Buổi tối cơm nước xong, Văn Trạch Tài ra giếng múc vào một chậu nước sạch, kế đến anh thả vào đó cục thịt rớt ra từ mắt Tất Trường Lâm đêm qua, sau cùng là một giọt tinh huyết của chính mình rồi bắt đầu lầm bầm niệm chú, cho tới khí nước trong chậu sôi lên sùng sục mới dừng lại.
Vài giây sau, bọt nước lắng xuống, mặt chậu khôi phục lại dáng vẻ tĩnh lặng ban đầu. Văn Trạch Tài khẽ phất nhẹ tay, bất thình lình trên mặt nước xuất hiện một chàng thanh niên có diện mạo tựa ngọc, ngũ quan đoan chính, lại đeo mắt kính nhìn khá lịch sự và nho nhã.
Tuy nhiên chớp mắt một cái, hình ảnh đó tức thì biến mất.
Văn Trạch Tài lập tức lấy giấy bút, nhanh tay ký hoạ những đặc điểm tiêu biểu và đặc thù nhất.
Thấy lạ, Điền Tú Phương liền ngó sang, tò mò hỏi: “Là người này hả anh?”
“Chính hắn!” Văn Trạch Tài nhận định: “Khả năng cao mắt của tên này có vấn đề thế nên mới nghĩ ra cách đi trộm mắt của người khác.”
Điều đó có nghĩa là cục thịt rơi ra từ mắt Tất Trường Lâm đêm qua chính là của tên này. Tuy thuật đã hạ thành công nhưng vì quá trình trao đổi vẫn đang diễn ra vậy nên chúng vẫn chưa cướp được hoàn toàn.
Trời đất ơi, lại có loại chuyện này nữa sao, Điền Tú Phương nắm chặt tay đầy phẫn nộ: “Thật sự quá độc ác rồi.”
Văn Trạch Tài từ chối cho ý kiến bởi lẽ anh biết hiểm ác nhất chính là lòng dạ con người, chính vì thế mới có câu “sông sâu mười thước dễ đo, con người một thước không đo nổi lòng!”. Vì lợi ích cá nhân, người ta sẵn sàng bất chấp tất cả, dẫm đạp lên luân thường đạo lý chỉ cốt đạt được mục đích ích kỷ của bản thân. Nói ra thì bạc bẽo thế đấy nhưng thôi biết càng lắm thất vọng càng nhiều, em cứ vô tư mà sống, anh đủ tự tin mình có khả năng che chở và bảo bọc cho hai mẹ con.
Văn Trạch Tài lẳng lặng bưng chậu nước ra sau nhà, đổ ào xuống con rãnh nhỏ. Kế đến anh rải phân tro lên rồi búng một que diêm xuống, thiêu rụi tất cả.
Trời sập tối, Điền Tú Phương dắt Hiểu Hiểu về phòng ru ngủ. Dỗ dành tới khi con gái ngủ say, dém góc chăn cẩn thận, cô mới yên tâm khép cửa, quay về phòng hai vợ chồng.
Lúc này, ngoài trời đang mưa như trút nước. Nghiêng đầu ngắm màn mưa mịt mù qua cửa sổ, Điền Tú Phương bần thần lo lắng, nếu sáng mai vẫn chưa dứt thì cha con anh ấy biết tới trường kiểu gì đây?!
Không cần vợ nói hẳn ra miệng, Văn Trạch Tài cũng thừa hiểu, anh nhẹ nhàng tiến đến vòng tay ôm lấy vợ từ phía sau, cúi đầu thủ thỉ: “Em đừng lo, có nhiều cách mà.”
Trấn an vợ yêu xong, anh mới quay lại tiếp tục công việc. Anh thả ba đồng tiền vàng vào trong một cái chén nhỏ có đựng chu sa do chính mình luyện chế trước đó để đuổi hết tà khí cùng những thứ dơ bẩn đã bám vào trong quá trình anh giải thuật.
Còn về phần Tất Trường Lâm, đêm nay đã định sẵn một đêm mất ngủ bởi đầu óc cậu đang rối tung rối mù vì người con gái tên Kiều Hương Lan.
Tình cờ thay Kiều Hương Lan, Tất Trường Lâm và Uông Quân Đào được phân xuống nông thôn cùng một thời điểm, cùng một đột sản xuất. Tính ra bọn họ quen biết nhau cũng phải ba năm có lẻ. Kiều Hương Lan là gái phương Nam, mang trong mình vẻ đẹp mỏng mày hay hạt (1) cùng lối nói chuyện êm ái, dịu dàng, dễ đi vào lòng người. Có thể gói gọn tình cảm của Tất Trường Lâm đối với Kiều Hương Lan trong bốn chữ “nhất kiến chung tình”.
