Hai ngày sau, Văn Trạch Tài cùng Tất Trường Lâm và Uông Quân Đào ung dung ngồi đọc tin tức. Phen này Kiều Văn Bình với Kiều Hương Lan cứ phải gọi là nổi như cồn. Ai đời anh trai nuôi tới ký túc quân khu thăm em gái xong rồi “thịt” cả em thế có chết không cơ chứ. Sự việc lại xảy ra đúng lúc báo chí đang trong giai đoạn phát triển, cực kỳ khát các tin gay cấn, chấn động để thu hút độc giả. Vậy nên cánh nhà báo càng ra sức khai thác và đưa tin rầm rộ, gần như cả ba đời nhà họ Kiều đều bị đưa lên mặt báo. Cuối cùng ông bà Kiều cũng được dịp nổi tiếng, chỉ đáng tiếc không theo cách ông bà hằng mong ước mà là tai tiếng bủa vây, nhục nhã ê chề!
Đọc đi đọc lại mấy lượt, Uông Quân Đào khoái chí vỗ đùi đen đét: “Haha hả dạ dễ sợ! Đáng đời nhà cô ta, này thì chơi chó này! Giờ bị tống cổ về nông thôn, coi như cả đời đừng hòng trở lại thành phố!”
Nói đoạn cậu quay sang nháy nháy mắt với anh bạn thân: “Này Trường Lâm, nếu hồi xưa cậu chịu khó để lộ bản thân chính là công tử con nhà quyền thế, thể nào cô ả cũng xum xoe bám chặt lấy cậu cho xem. Cá gì mình cũng cá!”
Má ơi, chuyện kinh dị gì vậy trời, Tất Trường Lâm vô thức rùng mình một cái: “Thôi thôi, cho mình xin đi!”
Sau khi nhìn rõ bản chất thật của Kiều Hương Lan, Tất Trường Lâm ghê tởm cô ả cực kỳ. Giờ nghĩ lại cậu cũng không thể hiểu nổi ngày đó ăn phải bùa mê thuốc lú gì mà lại đâm đầu yêu đơn phương cái hạng con gái như vậy, đúng là có mắt như mù. Nếu được một lần quay lại quá khứ, cậu nhất định sẽ chạy tới tát cho cái thằng Trường Lâm ngu khờ đó, tới khi nào chịu thức tỉnh mới thôi!
Vì xuất thân trong gia đình truyền thống quân nhân, ngay từ khi còn nhỏ Tất Trường Lâm đã được dạy phải khiêm tốn, giản dị, không được phép đi ra ngoài rêu rao, khoe mẽ. Nhất là trong thời buổi loạn lạc như thế này, càng kín đáo bao nhiêu, càng tốt bấy nhiêu. Cho nên kể từ khi xuống nông thôn, Tất Trường Lâm càng tận lực che giấu thân thế. Đến ngay như Uông Quân Đào, phải tiếp xúc gần gũi một thời gian dài mới có cơ hội biết được sự thật, huống chi đám người Kiều Hương Lan, không biết gì cũng là điều dễ hiểu thôi.
Nâng tay xem đồng hồ, mắt thấy thời gian không còn sớm, có lẽ anh cả sắp đến rồi, Tất Trường Lâm bất giác khẩn trương vô cùng, quay sang cầu cạnh hai ông bạn: “Tí nữa có chuyện gì hai người nhớ phải giúp tôi đấy nhá.”
Văn Trạch Tài cùng Uông Quân Đào liếc nhau một cái rồi không hẹn mà cùng lờ lớ lơ ngó sang chỗ khác, ung dung nhìn trời nhìn đất nhìn mây, cái thái độ đúng kiểu “không nghe, không thấy gì hết!”
Tất Trường Lâm trợn trắng mắt, trời trời, bạn bè có phúc cùng hưởng, có hoạ…thân ai nấy lo à???
Cỡ mười phút sau, anh cả Tất xuất hiện. Người đàn ông độ tuổi ba mươi, mày rậm mắt to, khuôn mặt chữ điền cứng cỏi, nam tính cộng với chiều cao một mét chín mươi cùng thân hình rắn rỏi, ngực nở, bờ vai lực lưỡng, chỉ cần đứng đó không nói gì cũng đủ khí thế áp đảo cả đám đông, trong số đó dĩ nhiên không ngoại trừ Văn Trạch Tài và Uông Quân Đào.
Về cơ bản Văn Trạch Tài cao một mét bảy chín, chỉ thiếu đúng một centimet nữa là vừa đủ chuẩn người đàn ông hoàng kim. Trong khi ấy, Uông Quân Đào còn lùn hơn, có cố rướn cỡ nào cũng chỉ đạt một mét bảy lăm. Nhưng thua ít thua nhiều vẫn là thua, cứ kém về chiều cao là tự động kém về khí thế rồi.
