Hôm nay, hai vợ chồng Triệu Đại Phi, Trần Vân Hồng khăn gói quả mướp lên thành phố lớn. Cũng may trước đó Văn Trạch Tài đã nhắc nhở không nên tha lôi nhiều đồ quá, cầm lên mà không dùng đến rồi ném đi cũng vậy à. Nhờ thế mà vợ chồng Đại Phi không ôm đồm quá nhiều, hành lý xách theo tương đối gọn nhẹ chủ yếu là tiền bạc và vài bộ quần áo mặc thường ngày.
Trong lúc hai vợ chồng đang ngơ ngơ ngác ngác liền nghe có tiếng gọi rất to: “Đại Phi!”
Nương theo thanh âm quen thuộc, Triệu Đại Phi nhìn thấy sư phụ và Hiểu Hiểu đang không ngừng vẫy vẫy tay về phía mình. Mừng quá mừng, Triệu Đại Phi dắt tay vợ phấn khởi chạy như bay tới. Chân chưa kịp dừng, cậu chàng đã mở đài nói tía lia: “Sư phụ, nhà sư phụ khó tìm muốn chết. Vừa rồi bác tài đi huốt luôn, cũng may em thông minh cơ trí phát hiện kịp thời bảo tài xế quay đầu đấy.”
“Không nói rõ con hẻm cổ ngay gần trường đại học Liêu Thành à?” Văn Trạch Tài nhiệt tình tiến lên xách hành lý giúp, còn Hiểu Hiểu thì hào hứng chạy lại cầm tay Trần Vân Hồng.
Triệu Đại Phi cười hắc hắc: “Con có nói nhưng bác tài bảo ở đây có tận hai con hẻm cổ lận, hỏi chúng con muốn dừng ở đâu. Cái này sư phụ chưa dặn nên con tắc tịt luôn.”
Cái thằng, lấy vợ rồi mà vẫn bắng nha bắng nhắng, Văn Trạch Tài lắc đầu cười rồi quay sang nói với Trần Vân Hồng: “Mẹ Hiểu Hiểu đang mua thức ăn ở ngoài chợ đấy, hai chị em dắt nhau tới đó đi, yên tâm Hiểu Hiểu biết đường.”
Trần Vân Hồng kinh ngạc cực kỳ, hào phóng dành tặng bé con ánh mắt tán thưởng: “Trời, Hiểu Hiểu nhà ta lợi hại vậy sao?”
Được khen giỏi có đứa trẻ nào không thích, Hiểu Hiểu cũng không ngoại lệ. Con bé sướng rơn, ưỡn ngực đầy tự hào: “Cô giáo cũng tuyên dương Hiểu Hiểu thông minh mà!”
Cái chân thì ngắn tũn, người lùn có một khúc nhưng vẫn cố rướn người làm dáng, nom đáng yêu cực kỳ!
Đợi hai chị em dung dăng dung dẻ dắt nhau đi xa rồi, Triệu Đại Phi mới thu lại vẻ bắng nhắng, thở dài cảm thán: “Sự phụ, cảm ơn thầy đã gọi chúng con lên đây, bằng không chẳng biết vợ con phải chịu đựng tới khi nào nữa. Mấy bà thím trong thôn mình vừa lắm mồm vừa nhiều chuyện kinh khủng khiếp, rảnh ra một cái là xỉa xói, móc mỉa, nói bóng nói gió, chỉ cây dâu mắng cây hoè, suốt ngày ăn hiếp cô ấy, đến là tội.”
Về điểm này, Văn Trạch Tài đương nhiên hiểu hơn ai hết, bởi hồi mới xuyên về đây anh cũng là tâm điểm công kích của cả thôn mà, anh nhàn nhạt nói: “Miệng lưỡi thiên hạ cay độc vô cùng, tưởng chừng chỉ là những lời bâng quơ vô hại nhưng kỳ thực nó ảnh hưởng đến tâm lý rất nhiều, không phải ai cũng đủ bản lĩnh để có thể đạp lên dư luận, thôi thì ra đi là lựa chọn tốt nhất rồi. Hiện tại trong nhà vẫn còn trống một phòng, tạm thời hai vợ chồng cứ ở đó đi rồi sau này từ từ tính tiếp.”
Bình thường anh với con gái đi học từ sáng sớm tới tận xế chiều, bỏ bà xã ở nhà một mình cả ngày thơ thẩn đi ra đi vào, quả thực rất cô đơn và tịch mịch. Nay Trần Vân Hồng đã dọn tới, có chị có em tâm sự chuyện trò chắc cô ấy sẽ vui vẻ hơn. Vả lại trong nhà đông người, mai này anh đi ra ngoài làm việc cũng bớt lo lắng phần nào.