Đã rất nhiều lần Tất Trường Lâm muốn thổ lộ với người con gái mình thương nhưng ngặt nỗi cậu không đủ tự tin, cậu sợ lỡ chẳng may cô ấy từ chối thì sẽ đẩy đôi bên vào tình cảnh khó xử. Dù gì mọi người cũng cùng sinh hoạt trong ký túc xá thanh niên trí thức, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, nếu tỏ tình thất bại thì e rằng sẽ chẳng thể quay về làm bạn như trước. Hơn nữa Uông Quân Đào cực kỳ bài xích Kiều Hương Lan. Thể theo lời của cậu ấy thì Kiều Hương Lan chính là hạng con gái õng ẹo, thảo mai chứ chẳng hề tốt đẹp gì. Vậy nên mỗi lần Tất Trường Lâm lấy hết dũng khí định xé toạc cái bầu không khí ngượng ngùng này thì Uông Quân Đào liền ra mặt ngăn cản.
Tình trạng này cứ thế kéo dài cho tới sau đợt tuyển sinh đại học vừa rồi, Tất Trường Lâm cùng Uông Quân Đào may mắn thi đậu nhưng Kiều Hương Lan thì không cho nên đành tiếp tục ở lại nông thôn đợi cơ hội sang năm.
Và đúng như những gì Uông Quân Đào đã nhắc. Buổi tối trước ngày bọn họ lên đường, Kiều Hương Lan đã hẹn Tất Trường Lâm ra sân nói chuyện riêng. Cô ấy ấp a ấp úng hỏi cậu ngày sinh tháng đẻ. Không những vậy còn bảo đã biết được tình ý của cậu từ lâu rồi, tuy nhiên người lớn trong nhà cực kỳ tin Chu Dịch, bắt phải tìm người hợp tuổi hợp mạng thì mới được phép tìm hiểu. Thành thử hôm nay cô ấy muốn xin sinh thần bát tự của cậu để gửi về nhà cho trưởng bối xem trước.
Người đẹp đã mở lời, làm sao từ chối cho đặng, Tất Trường Lâm vừa mừng vừa sợ đưa cho Kiều Hương Lan tờ giấy ghi cụ thể chi tiết ngày giờ sinh của mình, với một niềm hy vọng vô bờ rằng mai này có thể sánh bước bên nhau tới cùng trời cuối đất.
Tuy nhiên, sự thật lại nghiệt ngã hơn những gì cậu tưởng tượng. Nghĩ tới đây, Tất Trường Lâm cau chặt mày, bực dọc trở mình khó khăn chìm vào giấc ngủ. Kiều Hương Lan ơi là Kiều Hương Lan, anh trao cho em con tim, sao em lại trao cho anh một cú lừa? Haizz….
Hôm sau, khi trời vừa hửng sáng Điền Tú Phương đã lật đật mở tung cửa sổ kiểm tra. Rất tiếc đập vào mắt cô là một màn mưa trắng xoá, mưa mịt mù xoá nhoà vạn vật, không những vậy nước từ trên mái hiên đang thi nhau trút xuống ào ào như thác đổ. Bất giác, cô thở dài ngao ngán: “Trận mưa này dai dẳng quá, kéo suốt từ đêm qua tới giờ vẫn chưa dứt. Mưa tầm tã thế này thì làm sao tới trường được đây!”
Lúc này, Văn Trạch Tài đã thay quần áo chỉnh tề. Sau khi gài xong nút cuối cùng, anh bước đến bên cạnh vợ, mỉm cười nói: “Đi được mà. Thế này đi, sáng nay để Hiểu Hiểu ở nhà, tí anh sẽ rẽ qua trường tiểu học xin phép cho con. Nếu chiều nay vẫn mưa to thì thôi, còn nếu trời quang mây tạnh thì em đưa con tới trường giúp anh nhé.”
Nghĩ tới bé con nhà mình yếu ớt như con mèo hen, dầm mưa một buổi thể nào cũng cảm cho xem, Điền Tú Phương liền gật đầu tỏ ý tán thành với sắp xếp của chồng.
Bàn bạc xong, cô nhanh nhẹn chạy vù xuống bếp chuẩn bị bữa sáng đơn giản. Sau khi ăn xong, cô lại tất bật lật tung nhà tìm một tấm bìa cứng cho chồng che đầu và một cái bao nilong đặng bọc tập vở vào đó cho khỏi ướt. Vậy vẫn chưa yên tâm, cô còn dặn đi dặn lại: “Trên đường đi anh phải hết sức chú ý đấy nhá. Mưa to thế này đường xá lầy lội trơn trượt lắm. Cẩn thận kẻo té một cái thì khổ.”
