Chương 78: [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Phá giới

Phiên bản dịch 9462 chữ

“Câm miệng!” Văn Trạch Tài gằn giọng quát rồi quả quyết hạ tay.

Tuy nhiên điều khiến Uông Quân Đào choáng váng hơn cả chính là Tất Trường Lâm không những không kêu đau mà sắc mặt cũng tự nhiên hồng nhuận trở lại.

Quan sát một hồi, cảm thấy đã ổn, Văn Trạch Tài mới nhẹ nhàng rút kim, nhàn nhạt nói: “Cái thằng hại cậu xui rồi, đụng trúng gã mệnh sư rởm, hạ thuật chưa thạo mà dám ra ngoài hành nghề. Bây giờ chỉ cần lấy được sinh thần bát tự của tên kia là tôi có thể giải thuật.”

Tất Trường Lâm vươn tay chỉ chỉ vào ngăn kéo.

Uông Quân Đào hiểu ý, vội vàng chạy lại lấy ra một tờ giấy: “Là cái này hả?”

Tất Trường Lâm mệt mỏi nhắm chặt đôi mắt đỏ quạch như thỏ, thều thào nói: “Chính nó, đây là những thông tin anh cả tôi đã tra ra được.”

Anh cả Trường Lâm là một người rất có bản lĩnh và thông minh. Vừa nghe em trai nhắc tới huyền học, anh liền biết sự việc không hề đơn giản, vậy nên tra được cái gì liền lập tức gọi điện thông báo cho cậu em ngay.

“Lần này cậu phải mang ơn anh cậu rồi!” Văn Trạch Tài hào phóng khen ngợi sau đó đưa tay đón lấy. Kế đến anh lật mặt sau của tờ giấy, dùng chính máu mình viết lên đó tên tuổi cùng ngày tháng năm sinh của Tất Trường Lâm. Tiếp theo, anh đặt ba đồng tiền vàng vào chính giữa, vo tròn tờ giấy thành một cục rồi ngẩng đầu hỏi: “Có diêm không?”

Uông Quân Đào không trả lời, lập tức chạy đi lấy hộp quẹt mang lại đây.

Văn Trạch Tài châm lửa đốt, rồi lại thản nhiên bóp miệng Tất Trường Lâm ra, nhanh tay nhét cục giấy đang cháy đỏ rực như quả cầu lửa vào.

Đứng bên cạnh, Uông Quân Đào há hốc miệng, nhìn không chớp mắt.

Còn Tất Trường Lâm chỉ biết nằm ngay đơ chịu trận không kịp phản kháng.

Chưa dừng lại ở đó, Văn Trạch Tài trầm giọng ra lệnh: “Nhai mạnh lên, cố gắng xuyên qua lớp giấy nghiến thật mạnh vào đồng tiền.”

Kỳ lạ thay, ngậm lửa trong miệng mà không thấy nóng một chút nào. Nhưng hiện tại không phải lúc tò mò, Tất Trường Lâm vội vàng làm theo sự chỉ đạo của Văn Trạch Tài, ra sức cắn thật mạnh.

Phía bên kia, Uông Quốc Đào chỉ biết bụm chặt miệng, vô thức giật lùi về sau. Mẹ ơi, cái quỷ gì thế này? Đang biểu diễn tạp kỹ ảo thuật đường phố à? Kinh dị vãi!

Ước chừng mười lăm phút sau, màu đỏ sậm bên trong tròng mắt Tất Trường Lâm từ từ dịu dần rồi biến mất hoàn toàn, đồng thời mọi vật xung quanh cũng trở nên rõ nét hơn. Tất Trường Lâm lặng đi vài giây đảo mắt ngắm nghía khắp căn phòng, cuối cùng mừng rỡ reo vang: “Anh Văn, mắt em trở lại bình thường rồi, em nhìn thấy mọi người rồi này…”

Văn Trạch Tài kê bát nước tới bên miệng cậu ấy: “Nhổ vào đây.”

Tất Trường Lâm vội vàng làm theo nhưng kỳ lạ thay, thứ rơi ra chỉ có đúng ba đồng tiền đen xì, còn lại không thấy bất cứ mảnh giấy nào, kể cả một vụn nhỏ cũng không!

Tất Trường Lâm trừng lớn mắt còn Uông Quân Đào thì gần như chết lặng…Ôi mẹ ơi, sợ vãi linh hồn con rồi!

“Thuật đã được giải!” Văn Trạch Tài nhẹ nhàng thở ra, đem chén nước đặt lên bàn, rồi quay sang ra hiệu cho Uông Quân Đào cởi trói giúp Tất Trường Lâm.

Uông Quân Đào nín thinh, sai gì làm nấy không dám hó hé một lời.

