văn Trạch Tài. Nếu cậu không ngại thì chúng ta tìm chỗ nào đó ngồi xuống từ từ tâm sự.”

Cậu thanh niên liền vội vàng xưng danh: “Rất hân hạnh được làm quen với anh, tôi tên Tất Trường Lâm. Lần trước thật ngại quá, không may khiến anh bị thương.”

Đi thêm một đoạn tới một khu vực tương đối yên tĩnh, hai người liền tìm một góc sạch sẽ ngồi xuống trò chuyện.

Đặt mông ngồi phịch xuống đất, Tất Trường Lâm thở dài tâm sự: “Từ sau cái hôm vô tình đụng phải anh trên xe lửa ấy, ngay ngày hôm sau mắt tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu, đầu tiên là bị vẩn đỏ, sau đó hơi ngưa ngứa. Tình trạng đó cứ kéo dài cho tới ngày hôm qua thì tôi bắt đầu có chút mơ hồ, làm như có một tấm màng mỏng che ở đằng trước khiến tôi không nhìn rõ cái gì hết. Hơn nữa mắt càng lúc càng cay xè va đau rát, mặc dù tôi chẳng buồn ngủ tí nào. Thế nên hôm nay tôi định tới bệnh viện khám xem bị làm sao thì ai dè đang đi giữa đường tự nhiên đâm phải người ta, còn bị mắng cho một trận nữa chứ. Haizz…”

Nói xong, hai tai Tất Trường Lâm đỏ gay đỏ gắt bởi vì xấu hổ và lúng túng.

Đây không phải lần đầu tiên mà dạo gần đây cậu liên tiếp vướng phải những rắc rối kiểu này.

Nghiêm túc quan sát ngũ quan đối phương, Văn Trạch Tài lẩm nhẩm bấm đốt ngón tay rồi nói: “Cậu sinh vào lúc Nguyệt lệnh (1) gặp Lộc gọi là Kiến Lộc (2). Mấy năm gần đây chính là thời điểm cực thuận trong vận mạng. Hơn nữa lại có cát tinh chiếu mệnh chắc chắc sẽ gặp được cơ duyên lớn. Đáng tiếc cơ duyên đã bị người đoạt mất, không những vậy lại còn bị thương đôi mắt. Cậu nhớ kỹ lại xem mình bắt đầu gặp xui xẻo từ khi nào?”

Hả? Tất Trường Lâm nhất thời rơi vào trạng thái sợ ngây người, sau đó lập tức dựng lên tinh thần cảnh giác cao độ: “Này đồng chí, lần trước là do tôi bất cẩn, tôi biết mình có lỗi và tôi cũng đã xin lỗi anh rồi. Vậy tại sao anh còn tính lừa gạt tôi? Nhìn tướng tá anh cũng tử tế đấy, hơn nữa lại còn là sinh viên trường đại học Liêu Thành. Ấy vậy mà mở miệng đóng miệng toàn tuyên truyền mấy cái tư tưởng cũ rích từ đời nảo đời nao thế à?”

Dứt lời, Tất Trường Lâm hậm hức xoay gót đi thẳng một nước. Nhưng khổ nổi, chưa đi được bao xa đã lại đâm sầm vào một người đi ngược chiều, lại bị mắng té tát và lại rối rít cúi đầu xin lỗi.

Đứng chết trân tại chỗ, Văn Trạch Tài bất giác sờ sờ cánh mũi tự hỏi: “Bộ mình trông giống kẻ lừa đảo lắm à?!”

Thôi kệ, tin thì tin không tin thì thôi. Văn Trạch Tài nhún nhún vai thản nhiên cất bước hướng tới trường tiểu học ở đằng trước đón con gái cưng.

===

Chú thích:

(1)Nguyệt Lệnh, tức là Nguyệt Kiến, lại là Nguyệt Tướng. Nó nắm quyền trong một tháng, tư lệnh trọn ba tuần (1 Tuần=10 ngày; 3 Tuần=30 ngày). Trong một tháng 30 ngày, nó đương quyền đắc lệnh.

(2)Kiến Lộc tức là tháng gặp cung Lộc (còn gọi là Lâm quan, 1 trong 12 cung của vòng Trường Sinh), Lộc cũng chính là Kiếp. Hoặc là lấy cung Lộc thấu lộ ra, tức có thể dựa vào lất dụng là không hợp. Cho nên Kiến Lộc cùng Nguyệt Kiếp là một cách, không nên phân thêm ra, đều lấy thấu Can lộ Chi, phân biệt mà lất Tài Quan Sát Thực làm dụng.

Bạn đang đọc [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư của Tuý Cai Ngoạn Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    194

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!