Nghe sư phụ sắp xếp như vậy, Triệu Đại Phi gật đầu nhận lời ngay: “Dạ vâng ạ.”
Trước bữa tối, Điền Tú Phương vừa bước chân xuống bếp tính sửa soạn nguyên liệu chuẩn bị nấu nướng thì đã thấy Trần Vân Hồng lót tót chạy theo. Vốn dĩ muốn khuyên cô ấy vào buồng nghỉ ngơi cho khoẻ, chứ ngồi xe lửa lắc lư cả đoạn đường dài nhất định mệt bã cả người rồi. Song Trần Vân Hồng nào có chịu, cứ xúm xít đòi phụ bằng được. Mặc dù bất đắc dĩ cực kỳ nhưng thấy sắc mặt cô ấy hồng hào, tâm trạng hào hứng vui vẻ thành ra Điền Tú Phương đành bật cười đồng ý.
Vừa thoăn thoắt nhặt rau, Trần Vân Hồng vừa hào hứng kể: “Trước hôm đi, thím Điền nhắn nhủ quá trời quá đất nhờ con chuyển lời tới sư mẫu nhưng lắc lư trên xe mấy ngày trời, chữ nghĩa bay đi gần hết rồi, con chỉ còn nhớ được vài câu thôi.”
Thuật lại đôi điều bà Điền gửi gắm, Trần Vân Hồng đột nhiên dâng trào cảm xúc: “Lúc tiễn con và Đại Phi lên đường, hai mắt thím đỏ hoe, cứ dặn đi dặn lại một câu nhớ phải bảo vợ chồng sư mẫu về sớm. Chắc thím nhớ sư mẫu lắm.”
Điền Tú Phương rưng rưng nước mắt, mím môi nghẹn ngào: “Uh, bà có tuổi rồi đâm ra nói nhiều vậy đấy, ngày xưa khi còn ở gần tí tí lại chạy sang dặn này dặn kia. Giờ con gái đi xa, không có ai ở bên bầu bạn chắc bà chưa quen nên vẫn còn nhớ nhung, lưu luyến. Hôm bữa anh Văn có bảo đợi khi nào được nghỉ học cả nhà sẽ làm một chuyến về thăm quê.”
Trần Vân Hồng gật gật đầu, ngưỡng mộ nhìn Điền Tú Phương. Cô không may rơi vào hoàn cảnh mồ côi cả cha lẫn mẹ từ khi còn rất nhỏ, thú thực thì cho tới giờ cô đã chẳng thể nhớ nổi dung mạo của đấng sinh thành trông như thế nào nữa rồi. Có đôi lúc, cô rất thèm được nghe những tiếng càm ràm, thậm chí là cằn nhằn, mắng mỏ bởi cô biết ẩn sâu trong đó là tình thương yêu và sự hi sinh vô điều kiện. Chỉ đáng tiếc, ước mơ mãi mãi chỉ là ước mơ, kiếp này của cô đã định sẵn không có duyên với cha mẹ!
Trên phòng khách, Văn Trạch Tài tranh thủ kiểm tra bài vở của Triệu Đại Phi: “Ưhm, xem ra cũng không lười biếng cho lắm, vẫn bám sát tiến độ học tập. Khá tốt.”
Triệu Đại Phi ngượng ngừng gãi gãi đầu: “Ngày nào vợ con cũng ép học, không làm hết bài không cho đi ngủ. À, đúng rồi sư phụ, cái tụi Đỗ Lập An với Hà Ngọc Lan được tha rồi đấy. Chính sách quốc gia càng ngày càng nới rộng, có lẽ sớm muộn gì chúng cũng được quay về thành thôi.”
Đối với hạng người đó, Văn Trạch Tài không quan tâm cho lắm, anh thản nhiên nói: “Về thì về đi, hy vọng sau lần này bọn chúng đã nhận được bài học thích đáng. Mai sau nếu còn dám tái phạm thì không chỉ đơn giản là ăn cơm tù một, hai tháng đâu.”
Triệu Đại Phi gật gù tán đồng: “Sư phụ nói đúng, nhưng con sợ chúng nó sẽ lại dở trò quậy phá thế nên trước khi đi đã nhờ mấy thằng bạn để mắt giúp. Còn nhà cửa thì con gửi gắm anh Kiến Quốc và anh Thủ Nghĩa, khi nào rảnh các anh ấy chạy qua chạy lại một tí là được.”
Văn Trạch Tài mỉm cười khen ngợi: “Sắp xếp chu toàn như vậy là tốt. Được rồi, mấy ngày này tranh thủ nghỉ ngơi, làm quen với môi trường mới, cuối tuần bắt đầu theo sư phụ ra ngoài làm ăn.”