Một cảm giác áp lực bỗng nhiên đè nặng, Văn Trạch Tài và Uông Quân Đào len lén đánh mắt nhìn nhau rồi yên lặng lùi về sau một bước, âm thầm cầu trời khấn Phật cho Tất Trường Lâm tai qua nạn khỏi. Chứ giờ xông lên biết chắc là đánh không lại rồi đấy, thôi thì cứ đứng đây nhìn nó bị ăn đòn… cũng vui!
Tiếc rằng chưa vui được bao lâu, Tất Trường Lâm đã bị hạ đo ván, nằm sõng soài dưới mặt đất, giãy đành đạch than trời khóc đất, rối rít xin lỗi nói mình sai rồi. Anh cả Tất hừ lạnh, thò tay vào túi áo lấy ra một viên kẹo, bóc vỏ, nhét vào miệng thằng em trai rồi tiện tay kéo nó đứng dậy.
Giải quyết xong chuyện nhà, anh cả Tất mới có tâm tư nhìn về phía này, chỉ một cái liếc mắt đã có thể xác định ngay đâu là Văn Trạch Tài. Anh bước đến, lịch sự cúi chào rồi trịnh trọng cất tiếng: “Chắc hẳn đây chính là Văn đại sư? Xin chào thầy, Tất gia chúng tôi vô cùng biết ơn ân đức của đại sư.”
Nói đoạn anh rút ra một phong bao đỏ chót, thành kính đưa bằng hai tay: “Đây là một chút tâm ý của gia đình chúng tôi, thỉnh đại sư nhận giúp.”
Nhìn cái bao lì xì dày cộp mà Văn Trạch Tài ruột đau như cắt nước mắt đầm đìa: “Văn gia có quy củ, xong việc không được nhận thêm tiền. Mời anh cất đi cho.”
Câu trả lời này nằm ngoài dự đoán khiến anh cả Tất sửng sốt cực kỳ. Thoáng bối rối một lúc, anh đành cất tiền vào túi rồi chân thành mời: “Vậy tôi xin mời thầy và cậu đây một bữa cơm, cám ơn hai người thời gian qua đã giúp đỡ cho Trường Lâm nhà chúng tôi.”
Ngồi thất thểu một bên nãy giờ, lúc này Tất Trường Lâm mới dám run run giơ tay phát biểu ý kiến: “Anh cả, em…em cũng đói…”
Ai ngờ anh cả Tất chỉ lạnh lùng nhả ra hai chữ: “Thì sao?”
Tất Trường Lâm lập tức nhõng nhẽo: “Anhhhh…mắt em vừa mới chữa khỏi, cần phải bồi bổ mà. Với lại anh không biết đâu, hôm bữa nó còn rơi cả thịt ra cơ, doạ em tới giờ vẫn còn sợ đây này.”
Cái gì, anh cả Tất hốt hoảng, lật đật chạy tới lật mí mắt thằng em ra kiểm tra, nhưng ngó tới ngó lui, nhìn trái nhìn phải có thấy chỗ nào bất thường đâu, anh túm chặt cổ áo Tất Trường Lâm, tức giận mắng: “Giỏi lắm, còn dám lừa cả anh cơ à?”
Sợ bị tẩn thêm trận nữa, Tất Trường Lâm vội vàng nháy mắt cầu cứu thằng bạn thân. Nhận được tín hiệu, Uông Quân Đào nhắm mắt nhắm mũi đứng ra làm chứng: “Là thật, thật một trăm phần trăm ạ, chính mắt em nhìn thấy, hơn nữa chúng em còn đưa cục thịt đó cho Văn đại sư, nếu anh không tin có thể hỏi anh Văn.”
Văn Trạch Tài gật đầu xác nhận: “Chính nhờ miếng thịt đó tôi mới có thể phác thảo ra đường nét của Kiều Văn Bình.”
Phải như vậy, anh cả Tất mới buông tay, nghiêm giọng quát: “Đứng thẳng lên, đàn ông con trai mà dúm da dúm dó trông không ra cái thể thống gì hết!”
Nghe được khẩu lệnh, Tất Trường Lâm lập tức đứng vào tư thế nghiêm đúng chuẩn quân đội, hai gót chân đặt sát nhau nằm trên một đường ngang, hai bàn chân mở rộng tạo thành góc 45 độ, hai tay buông thẳng chạy dọc chỉ quần, bụng hơi hóp lại, ngực mở, hai vai cân bằng, đầu ngay, miệng ngậm, mắt nhìn thẳng.
Chứng kiến cảnh này, lại một lần nữa Văn Trạch Tài và Uông Quân Đào sợ hãi đưa mắt nhìn nhau, má ơi, có cần nghiêm khắc vậy không trời, đúng là quân lệnh như sơn!
