Chợt nhớ tới Văn Trạch Tài cũng làm nghề đoán mệnh, ngẫm nghĩ thế nào anh cả Tất liền tốt bụng nhắc nhở vài câu: “Thằng nhóc Chu Vệ Quốc này tính tình hướng nội, lầm lì ít nói, thái độ sống khá tiêu cực và có chiều hướng bài xích xã hội, chắc bị ảnh hưởng từ sự ghẻ lạnh và chối bỏ của gia tộc nên mới hình thành con người như vậy. Tôi nghe kể trước đây có người cố ý đứng trước mặt Chu Vệ Quốc buông lời miệt thị, phỉ báng mẹ ruột nó thế là bị nó hạ Mệnh Thuật trở thành kẻ câm suốt mười năm ròng.”
“Lại một lần khác, bữa đó bị chính người nhà họ Chu khiêu khích, Chu Vệ Quốc không nói không rằng thẳng tay chặt đứt chân giữa của tên kia. Aizz, thủ đoạn tàn nhẫn vô cùng. Văn đại sư à, tuy Chu Vệ Quốc hơi lập dị một chút nhưng làm người rất ngay thẳng chính trực. Thú thật với đại sư, chính cậu ấy đã từng cứu tôi một mạng.”
Lời này của anh cả Tất vô cùng trực tiếp và rõ ràng, anh không mong có một ngày Văn Trạch Tài cùng Chu Vệ Quốc trở mặt thành thù. Tới lúc ấy anh đứng giữa sẽ khó xử vô cùng, một người có ơn với mình, một người là ân nhân cứu mạng em ruột mình, quả thực không biết nên giúp ai bỏ ai.
Văn Trạch Tài cười cười: “Bản thân tôi cũng rất thích những người sống ngay thẳng chính trực, dám yêu dám hận. Nếu có ngày Chu gia đối phó hắn, tôi cũng không ngại ra tay giúp đỡ một phen.”
Anh cả Tất nhanh trí bắt được trọng điểm: “Lời này ý chỉ Văn đại sư cũng có ân oán với Chu gia?”
Ung dung nhấc chén trà trước mặt lên, khẽ thổi nhẹ hai hơi cho khói nóng tản ra, mùi thơm nồng vuốt ve nơi đầu cánh mũi, Văn Trạch Tài tủm tỉm cười nói: “Đích thực tổ tiên có chút ân oán. Nhưng Chu gia trước nay làm việc chỉ xem tiền không xem người, càng không quan tâm tới luân thường đạo lý, sớm muộn gì cũng bị trời phạt thôi. Anh Tất, có điều này tôi chưa nói cho anh biết, tên đại sư hạ thuật hại Tất Trường Lâm cũng là người của Chu gia đấy!”
“Bang!” Anh cả Tất tức giận đập mạnh chén trà xuống bàn, trong tích tắc cái chén sứ vỡ vụn thành nhiều mảnh, hai mắt anh đỏ ngầu thể hiện sự phẫn nộ tột độ: “Thực sự là người của Chu gia?”
Văn Trạch Tài nhẹ nhàng buông chén trà, nhìn thẳng vào mắt anh cả Tất, rành rọt nói từng chữ: “Tôi, Văn Trạch Tài sẽ không bao giờ vu oan người tốt, càng không cần vu khống kẻ xấu. Anh cứ cho người đi điều tra tự khắc rõ chân tướng sự việc, chắc chắn Kiều Văn Bình sẽ còn liên lạc với tên đại sư kia.”
Hạ thuật không thành lại còn bị phản vệ mất đi đôi mắt, có được rồi lại mất ngay trong gang tấc, khẳng định Kiều Văn Bình sẽ không cam tâm, hắn chắc chắn tìm mọi cách để lùng sục bằng được người đã đứng ra ngáng chân mình.
Ngồi cách đó không xa, Uông Quân Đào nuốt nuốt nước miếng lo lắng: “Nói như vậy, liệu…liệu hắn có kiếm Tất Trường Lâm tính sổ không?”
Đáp lại câu hỏi đó là nụ cười rét lạnh của anh cả Tất: “Tôi cũng rất muốn nhìn xem rút cục là kẻ nào to gan dám đụng đến em trai tôi!”
“Anh!” Nghe được lời này, Tất Trường Lâm xúc động dạt dào, đang định sụt sùi bày tỏ tình cảm thì chưa gì đã bị ông anh quắc mắt quở mắng: “Ngồi cho đàng hoàng tử tế lên, mới rời nhà có mấy năm mà đã học hư thành cái bộ dạng này à?”
Đang vắt chân chữ ngũ thảnh thơi ngồi uống trà, Văn Trạch Tài bất tri bất giác chột dạ, lẳng lặng mà thu chân về.
Thấy vậy, anh cả Tất vội vàng giải thích: “Ấy Văn đại sư, thầy đừng hiểu lầm, tôi không phải có ý này.”