Tất Trương Lâm lồm cồm bò dậy, lau sơ mồ hôi lạnh trên mặt trên cổ xong mới tò mò hỏi: “ủa anh Văn, không cần lông mày với lông mi của gã kia à?”

“Không cần!” Văn Trạch Tài mỉm cười khẳng định, sau đó tiến lại gần khẽ banh tròng mắt Tất Trường Lâm ra kiểm tra lại một lần nữa cho chắc chắn: “May cho cậu là cái gã đại sư hạ thuật năng lực quá thấp. Lúc khai thuật thì cẩn thận chỉn chu nhưng đến khúc cuối lại qua loa đại khái, đúng kiểu đầu voi đuôi chuột. Thêm vào đó, Kiều Văn Bình lại không chịu kiêng kị, tự mình phá giới khi thuật mới thi triển được một nửa.”

Uông Quân Đào hiếu kỳ lên tiếng: “Kiêng kỵ á? Phải kiêng kỵ cái gì cơ?”

Văn Trạch Tài nhếch khoé môi, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Sắc giới!”

Tuy nhiên sự thật khác xa với những gì mọi người phỏng đoán, Kiều Văn Bình phá giới chính xác là do bị gài!

Vốn dĩ mắt Kiều Văn Bình có tật bẩm sinh, thế nên vừa lọt lòng đã bị cha mẹ ruột vất bỏ trở thành trẻ mồ côi. Còn ông bà Kiều, bởi vì sinh liên tiếp ba cô con gái cho nên mới tìm tới cô nhi viện, cố tình nhận nuôi một cậu con trai, với hi vọng rằng làm vậy sẽ xoá bỏ được cái dớp, đứa tiếp theo sinh ra nhất định sẽ là một bé trai kháu khỉnh. Nhưng trớ trêu thay, đứa thứ tư chào đời vẫn là nữ, đồng thời cũng chính là Kiều Hương Lan.

Ngay từ khi còn nhỏ, Kiêu Hương Lan đã biết Kiều Văn Bình không phải anh trai ruột của mình. Hơn nữa vào các dịp lễ tết hội họp, họ hàng nội ngoại thường hay trêu ghẹo anh chính là con rể nuôi từ nhỏ, vậy nên Kiều Hương Lan lại càng động tâm tợn.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, ba chị lớn lần lượt xuất giá về nhà chồng. Lúc này Kiều Hương Lan và Kiều Văn Bình đang độ mười bảy, mười tám dậy thì rạo rực. Tuy Kiều Văn Bình bị tật ở mắt song bù lại có được khuôn mặt điển trai, miệng lưỡi ngọt ngào, dáng dấp cao ráo cùng phong thái đĩnh đạc, hào hiệp, cực phù hợp với hình tượng bạch mã hoàng tử trong lòng các thiếu nữ mới lớn.

Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, hai người nhanh chóng ngã vào lòng nhau, tất nhiên chưa to gan lớn mật đến mức dám làm chuyện xằng bậy nhưng lén ôm ấp, hôn hít thì nhiều như cơm bữa.

Và rồi điều gì đến cũng phải đến, khi phong trào “Tiến về nông thôn” nổ ra rầm rộ khắp cả nước, vì thể diện ông bà Kiều cũng muốn một trong số những đứa con nhà mình phải tham gia, tuy nhiên ngặt một nỗi Kiều Văn Bình mắt mũi kèm nhèm, đi đứng không tiện thành thử Kiều Hương Lan liền xung phong xuống thôn thay anh.

Thế là anh ở thành thị, em ở miền quê, hai người bọn họ đành nuôi dưỡng tình cảm bằng những lá thư tay nồng nàn nhớ nhung và da diết. Cho tới một ngày, cụ thể là trước khi bắt đầu kỳ thi tuyển sinh đại học lần thứ nhất, Kiều Hương Lan nhận được tin tức của Kiều Văn Bình báo rằng hắn biết một phương pháp chữa bệnh ở mắt, nhưng điều kiện tiên quyết là phải tìm cho được một cặp mắt khoẻ mạnh để thay thế. Lưu ý, đối phương bắt buộc phải là nam giới, tuổi tác tương đồng, không được ít hơn, càng không được lớn hơn quá nhiều.

Tất nhiên hắn không dám tìm kiếm con mồi ở trong thành, cho nên mục tiêu liền dời về nông thôn. Địa lý xa xôi, cộng với dân trí thấp, nghèo nạn và lạc hậu, chắc chắn sẽ không sợ bại lộ chân tướng.