“Anh biết rồi, anh đi đây!” Dứt lời, Văn Trạch Tài lao vọt vào màn mưa.
Vất vả mãi cuối cùng cũng tới được trường. Mặc dù che chắn rất kỹ nhưng vì gió to quá đâm ra nước mưa tạt ướt sũng từ đầu tới chân. Cũng may Điền Tú Phương chu đáo chuẩn bị thêm cho anh một bộ quần áo sạch chứ không giờ này chẳng khác nào con chuột lột rồi. Mau chóng thay xong bộ quần áo khô, Văn Trạch Tài mới đủng đỉnh tiến vào phòng học.
“Anh Văn, bên này…”
Vừa bước vào cửa lớp đã nghe thấy có người gọi tên mình, Văn Trạch Tài ngờ ngợ quay đầu theo hướng phát ra âm thanh liền nhìn thấy một cậu thanh niên to béo đang cười tít mắt, liên tục vẫy tay loạn xạ với mình.
Người này tên Dương Vĩnh Thắng, nhà ở tại Liêu Thành. Tính ra vận khí cậu ta khá tốt, mới bị điều xuống nông thôn năm ngoái thì năm nay nhà nước quyết định khôi phục thi đại học. Vậy nên so với những người khác cậu ta chỉ phải chịu khổ vỏn vẹn đúng một năm mà thôi.
Thôi thì người ta đã nhiệt tình như vậy, mình cũng nên có tí chút đáp lại cho phải phép. Văn Trạch Tài bước tới, ngồi xuống bên cạnh Dương Vĩnh Thắng, tủm tỉm cười hỏi: “Cậu Dương, cậu có tin Chu Dịch không?”
Bởi vì bọn họ ngồi hàng sau, hơn nữa mỗi dãy bàn cách nhau khá xa thành ra chỉ cần điều chỉnh âm lượng thấp thấp một chút là đảm bảo người ngồi phía trước sẽ không nghe thấy gì.
Chu Dịch? Dương Vĩnh Thắng trợn mắt nuốt vội miếng điểm tâm đang vướng ở cổ họng, bất giác dựng thẳng sống lưng, căng thẳng nhìn Văn Trạch Tài, thì thà thì thụt như đi ăn trộm: “Anh Văn, cái đó là tư tưởng cũ, chớ có nhắc tới…”
Văn Trạch Tài phất tay thản nhiên nói: “Gì mà tư tưởng cũ, xem tướng mạo đoán vận mệnh chính là thuật tướng số được cha ông chúng ta truyền lại từ đời này sang đời khác. Chúng ta là bậc hậu bối cần phải ra sức bảo tồn và phát huy những kiến thức quý báu đó chứ, gì mà cậu sợ dữ vậy?”
Vì phải nói khẽ cười duyên cộng với thái độ thần thần bí bí nên Văn Trạch Tài lúc này không khác gì đám bịp bợp chốn giang hồ.
Ấy thế mà lại thành công khơi dậy trí tò mò của Dương Vĩnh Thắng mới tài chứ. Bởi anh chàng mập này tâm địa thiện lương, lối sống đơn giản, suy nghĩ đơn thuần, hơn nữa Văn Trạch Tài nói năng đâu ra đấy, rất có tính thuyết phục nên cậu ta tin sái cổ cũng là điều dễ hiểu thôi.
Dương Vĩnh Thắng cầm hai khối điểm tâm đặt vào tay Văn Trạch Tài, cẩn trọng nói bằng khẩu hình miệng: “Bộ anh biết đoán mệnh à?”
Văn Trạch Tài thoải mái bỏ vào miệng một miếng rồi nhướng mày đầy tự tin: “Tất nhiên biết, hơn nữa đảm bảo đoán đâu trúng đó. Tuy nhiên giá cả không rẻ nha.”
Dương Vĩnh Thắng nhìn bọc điểm tâm trước mặt trầm tư suy nghĩ một hồi mới dè dặt hỏi tiếp: “Bao nhiêu?”
Văn Trạch Tài thản nhiên giơ hai ngón tay, mỉm cười ra giá: “Hai mươi đồng một quẻ.”
Haizza, thông cảm đi, mức sống ở thành phố cao hơn dưới nông thôn. Thêm vào đó anh còn phải nuôi vợ con nheo nhóc, cực chẳng đã đành phải tăng gấp đôi thôi chứ anh cũng nào có muốn vậy đâu. Chung quy cũng bởi vì mưu sinh quá khó khăn thôi mà!
===
Chú Thích:
(1)Mỏng mày hay hạt là thành ngữ dùng để chỉ người phụ nữ có khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn, dáng dấp thon thả, thắt đáy lưng ong.