Còn Tất Trường Lâm thì toét miệng cười nham nhở. Ngay tức thì, một ánh mắt hình viên đạn lao vụt tới khiến chàng ta hốt hoảng tắt vội nụ cười.
Tàn tiệc, anh cả Tất chu đáo đưa Văn Trạch Tài tới trường tiểu học để đón con gái, thả Uông Quân Đào xuống cổng trường đại học, sau đó lôi cổ thằng em về nhà để các cụ giáo huấn một trận.
Vốn dĩ ban nãy Văn Trạch Tài muốn đưa Hiểu Hiểu đi ăn cùng cơ, nhưng tính tình bé con nhút nhát, cực kỳ sợ người lạ, may thay buổi trưa nay cô giáo con bé dùng bữa tại trường thế nên Văn Trạch Tài liền gửi con gái cho cô nhờ trông hộ một lát.
Thoáng nhìn thấy bóng cha, Hiểu Hiểu đang chơi trong sân tức tốc lao tới, sà vào lòng cha nũng nịu: “Hôm nay cô giáo bị ốm nên buổi chiều chúng con được nghỉ cha ạ.”
Văn Trạch Tài xoa xoa đầu con gái: “Vừa hay chiều nay cha cũng không có tiết, thế cha con mình về nhà với mẹ đi.”
“Vâng ạ” Hiểu Hiểu như con mèo nhỏ, ngoan ngoãn ôm chặt lấy cổ cha.
Về tới đầu ngõ, Văn Trạch Tài nhìn thấy chú Viên đang đỡ eo đi tập tà tập tễnh, vẻ mặt nhăn nhó khó chịu. Thấy vậy, Văn Trạch Tài liền thả Hiểu Hiểu xuống, bước nhanh tới đỡ lấy chú rồi ân cần hỏi thăm: “Chú Viên, chú bị làm sao thế này?”
Ông Viên thở dài: “Ái da đi đường không để ý bị con nghé nó húc cho một cái. Lớn tuổi rồi, xương cốt yếu, động tí là đau không chịu nổi, chú đang tính vào bệnh viện kiểm tra xem thế nào.”
Văn Trạch Tài nói ngay: “Thế chú đứng đây chờ cháu một lát để cháu đưa Hiểu Hiểu về nhà rồi cháu sẽ dìu chú tới bệnh viện.”
Nói đoạn, Văn Trạch Tài lập tức bồng Hiểu Hiểu lên, đi như bay về nhà. Song khi anh quay lại điểm hẹn thì chẳng trông thấy bóng dáng chú Viên đâu nữa. Đang dáo dác đảo mắt tìm kiếm xung quanh thì may thay có một ông hàng xóm đi tới, Văn Trạch Tài liền chặn người ấy lại, sốt ruột hỏi: “Chú Lý, chú có thấy chú Viên đâu không?”
Ông Lý gật đầu: “Có có, vừa rồi gặp thằng nhóc Vệ Quốc cõng ông ấy tới bệnh viện. Ông ấy nhờ chú báo lại với cháu một tiếng, đang định đi vào nhà tìm cháu đấy chứ may quá lại gặp ngay ở đây.”
Chu Vệ Quốc à? Văn Trạch Tài nhướng mày suy nghĩ, thằng nhóc này xem ra cũng có lòng ra phết.
Tuy nhiên, tới tối khi Văn Trạch Tài sang nhà thăm hỏi thì phát hiện thương tích của chú Văn còn nghiêm trọng hơn cả lúc chiều, không chỉ phần eo mà ngay cả cẳng chân và cánh tay cũng đều bị băng thuốc kín min mít.
Văn Trạch Tài sửng sốt trợn tròn mắt: “Chú Viên, sao lại ra nông nỗi này, đừng nói với cháu trên đường tới bệnh viện chú đụng phải con trâu mẹ nha!”
Ông Viên vội vàng nháy mắt ra dấu, ý bảo Văn Trạch Tài nhỏ tiếng một chút.
Thấy vậy, Văn Trạch Tài liền ghé sát mép giường, thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Ông Viên thoáng đỏ mặt xấu hổ: “Chuyện là thế này, ban nãy Vệ Quốc cõng chú đi khám, khi qua đoạn dốc núi thì đường trơn quá thế là nó không may bị trượt chân, cả chú lẫn cháu ngã lăn lông lốc. Chú chỉ bị xây xước ngoài da thôi, còn nó thì nghiêm trọng hơn, bị trật mắt cá chân. Nhưng khổ nỗi thằng này cứng đầu lắm, bảo thế nào cũng không nghe, không chịu xức thuốc cũng không chịu băng bó luôn…haizzz…”
Cõng…xong quăng ngã? Trời đất, đúng là bó tay. Mà phải công nhận tướng tá Chu Vệ Quốc khá nhỏ con, cõng một người lớn lại đi trên đoạn đường núi gập ghềnh, khúc khuỷu thì đúng là khó khăn thiệt. Văn Trạch Tài liền hỏi thăm: “Thế giờ cậu ấy đâu rồi chú?”
