Chương 72: [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Con nhà giàu

Phiên bản dịch 9999 chữ

Không muốn thấy thằng bạn thân suy sụp, Uông Quân Đào cắn răng vực dậy tinh thần: “Trường Lâm, giờ phút này cậu càng phải tỉnh táo lên, nhất định phải giành lại đôi mắt, tuyệt đối không thể để bọn xấu muốn làm gì thì làm được. Trường Lâm, cậu nghe mình nói này, chúng ta còn cả quãng đời ở phía trước, cậu vẫn chưa học xong đại học mà, cậu còn phải phụng dưỡng cha mẹ, bao bọc em út nữa chứ. Em gái cậu mới có 12 tuổi thôi, nó rất cần cậu. Trường Lâm à, cậu phải vững vàng lên, ngàn vạn lần không được buông xuôi nghĩ quẩn.”

Mãi một lúc sau, Tất Trường Lâm mới từ từ nâng đầu dậy, chậm rãi nói: “Mình hiểu rồi. Quân Đào, chiều này cậu dẫn mình đi tìm anh Văn đi. À toàn bộ tiền mình để ở ngăn kéo đầu tiên trong tủ, cậu lấy hết ra đây giúp mình với.”

Cuối giờ học buổi chiều, mưa vẫn tầm tã không có dấu hiệu ngừng, Văn Trạch Tài lắc đầu ngao ngán, kiểu này lại ướt tiếp một bộ đồ nữa rồi. Ngay lúc anh định cắn răng đội mưa về nhà thì bất chợt ở đằng sau vang lên tiếng gọi: “Anh Văn, đợi một lát.”

Văn Trạch Tài ngờ ngợ xoay người thì phát hiện thấy Uông Quân Đào đang đỡ Tất Trường Lâm tiến lại phía này. Mà điều đáng nói ở đây chính là cặp mắt của Tất Trường Lâm đã thay đổi quá nhiều, nếu ngày hôm qua mới chỉ là sự mệt mỏi của tuổi trung niên thì qua ngày hôm nay đã lão hoá thành đôi mắt già nua, đục ngầu của mấy ông cụ bà cụ sắp khuất núi quy tiên.

Phát triển nhanh quá, kiểu này chỉ cần thêm hai ngày nữa thôi là quá trình tráo đổi sẽ hoàn tất, đến lúc ấy có là thần tiên cũng bó tay nói gì tới Văn Trạch Tài!

Ngẫm nghĩ vài giây, Văn Trạch Tài liền đưa ra ý kiến: “Chúng ta vào phòng học nói chuyện.”

Uông Quân Đào đồng ý ngay, lập tức đỡ Tất Trường Lâm dò dẫm từng bước đi về phía căn phòng gần nhất.

Hiện tại sinh viên đã tan học hết, trong phòng trống không nhưng Văn Trạch Tài vẫn cẩn thận khép hết cả cửa chính lẫn cửa sổ vì sợ gặp phải một vài trường hợp sau khi kết thúc bữa tối sẽ quay lại đây tự học. Vậy nên bọn họ cần phải hết sức đề phòng và quan trọng nhất là tranh thủ thời gian.

Vừa ngồi xuống một cái, Tất Trường Lâm hấp tấp nói ngay: “Anh Văn, tôi đã biết ai là người lấy. Hơn nữa quả thực chính miệng tôi đã đồng ý.”

Nhớ được là tốt, Văn Trạch Tài gật gật đầu. Kế đó anh hướng về phía Uông Quân Đào, hỏi: “Hai người các cậu cùng bị điều xuống một địa phương phải không?”

Uông Quân Đào gãi gãi đầu: “Đúng là tôi và Trường Lâm trực thuộc cùng một đội sản xuất, nhưng trước khi xuống nông thôn chúng tôi chẳng hề biết nhau, bởi hai gia đình không sống cùng một khu vực.”

“Thế cậu đã từng nhìn thấy người này chưa?” Văn Trạch Tài trực tiếp đưa tờ giấy mà mình mới phác thảo tối hôm qua cho Uông Quân Đào, vì mắt Trường Lâm hiện giờ đã kém lắm rồi, người đứng sờ sờ trước mặt chưa chắc đã nhận ra nữa là hình vẽ trên giấy.

Uông Quân Đào ngờ ngợ giơ tay đón lấy tờ giấy, nhưng chỉ một giây sau đó cậu há hốc miệng, lắp ba lắp bắp vừa chỉ vừa nói: “Nhìn thấy rồi, tôi nhìn thấy anh ta rồi. Tuy tôi không quen nhưng Kiều Hương Lan biết, có lần chính mắt tôi nhìn thấy cô ấy kẹp ảnh người này trong sách mà. Tôi hỏi thì cô ấy nói là hình anh trai.”

“Anh trai ruột?” Văn Trạch Tài nhíu mày xác nhận điểm nghi vấn.