“Làm ăn?” Hai mắt Triệu Đại Phi tức thì sáng rỡ: “Lúc trên xe lửa con cũng đọc báo thấy tin tức này, coi bộ nhân dân mừng lắm, ai ai cũng bảo đây là cơ hội tốt, không tranh thủ cá kiếm thì hơi phí!”
Tuy nhiên trong tuần hào hứng bao nhiêu thì tới cuối tuần lại tiu nghỉu bấy nhiêu. Nhìn đống đồ nghề lỉnh kỉnh trên tay, Triệu Đại Phi đắn đo tới lui, cuối cùng không nhịn được đành phải lên tiếng hỏi: “Sư phụ à, thầy đừng nói với con là thầy định bày sạp đoán mệnh đấy nhá.”
Trước vẻ kinh ngạc của thằng đề tử, Văn Trạch Tài chỉ thản nhiên gật đầu thay cho câu trả lời.
Triệu Đại Phi bối rối cúi đầu nhìn chính mình rồi lại ngẩng lên than vãn: “Thế là ngoài công việc khuân vác, bưng bê con còn phải làm kẻ lừa gạt nữa hả?”
“Chát!” Văn Trạch Tài đập một phát rõ đau vào lưng Triệu Đại Phi, nhíu mày cả giận: “Với bản lĩnh của sư phụ ngươi mà còn phải đi lừa gạt chắc???”
Đứng lấp ló trong cửa bếp, Điền Tú Phương và Trần Vân Hồng bịt miệng cười khúc kha khúc khích.
Bị giáo huấn một trận, Triệu Đại Phi cũng ngoan ngoãn làm cu li, khệ nệ tay xách nách mang đi theo sư phụ ra đầu hẻm bày quán.
Tinh mắt phát hiện ra vị trí đẹp, Triệu Đại Phi hào hứng chỉ trỏ: “Sư phụ, chỗ này được này, vừa sạch sẽ lại rộng rãi, mình trải bạt ra đây nha.”
Nhận được sự đồng ý của sư phụ, Triệu Đại Phi nhanh nhẹn trải miếng vải đen mà Văn Trạch Tài đã kỳ công chuẩn bị trước đó ra nền đất. Kế đến cậu đặt chiếc ghễ gỗ xuống bên cạnh, trịnh trọng mời thầy an toạ.
Văn Trạch Tài liếc mắt đánh giá một lượt, rồi ung dung ngồi xuống. Tuy nhiên cái ghế vừa nhỏ vừa thấp mà đôi chân lại dài miên man thành ra tư thế ngồi trông hơi buồn cười một tí. Nhưng không sao, khởi nghiệp mà, phải gian nan vất vả thì mới thành công được.
Đang lúc Triệu Đại Phi loay hoay bày biện thì ngay sát bên đột nhiên truyền tới tiếng kéo lê quèn quẹt. Văn Trạch Tài cùng Triệu Đại Phi nháo nhác ngó đầu sang liền phát hiện Chu Vệ Quốc trong bộ trang phục đen tuyền quen thuộc đang tập tà tập tễnh khó nhọc lôi lôi kéo kéo một tấm biển với dòng chữ to chình ình “Nhận đoán mệnh”, Ồ không lẽ hắn ta cũng tính hành nghề bói toán?!
Triệu Đại Phi lập tức nâng cao cảnh giác: “Sư phụ, có kẻ tới cạnh tranh!”
Nghe tiếng léo nhéo, Chu Vệ Quốc cũng giật mình quay lại, vừa lúc mắt đối mắt với Văn Trạch Tài, tức khắc mặt cậu ta nhăn đùm chẳng khác gì con khỉ già.
Ngồi bên này, Văn Trạch Tài giật giật khoé miệng: “Trùng hợp quá nha, chúng ta không những là bạn học mà giờ còn là đồng nghiệp nữa!”
Chu Vệ Quốc hừ lạnh, không thèm lên tiếng, yên lặng kéo đồ đạc ra thật xa, ý tứ không muốn có bất cứ quan hệ gì với Văn Trạch Tài.
Ơ, cái thằng nhóc này, Văn Trạch Tài ngẩn tò tè. Nếu anh nhớ không lầm thì đây là lần thứ hai bị ngó lơ rồi đấy. Thôi được rồi, người lớn không thèm chấp nhất trẻ con.
“Sư phụ, bày xong cả rồi, thầy xem đã vừa ý chưa?” Bởi vì tay chân nhanh nhẹn cho nên chỉ một lát Triệu Đại Phi đã hoàn thành nhiệm vụ, sắp xếp hàng quán đâu ra đấy.
Văn Trạch Tài gật gật đầu tỏ ý hài lòng rồi trỏ sang vị trí bên cạnh, kêu cậu ta ngồi xuống đọc sách.