Sau đó, ba cậu sinh viên lục tục kéo nhau đi theo anh cả Tất. Ra đến cổng trường, Uông Quân Đào kinh ngạc xém xỉu ngang tại chỗ, còn Văn Trạch Tài tuy không đến mức mất mặt như vậy nhưng cũng khá là bất ngờ. Thì ra anh Tất đánh hẳn xe hơi tới đây. Mặc dù chiếc xe mang màu đen đơn thuần, kiểu dáng khá cổ lỗ sĩ không sang xịn mịn như siêu xe đời mới của anh ở thời hiện đại, nhưng nó oách xà lách hơn một nghìn lần xe kéo. Haizz, tính ra kể từ lúc xuyên không tới giờ, đây là lần đầu tiên anh được quay trở lại với cảm giác đưa đón bằng xe ô-tô đấy. Đúng là cuộc đợi như con tạo xoay vần, đến và đi hết thảy đều là duyên phận, cho nên hãy cữ trân trọng những gì trước mắt, tận hưởng trọn vẹn từng khoảnh khắc của hiện tại. Biết đâu đấy, bùm một cái tất cả hoá hư vô!
Mang tiếng mời khách, lại còn là khách quý nên không thể xuề xoà, qua loa được. Vì vậy anh cả Tất cho xe chạy thẳng tới nhà hàng nổi tiếng bậc nhất, toạ lạc ngay tại vị trí đắc địa của trung tâm thành phố Liêu Thành. Tới nơi, anh hào phòng gọi một bàn đầy ắp mỹ vị, ngập tràn toàn thịt là thịt, khiến Văn Trạch Tài cũng phải cảm thấy hơi ngấy nhưng anh bạn Uông Quân Đào kế bên thì gắp lia gắp lịa, mồm miệng bóng nhẫy dầu, cậu ấy ăn nhiệt tình đến độ suýt bục cả khuy quần.
Nói chung bữa cơm ngày hôm nay cả chủ lẫn khách đều vô cùng hài lòng. Ăn xong, mọi người di chuyển qua bàn trà uống nước, ăn trái cây tráng miệng. Đang ngồi nói chuyện vui vẻ bỗng nhiên Văn Trạch Tài tinh mắt phát hiện một bóng dáng quen thuộc trong trang phục đen tuyền đi lướt qua cửa phòng, anh lập tức đứng dậy chạy ra xem. Thấy lạ, anh cả Tất cũng lập tức nối gót theo sau.
“Chu Vệ Quốc!” Anh cả Tất lẩm bẩm.
Văn Trạch Tài giật mình quay đầu lại: “Anh biết cậu ta à?”
Anh cả Tất gật gật đầu: “Ừhm, cậu ta là con cháu của thượng dương Chu gia, một gia tộc đoán mệnh có quyền thế và lâu đời nhất cả nước. Tuy nhiên cậu ấy không phải con vợ cả mà chỉ là đứa con ngoài giá thú của Chu lão gia cùng tình nhân ở bên ngoài, vì thế trước nay Chu gia không hề công nhận giọt máu này. Song có nguồn tin thân cận tiết lộ rằng ở phương diện đoán mệnh, Chu Vệ Quốc được đánh giá là người có thiên phú nhất trong số các hậu bối Chu gia hiện tại.”
Văn Trạch Tài sờ sờ cằm: “Chu gia không nhận hắn sao?”
Thông tin này hữu ích đây!
Anh cả Chu nói thêm: “Khi Chu lão gia còn sống, tâm nguyện lớn nhất của ông ấy là đón Chu Vệ Quốc về gia tộc để truyền dạy cũng như bồi dưỡng tài năng. Thế nhưng ông ấy lại bất ngờ qua đời vào năm ngoái và kể từ đó trở đi Chu gia hoàn toàn không đoái hoài gì tới Chu Vệ Quốc nữa. Hm, nếu nói từ mặt cũng không ngoa chút nào. Cơ mà Chu Vệ Quốc bị điều xuống nông thôn mấy năm rồi mà nhỉ, sao tự nhiên lại xuất hiện ở Liêu Thành?”
Tất Trường Lâm thấp giọng thì thào: “Thi đậu đại học, thi thoảng em có nhìn thấy cậu ấy trên trường.”
Văn Trạch Tài ngạc nhiên hết sức: “Chuyên ngành gì?”
Ai dè Tất Trường Lâm lại càng kinh ngạc hơn: “Ơ, cùng khoa với anh mà, anh chưa gặp cậu ta bao giờ à?”
Văn Trạch Tài nhíu mày khó hiểu: “Có thấy một lần trên văn phòng giáo viên nhưng trong lớp thì chưa bao giờ.”
Đang bận ngồi xoa xoa cái bụng căng tròn vì no, Uông Quân Đào cũng chen miệng góp vui: “Vậy có khi là khác lớp rồi.”