Uông Quân Đào vô thức đánh mắt liếc nhìn cậu bạn thân rồi mới tiếp tục nói: “Cái này thì tôi không hỏi mà kể cả có hỏi cũng chưa chắc cô ấy sẽ nói thật với một người ngoài như tôi đâu. Tuy nhiên theo như tôi nhận định, nếu một cô gái cất giữ ảnh chân dung của một người đàn ông thì chỉ có một khả năng duy nhất chính là người đàn ông đó cực kỳ quan trọng với cô gái ấy!”

Cậu bạn thân phân tích quá chí tình chí lý, Tất Trường Lâm chẳng thể phản bác được lời nào, cậu chỉ biết ngồi đực ra đấy cắn chặt môi kìm nén sự đau khổ đang bóp nghẹt trái tim mình. Chút ít tình cảm ái mộ mà cậu dành cho Kiều Hương Lan ba năm qua đang bị sự hoài nghi cắn nuốt từng chút từng chút một. Thật sự là như vậy sao???

Sau khi thu thập đủ tình tiết, Văn Trạch Tài chép miệng thở dài: “Bây giờ việc cấp bách nhất là tìm cho ra người trong ảnh càng nhanh càng tốt. Phải dùng chính cái thuật bọn họ đã hạ để đòi lại đôi mắt, bằng không Trường Lâm sẽ bị mù vĩnh viễn.”

Cái gì? Tất Trường Lâm chết trân há hốc miệng kinh ngạc còn Uông Quân Đào thì kinh hãi đứng phắt dậy, vô thức lập đi lặp lại như một cái máy: “Hả? Vĩnh viễn? Vĩnh viễn á? Không thể nào…tuyệt đối không thể như vậy được….”

Văn Trạch Tài tiến lại gần, cẩn thận quan sát đôi mắt đục ngầu của Tất Trường Lâm rồi nói ra sự thật: “Lần tiếp theo cậu sờ thấy thịt rớt ra từ mắt mình thì đó chính là thời điểm cậu mù hoàn toàn.”

Trời ơi, nghe như sét đánh ngang tai, Tất Trường Lâm choáng váng trượt khỏi băng ghế, ngã nhào xuống đất. Cơn đau thể xác hoà cùng nỗi đau tinh thần bất thình lình đánh úp cậu, gạt bay chút lí trí mỏng manh còn sót lại. Tất Trương Lâm co quắp ôm lấy lồng ngực, hét lên đầy thống khổ: “AAAAAAAA…..”

Đúng thế, mọi chuyện vượt quá sức chịu đựng của cậu rồi, cậu không thể gắng gượng được nữa, cậu phải phát tiết nếu không cậu sẽ chết ngay lập tức!

Uông Quân Đào hốt hoảng nhào tới, một bên đỡ bạn một bên ra sức trấn an: “Trường Lâm, Trường Lâm, cậu phải bình tĩnh. Chúng ta nhất định có cách giải quyết. Khó khăn đến mấy cũng có biện pháp mà phải không?”

Chứng kiến cảnh này, Văn Trạch Tài cực kỳ cảm thông nhưng cũng chỉ đành lắc đầu thở dài: “Việc duy nhất tôi có thể làm chính là giải thuật, nhưng tôi cần lông mày, lông mi cùng sinh thần bát tự của đối phương thì mới có thể đòi lại đôi mắt cho Trường Lâm. Ngoài ra không còn cách nào khác bởi thuật này vô cùng đặc thù, bắt buộc phải dùng nó để phá giải chính nó.”

Tất Trường Lâm níu chặt lấy cạnh bàn chống đỡ cả cơ thể đang run lên bần bật: “Anh Văn, anh yên tâm, tôi có biện pháp, tôi nhất định sẽ lôi được người đó ra!”

“Tôi cũng không đành lòng nhìn một người trẻ như cậu bị người ta hãm hại mà đánh mất cả tương lai”, nói đoạn Văn Trạch Tài mở la bàn ra, yên lặng quan sát. Vài giây sau, kim dừng ở vị trí hướng Đông Nam.

Anh ngẩng đầu, thông báo với hai người họ: “Cứ đi theo hướng này chắc chắn sẽ tìm được Kiều Hương Lan.”

Uông Quân Đào lục tục ngó qua rồi vội vàng lắc đầu phản bác: “Không phải đâu, đội sản xuất trước đây chúng tôi ở không nằm ở hướng này.”

Văn Trạch Tài bình tĩnh cất la bàn vào túi, thản nhiên nói: “Đội sản xuất nằm yên một chỗ nhưng Kiều Hương Lan thì không. Cô ấy có chân, muốn di chuyển sang chỗ khác đâu phải chuyện gì khó khăn.”

Đang lúc Uông Quân Đào định tiếp tục cất lời thì Tất Trường Lâm liền kéo kéo gấu áo cậu bạn, nhếch mép để lộ nụ cười mỉa mai: “Cậu quên trước khi bọn mình quay về thành, Kiều Hương Lan đã được lựa chọn đi tập huấn ở quân khu à? Hướng Đông Nam chính là vị trí toạ lạc của quân khu.”