“Đang ở sau nhà sắp xếp củi lừa”, ông Viên vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng lịch kịch phát ra từ gian bếp. Văn Trạch Tài đứng dậy, khẽ nói: “Chú nghỉ ngơi cho mau khoẻ, cháu về đây, có gì mai cháu lại sang.”
“Được được được.” Ông Viên phất phất một bên tay không bị thương rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ra khỏi phòng ngủ của chú Viên, Văn Trạch Tài xuyên qua khoảng sân, đi thẳng tới cổng chính. Đang lúi húi trong bếp bỗng nhiên nghe có tiếng bước chân, Chu Vệ Quốc ngờ ngợ ngó đầu ra thì chỉ kịp nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.
Thấy chồng về tới, Điền Tú Phương lo lắng chạy lại hỏi ngay: “Tình hình chú ấy thế nào rồi anh?”
Văn Trạch Tài vừa cài chặt cổng vừa lắc đầu nói: “Vết thương cũ chưa khỏi thì đã có ngay vết thương mới…”
Kế đó anh đại khái sơ lược qua chuyến khám bệnh bão táp của chú Viên chiều nay cho vợ nghe.
Nghe xong, Điền Tú Phương cũng chỉ biết dở khóc dở cười: “Đúng là hoạ vô đơn chí. Thế anh có hỏi thăm Chu Vệ Quốc một câu không? Dù gì hai người cũng học cùng trường lại là hàng xóm ở kế nhà nhau.”
Văn Trạch Tài khẽ cười: “Ôi thôi, cậu ta sĩ diện hão lắm, không muốn ai biết chuyện xấu hổ của mình đâu. Nếu anh mà hỏi tới có khi cậu ấy còn mất tự nhiên hơn ấy chứ.”
Bởi mới nói, ở trên đời không phải cái gì rõ ràng quá cũng tốt, cứ mờ mờ ảo ảo nhiều khi lại dễ sống!
Điền Tú Phương gật gật đầu tỏ ý đồng tình, thôi nếu người ta đã không thích thì mình cũng không nên xen vào. Kế đến, cô vui vẻ kéo chồng vào nhà thử giày: “Thời tiết càng ngày càng rét, anh chỉ ngồi yên một chỗ nghe giảng chắc chắn hai bàn chân sẽ lạnh cóng cho xem. Em đã độn rất nhiều bông vào bên trong, nào, anh ướm thử xem có thoải mái không.”
Văn Trạch Tài liền xỏ chân vào, wow, một cảm giác mềm mại, êm ái và ấm áp bao trọn lấy hai bàn chân, phải nói là thoái mái vô cùng luôn. Anh cầm tay vợ, âu yếm nói: “Tú Phương à, em đừng chỉ tập trung lo cho anh và con, em cũng phải để ý đến mình nữa chứ. Mai em làm thêm một đôi nữa cho em đi. Cả nhà mình đi giày đồng phục cho thiên hạ lé mắt chơi.”
Điền Tú Phương bật cười khúc khích: “Cái anh này, có anh lé mắt thì có ấy!”
Văn Trạch Tài ôm chầm lấy vợ, tình cảm cọ cọ vào cổ cô, thủ thà thủ thỉ: “Thì dạo này tụi trẻ hay nói vậy còn gì, mình cũng phải bắt kịp xu thế chứ, không thể để tụt hậu được.”
Điền Tú Phương ghé đầu vào lồng ngực chồng, dịu dàng cười nói: “À anh này, hôm bữa Hiểu Hiểu tâm sự với em, con nói là thích đi học lắm, tới trường rất vui, con còn khoe được cô giáo tuyên dương là học sinh chăm ngoan, có tinh thần nghiêm túc trong học tập.”
Đúng là con gái của cha, Văn Trạch Tài nở một nụ cười đầy tự hào: “Ngày mai em đi chợ mua cân thịt về cho con tẩm bổ nhé.”
Điền Tú Phương ngóc đầu dậy, khó xử nói: “Nhưng mà nhà chúng ta không có nhiều phiếu thịt cho lắm.”
Văn Trạch Tài trấn an: “Hết rồi lại có, không sao đâu, em cứ thoải mái dùng đi. Giờ này cũng không còn sớm, chúng ta về phòng nghỉ ngơi thôi.”
Chợt nhớ tới điều gì, Điền Tú Phương liền nhắc nhở: “À đúng rồi, ngày mai vợ chồng Triệu Đại Phi lên đấy. Anh nhớ đi đón hai đứa nó nha.”
Văn Trạch Tài gật đầu: “Ừ, anh nhớ mà, em yên tâm.”