Thể theo lời căn dặn của anh trai “hờ”, Kiều Hương Lan bắt đầu dò tìm mục tiêu. Rất nhanh, Tất Trường Lâm bị đưa vào tầm ngắm, bởi anh ta phù hợp tất cả yêu cầu, thứ nhất là sở hữu cặp mắt tinh tường nổi tiếng toàn đội sản xuất, thứ hai là anh ta có tình cảm với mình, rất dễ lợi dụng và sai khiến. Dĩ nhiên, bằng trực giác nhạy bén của phụ nữ, Kiều Hương Lan đã biết Tất Trường Lâm thích mình từ lâu nhưng bản thân đã có người trong mộng thành ra cô nàng cực kỳ chán ghét và chướng mắt những vệ tinh xung quanh.

Tuy nhiên để có thể lấy được ngày tháng năm sinh cùng lông mày và lông mi của Tất Trường Lâm một cách đường đường chính chính và quan trọng nhất là không được để anh ta nảy sinh lòng nghi ngờ, Kiều Hương Lan đã hào phóng chi ra tận mười đồng tiền, thuê một thanh niên trí thức ở đội sản xuất kế bên hỗ trợ một tay.

Mọi chuyện diễn ra theo đúng kế hoạch của Kiều Hương Lan, cực kỳ suôn sẻ và thuận lợi. Thậm chí tin tức thi trượt đại học cũng chẳng làm cô buồn bã bởi vì đôi mắt của người tình đang trên đà khởi sắc, chẳng mấy sẽ được chữa khỏi hoàn toàn. Vậy nên nhân cơ hội được điều lên quân khu học tập một tháng, Kiều Hương Lan bèn biên thư hẹn gặp Kiều Văn Bình, hơn nữa còn nhấn mạnh chắc chắc anh phải đến tìm cô. Xa cách bấy lâu, cô nhớ anh sắp phát điên lên rồi.

Đương nhiên Kiều Văn Bình cũng kích động cực kỳ, sau khi nhận được địa chỉ, hắn lập tức lao tới quân khu, đăng ký dưới hình thức thăm hỏi thân nhân.

Người ta có câu tiểu biệt thắng tân hôn, vừa nhìn thấy nhau, hai người đã lao vào như con thiêu thân, cuồng dã và nóng bỏng. Song Kiều Văn Bình vẫn biết phanh lại đúng điểm mấu chốt bởi lời đại sự luôn luôn văng vẳng bên tai “Tuyệt đối phải giữ “giới”, bằng không sẽ sôi hỏng bỏng không hết!”. Vậy nên mặc kệ Kiều Hương Lan quyến rũ cỡ nào, Kiều Văn Bình cũng chỉ dám ôm hôn, sờ soạng chút chút cho đỡ ghiền, chứ một phút bốc đồng là cả đời bốc c*t ngay, bố bảo hắn cũng chả dám!

Nhưng khổ một nỗi đại đa số phụ nữ sinh ra đều có sẵn tính đa nghi, trong số đó Kiều Hương Lan chắc phải đứng hàng sư tổ. Cô càng muốn tiến tới thì Kiều Văn Bình lại càng đẩy ra. Lạ nhỉ, làm gì có mèo nào chê mỡ? Chẳng những vậy anh lại còn rất nồng nhiệt bắt chuyện với những nữ thanh niên trí thức cùng cô tham gia khoá học lần này.

Lập tức sự ngờ vực xâm chiếm tâm trí Kiều Hương Lan, không lẽ Kiều Văn Bình thay lòng đổi dạ hay anh ta chỉ đơn thuần là lợi dụng cô để thực hiện mưu đồ mà thôi. Không được, mình đã làm quá nhiều chuyện táng tận lương tâm rồi, không thể quay đầu được nữa. Nỗi sợ hãi lấn át lý trí, Kiều Hương Lan quyết định phải làm tới cùng. Suy nghĩ nát óc cả một đêm, sáng hôm sau cô mua rượu và thịt về, nói là chúc mừng Kiều Văn Bình đã chữa khỏi bệnh.

Dĩ nhiên, Kiều Văn Bình hoàn toàn không chút nghi ngờ, cực kỳ cao hứng mà ăn uống, nâng ly cùng người yêu. Tiệc tàn, mới chếnh choáng đứng dậy, chưa kịp bước ra khỏi cửa, hắn đã gục tại chỗ, không còn biết trời trăng mây đất gì.

Ngày hôm sau đang ngủ ngon thì đôi mắt bỗng nhiễn đau nhức dữ dội, Kiều Văn Bình mơ mơ màng màng tỉnh lại liền phát hiện mình cùng Kiều Hương Lan đang khoả thân quấn lấy nhau trên giường.

Nghe tiếng động, Kiều Hương Lan cũng tỉnh giấc, tuy nhiên cô chưa kịp thốt ra mấy chữ “anh phải chịu trách nhiệm với em” như dự định thì đã bị Kiều Văn Bình nổi điên giáng liên tiếp mấy cái bạt tai vào mặt.

Bạn đang đọc [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư của Tuý Cai Ngoạn Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    245

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!