Má ơi, vi diệu vậy sao, Uông Quân Đào nuốt nuốt nước miếng, vô thức nhìn về phía Văn Trạch Tài với ánh mắt tràn ngập khiếp sợ. Rốt cuộc ông này là người hay thế lực siêu nhiên gì vậy trời?

Những lời cần nói cũng đã nói xong, Văn Trạch Tài thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về. Thấy thế, Tất Trường Lâm lập tức đá vào chân Uông Quân Đào một cái. Uông Quân Đào hiểu ý, ba chân bốn cẳng đuổi theo Văn Trạch Tài: “Ấy ấy, anh Văn ơi, đợi em tí. Gớm, bận cái gì mà anh khẩn trương thế? Chuyện là thế này…ừhm…chả là anh cũng không thể làm không công được. Qua nay vất vả cho anh rồi. Đây là chút tâm ý của bọn em, mong anh nhận giúp.”

Vừa nói Uông Quân Đào vừa lịch sự đưa một phong lì xì đỏ chót qua.

Tức thì, Văn Trạch Tài vươn tay cản lại kết hợp cùng vẻ mặt không thể chính khí hơn: “Sự việc còn chưa ngã ngũ, tôi không thể thu tiền. Cậu cứ giữ lên đi, đợi xong việc rồi chúng ta nói sau.”

Dứt lời, anh khoác túi xách lên vai, lướt qua Uông Quân Đào, sải bước đi ra ngoài.

Nhìn theo bóng lưng thẳng tắp càng lúc càng xa, Uông Quân Đào đứng chôn chân tại chỗ, bối rối gãi gãi đầu: “Ôi mẹ ôi, sao trên đời lại có người chính trực đến thế nhỉ? Trường Lâm, có khi nào trên đường đời tấp nập anh em mình may mắn đụng trúng cao nhân không?”

Trái ngược với vẻ hoang mang tột cùng của cậu bạn, giờ phút này Tất Trường Lâm bình tĩnh vô cùng: “Quân Đào, mình phải gọi điện thoại về nhà.”

Gì? Uông Quân Đào quay phắt người lại, sửng sốt hỏi dồn: “Gọi điện thoại về nhà? Đừng nói với mình là nhà cậu có điện thoại riêng nha.”

Nên nhớ trong thời buổi khó khăn, ăn bữa nay lo bữa mai như thế này thì những món đồ xa xỉ mãi mãi là niềm mơ ước xa vời vợi. Chỉ có một số ít gia đình thuộc tầng lớp thượng lưu mới có cuộc sống cao cấp như vậy thôi. Còn dân thường ấy hả? Cứ tiếp tục đợi tới mùa quýt đi!

Chỉ là một câu hỏi bâng quơ ai ngờ đâu Tất Trường Lâm lại thản nhiên gật đầu khiến Uông Quân Đào choáng váng suýt chút xỉu cái đùng. Bà mẹ, choàng vai bá cổ, xưng huynh gọi đệ hai, ba năm trời mà không biết thì ra cậu ta là thiếu gia nhà giàu ạ. Ôi trời bạn ơi, cậu ghê gớm quá đi!

Men theo hành lang, chạy ù ra tới cổng trường, Văn Trạch Tài buộc phải dừng bước, ủ dột nhìn màn mưa trắng xoá, kiểu này không thể đi đầu trần về rồi. Ngay lúc anh đang loay hoay tính kiếm bác bảo vệ hỏi mượn cái túi ni lông trùm lên đầu thì nghe thấy thanh âm ngọt ngào quen thuộc của vợ.

Văn Trạch Tài giật mình quay phắt đầu lại, trợn trừng mắt nhìn trân trân vào hình ảnh khiến anh đau thắt tim gan. Dưới màn mưa, Điền Tú Phương xiêu xiêu vẹo vẹo đứng đó, cô cõng Hiểu Hiểu trên lưng, một tay cố sức ghì chặt chiếc dù nghiêng hẳn về đằng sau bảo vệ con gái khỏi ướt, tay còn lại đang cầm một chiếc khác chắc hẳn là chuẩn bị riêng cho anh. Hơn nữa vì sợ gió lớn thổi ngã Hiểu Hiểu, cô còn cẩn thận bọc ngang người con bằng một tấm nilong rồi cột chặt vào người mình. Nước mưa cứ thế táp tới tấp lên người lên mặt cô, ướt sũng, lạnh cóng thế nhưng cô gái gày gò, mỏng manh ấy vẫn hướng về anh với nụ cười hết sức dịu dàng và ngọt ngào.

Hình ảnh này đánh thẳng vào trái tim Văn Trạch Tài, khiến một người đàn ông đã trải qua biết bao dâu bể cuộc đời cũng có lúc phải cay xè đôi mắt. Giây phút này, anh chẳng còn màng gì nữa, dù ngoài kia không phải gió mưa bão tố mà là núi đao biển lửa thì anh vẫn sẽ bất chấp tất cả mà lao vụt đến. Bởi ở nơi đó có hai bảo bối anh trân quý nhất đời đang đứng đợi!

Bạn đang đọc [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư của Tuý Cai Ngoạn Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    181

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!