Chương 71: [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Hung tướng

Phiên bản dịch 10661 chữ

“Hai mươi?” Dương Vĩnh Thắng trợn tròn mắt, hét toáng lên thu hút biết bao con mắt đổ dồn về phía này. Cũng may lúc này chưa vào giờ học chứ nếu không chắc hai người bị đuổi ra cửa luôn rồi.

“Haha, không có gì đâu, mọi người tiếp tục đi…” Văn Trạch Tài cười chữa ngượng với đám bạn học nhưng khi anh quay về mặt đối mặt với Dương Vĩnh Thẳng thì lại nghiêm túc hơn bao giờ hết: “Ấn đường cậu chuyển màu đen xì, đại hoạ sắp giáng xuống đầu đến nơi rồi. Hai mươi đồng này bỏ ra chỉ có lợi chắc chắn không hại.”

Dương Vĩnh Thắng nhăn nhó phụng phịu: “Nhưng mà hai mươi đồng nhiều quá, mỗi tháng tôi được có ba mươi đồng tiêu vặt thôi.”

Chỉ một câu lỡ lời đã vô tình để lộ mình là con nhà có điều kiện.

Tinh ý nắm bắt được trọng điểm, hai mắt Văn Trạch Tài vụt sáng như đèn pha ô-tô, á à, con cá lớn đây, phải dụ, nhất định phải dụ! Nghĩ vậy, anh liền nghiêng người sang, nhướng mày cười tủm tỉm: “Cậu vừa là bạn cùng bàn vừa là anh em chí cốt nhất của tôi trong trường đại học. Thôi thì lần đầu lấy giá hữu nghị cho cậu, mười đồng thôi! Suy nghĩ cho kỹ nha, quá liễu giá thôn một giá điếm (1).”

Dứt lời, không đợi đối phương trả lời, Văn Trạch Tài lập tức quay về chỗ của mình, nghiêm chỉnh rút tập vở ra chuẩn bị nghe giảng.

Báo hại Dương Vĩnh Thắng bồn chồn không yên, cả buổi chẳng học được chữ nào vì còn bận cân nhắc xem Văn Trạch Tài có lừa mình hay không. Rõ ràng lý trí mách bảo không được mê tín dị đoan nhưng trong lòng thì lại sợ đại hoạ thật sự giáng xuống đầu. Trời ơi là đại hoạ đấy, thử hỏi trên đời này có ai dám vỗ ngực nói không sợ không? Nội tâm giằng co cào xé dữ dội khiến cái khuôn mặt bụ bẫm nhăn đùm lại, trông vừa mắc cười vừa khó coi vô cùng.

Trên bục giảng, giáo viên đang say sưa giảng bài thì vô tình liếc mắt về phía này, phát hiện thấy Dương Vĩnh Thắng hình như không được ổn cho lắm, vì thế thầy liền tạm ngưng, hốt hoảng hoảng thăm: “Dương Vĩnh Thắng, trò không sao chứ? Khó chịu chỗ nào à?”

Đang miên man suy nghĩ bỗng nhiên bị điểm danh, Dương Vĩnh Thắng giật bắn mình ngẩng đầu lên mới phát hiện tất cả mọi người đều đang dòm đăm đăm về phía này. Cậu ta xấu hổ đỏ bừng mặt, luống cuống xua tay: “Không không…em…em bình thường, không sao hết.”

Ngồi bên cạnh, Văn Trạch Tài giả vờ ho nhằm che đi nụ cười đang tràn qua khoé môi.

Tuy vậy, thầy giáo vẫn không yên tâm. Cuối cùng như thể bừng tỉnh đại ngộ, thầy thật lòng khuyên nhủ: “Vĩnh Thắng, nếu mắc thì cứ đi, đừng nhịn hại thận.”

Nghe đến đây, tất cả các bạn đều bụm miệng cười khúc khích khiến Dương Vĩnh Thắng ngượng chín mặt, lí nhí bỏ lại một câu: “Em…em xin phép đi giải quyết nỗi buồn…” rồi lao vù ra khỏi cửa như tên bắn mặc dù không hề mắc một tẹo nào.

Tính ra Dương Vĩnh Thắng rất thông minh, học rất giỏi nhưng bị cái thật thà quá đâm ra hơi tồ với lại da mặt mỏng, dễ xấu hổ, chỉ cần gặp chút chuyện nhỏ thôi đã lúng túng như gà mắc tóc rồi.

Sau khi ra khỏi lớp, cậu cứ thế thấp thỏm đi đi lại lại quanh sân trường, có chết cũng không dám quay trở về vì sợ sẽ tiếp tục thành trò cười cho các bạn.

Đợi mãi đợi mãi, cuối cùng tiết học cũng kết thúc, Dương Vĩnh Thằng hộc tốc chạy vọt vào, giữ chặt lấy bả vai Văn Trạch Tài, nhắm mắt nhắm mũi nói: “Tính tính, tôi tính, nhưng anh phải hứa đừng lừa tôi đấy.”

Văn Trạch Tài khẽ cong môi khẳng định: “Đoán mệnh sư của Văn gia tuyệt đối không lừa già dối trẻ!”

Tuy hai bên đã chốt kèo song giờ chưa phải lúc thích hợp để hành sự. Dương Vĩnh Thắng lại tiếp tục hồi hộp chờ đợi cho đến cuối giờ học buổi sáng, khi các bạn lục tục kéo nhau ra về hết, trong phòng học chỉ còn lại mình và Văn Trạch Tài.

Lúc này, Văn Trạch Tài mới đủng đỉnh móc ra ba đồng tiền vàng đẩy tới trước mặt Dương Vĩnh Thắng: “Cầm lên nắm trong lòng bàn tay, nhắm mắt lại, buông lỏng đầu óc, đừng suy nghĩ gì hết, sau đó thả chúng xuống đất.”

Dương Vĩnh Thắng hít vào một hơi thật sâu, răm rắp làm theo.

Ba đồng tiền rơi xuống, bắn ra ba phương khác biệt đồng thời lần lượt phát ra ba thanh âm riêng rẽ.

Hơi khom lưng nhặt đồng tiền gần nhất lên, Văn Trạch Tài nhíu mày phán: “Bát thuần khôn động hào lục (2)! Là quẻ hạ! Mây phủ trăng mờ, không có hy vọng, đại hung đại hung!”

“Là sao?” Vừa nghe thấy chữ “hạ”, Dương Vĩnh Thắng đã sợ thót tim.

Tuy nhiên Văn Trạch Tài không giải thích ngay vì đang mải tập trung vào đồng tiền thứ hai: “Hung tinh tạo tác chủ nhân bỏ mạng, sửa mồ thấy huyết, nguy hại cao đường.”

Tiếp tục bước tới lượm đồng tiền cuối cùng lên, anh cau chặt mày, vẻ nghiêm trọng hằn sâu trên gương mặt: “Trong vòng hai ba năm tới trong nhà tang sự liên miên, gia đạo dần dần lụi bại. Hmm…để xem nào, diện mạo của cậu đã bắt đầu nổi lên hung tướng (3).”

Càng nghe Dương Vĩnh Thắng càng sợ run lẩy bẩy, cậu nuốt nuốt nước miếng, vô thức lắc đầu đầy tuyệt vọng: “Xong rồi, xong tôi rồi!”

Văn Trạch Tài nhẹ giọng trấn an: “Cũng không tính là xong, tuy rằng ấn đường cậu chuyển đen nhưng may mắn không xuất hiện huyết quang tai ương. Vậy nên dù hung tinh có nguy hiểm cỡ nào cũng không thể hại cậu mất mạng, thế nhưng các vị trưởng bối trong nhà sẽ không thuận lợi và suôn sẻ đâu.”

Bất chợt nhớ tới cái gì mà “sửa mồ thấy huyết” Văn Trạch Tài mới nói ban nãy, Dương Vĩnh Thắng bất giác rùng mình, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng: “Anh Văn, nếu anh đã biết đoán mệnh thì chắc hẳn cũng biết giải trừ vận hạn, giúp tôi cùng người nhà gặp dữ hoá lành chứ hả?”

Văn Trạch Tài nhướng mày tán thưởng, ồ chàng mập này đến thời điểm mấu chốt cũng thông minh ra trò đấy chứ. Vẫn nụ cười tủm tỉm quen thuộc, anh ưỡn ngực tự tin ngời ngời: “Đương nhiên có thể, bất quá nghịch thiên sửa mệnh không phải chuyện nhỏ, bắt buộc phải trả một cái giá rất đắt. Không chỉ tôi mà cả cậu cũng vậy, cậu có bằng lòng hay không?”

Dương Vĩnh Thắng mím môi gật đầu cái rụp, vẻ mặt quả quyết: “Chỉ cần không phải trả giá bằng sinh mạng thì tôi bằng lòng!”

“Tốt lắm”, Văn Trạch Tài điềm nhiên vươn tay ra giá: “Sửa mệnh năm mười đồng!”

Dương Vĩnh Thắng giãy nảy: “Nhưng giờ trên người tôi không có nhiều tiền đến vậy. Hay là cuối tuần đi, cuối tuần tôi về nhà lấy thêm, được không?”

Văn Trạch Tài niệm tình nhắc nhở: “Tối đa năm ngày, nếu sau năm ngày mà cậu không tới tìm tôi thì mọi chuyện khó lòng cứu vãn.”

Dương Vĩnh Thắng yên lặng nhẩm tính, hôm nay thứ tư, chiều thứ sáu về nhà, tới thứ bảy quay lại gặp Văn Trạch Tài là vừa đẹp.

Lúc này trời vẫn mưa tầm tã, Văn Trạch Tài liền rủ Dương Vĩnh Thắng tới căn-tin ăn trưa. Xong đâu đó hai người tản ra, một quay lại phòng học, còn một đi thẳng về ký túc xá sinh viên.

Trở lại với chuyện của Tất Trường Lâm, vì cậu ấy chưa chủ động tới tìm gặp cho nên Văn Trạch Tài cũng không có lý do để tham gia nhưng anh không thể ngừng suy nghĩ về việc ấy, bởi trực giác cho anh biết nó không hề đơn giản chút nào, thậm chí phải đến tám, chín phần có liên quan tới Chu gia. Nếu quả thực hậu nhân Chu gia lợi dụng Mệnh thuật để hại người thì đúng là khốn nạn vô cùng. Chu gia ơi là Chu gia, hết đời này đến đời khác vẫn không bỏ được cái tật chó ăn phân. Thật tội nghiệp!

Cùng lúc này, Uông Quân Đào đang xách lủng lẳng cặp lồng cơm, chạy như bay về phía phòng mình. Vừa đẩy cửa vào cậu đã sốt sắng gọi toáng lên: “Trường Lâm, Trường Lâm, đột nhiên mình nhớ tới một chuyện…”

“Chuyện gì?” Tất Trường Lâm ngồi xếp bằng trên giường, nhíu mày hỏi. Bởi vì hiện tại mắt mũi kèm nhèm, đi đứng bất tiện nên nếu không phải việc gì quá mức cần thiết thì cậu rất hạn chế bước chân xuống giường.

Uông Quân Đào đặt cặp lồng lên bàn, bày biện cơm, canh, món mặn ra rồi cẩn thận đỡ cậu bạn ngồi xuống ghế. Cũng may giờ này mọi người đều đi ăn trưa hết nên hai người có thể thoải mái trò chuyện mà không sợ bị ai nghe thấy.

Vừa thoăn thoắt múc cơm cho bạn thân, Uông Quân Đào vừa liến thoắng kể: “Mình nhớ ra ai lấy lông mày và lông mi của cậu rồi. Cậu còn nhớ cái hôm tụi mình đi thi đại học phải trọ tại nhà khách trên huyện thành hai hôm không? Trong phòng ngoài hai đứa mình thì còn một thanh niên trí thức khác thuộc đội sản xuất thôn bên. Chính cậu ta đã đề nghị tụi mình cạo râu còn gì, nhớ chưa nhớ chưa?”

Tất Trường Lâm mờ mịt gật đầu: “Ừ, nhớ. Nhưng đó là râu mà.”

“Trời ơi, sao cậu mau quên thế”, Uông Quân Đào gấp gáp chỉ sợ rèn sắt không thành thép: “Sau khi cạo râu xong, hắn ta còn nói lông mày cậu thô quá, phải tỉa tót lại một chút cho mặt mũi sáng sủa, thanh thoát như vậy mọi chuyện mới hanh thông, thi cứ mới may mắn, thuận lợi.”

À, tới đây thì nhớ rồi, Tất Trường Lâm vỗ trán cái chát: “Rồi rồi, mình nhớ ra rồi. Lúc ấy đang tỉa lông mày thì tự nhiên mắt mình nhói một phát, hoá ra hắn ta trượt tay cắt rụng mấy sợi lông mi của mình. Khi đó cứ nghĩ chỉ là chuyện ngoài ý muốn hơn nữa hắn xin lỗi rất thành tâm nên mình cũng không để ý.”

Uông Quân Đào tiếp lời: “Sau khi xong xuôi, hắn còn mượn cớ hỏi ý kiến cậu xem có thể để hắn thu dọn mọi thứ mang đi vất được không. Lúc ấy hai đứa mình còn nói thầm với nhau sao trên đời lại có người tốt bụng và nhiệt tình thái quá như vậy.”

Rồi, mọi chuyện đã rõ mười mươi, Uông Quân Đào đập bàn tức giận: “Điều đó chứng minh những lời anh Văn nói là hoàn toàn chính xác. Hơn nữa còn là chính miệng cậu đồng ý. Trường Lâm à, mình thấy anh Văn thực sự có bản lĩnh đấy.”

Lúc này Tất Trường Lâm đã buông đũa, chán nản chả thiết ăn uống gì nữa, ngửa mặt than trời: “Tại sao Kiều Hương Lan lại đối xử với mình như vậy cơ chứ?!”

Uông Quân Đào hừ lạnh: “Mắt cậu nổi tiếng là tinh tường nhất trong ký túc xá thanh niên trí thức. Các bà các thím trong thôn mỗi lần khâu vá toàn chạy tới nhờ cậu luồn kim giúp còn gì. Có vẻ cô ta nhắm trúng điểm này nên mới nhẫn tâm xuống tay với cậu.”

Không…không thể nào…Tất Trường Lâm ôm mặt, gục đầu nhằm che đi biểu cảm thống khổ và bi thương đến cùng cực!

===

Chú thích:

(1)Quá liễu giá thôn một giá điếm: Qua cái thôn này không còn nhà trọ khác, nếu chê mà không nán lại vậy thì khi đi qua rồi sẽ không có chỗ mà dừng chân, nghỉ mệt. Câu này ý muốn nói điều kiện trước mắt là tốt nhất rồi.

(2)Bát Thuần Khôn

Động Hào Lục

Ngoại Quái: Khôn

Nội Quái: Khôn

第三四二簽

簽詩:命運蹇兮時違,災殃及兮身疲,望皇天兮不我顧,嗟我親兮病斯危。

解簽:不吉,諸事不宜。

Mệnh vận kiển hề thời vi,

Tai ương cập hề thân bì.

Vọng hoàng thiên hà bất ngã cố,

Ta ngã thân hề bệnh tư nguy.

Vận đã xấu rồi thời lại xui,

Tai ương đưa tới phải bùi ngùi.

Mong trời cứu vớt mà không thấy,

Than thở lâm nguy đâu nước lùi.

LỜI BÀN  

Quẻ này ứng trước mọi việc đều tuyệt vọng, tai họa lại tới tấp xảy ra. Bói xem về bệnh thì bệnh trầm trọng. Bói xem về kiện cáo thì thua thiệt về mình. Nếu cầu về may mắn tốt đẹp thì mờ mờ mịt mịt, xúi quẩy. Người bói trúng quẻ này thiết tưởng cần nên tu nhân tích đức, chăm chỉ hành thiện thì may ra còn có thể chuyển nguy thành an.

(3)Hung tướng: Trong bói tướng, cụm từ này dùng để chỉ những người có diện mạo kém may mắn, xui rủi.

Bạn đang đọc [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư của Tuý Cai Ngoạn Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    146

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!