Chương 84: [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Thuê mặt bằng

Phiên bản dịch 9241 chữ

Sau khi biết Văn Trạch Tài đang vướng phải rắc rối trời ơi đất hỡi, Tất Trường Lâm không nói hai lời, lập tức đứng ra giúp đỡ.

Và rất nhanh sau đó, cậu ấy đã đưa cho Văn Trạch Tài đầy đủ thông tin hữu ích. Thì ra Phan Xuân Mai cùng Văn Trạch Dũng quen biết nhau từ trước khi Phan Xuân Mai bị điều xuống nông thôn. Sau khi cô ả trở về thành, hai người vẫn tiếp tục lén lút qua lại, thậm chí còn hẹn hò vụng trộm với nhau vài lần.

Phan gia cũng không phải gia đình tử tế gì cho cam, họ bắt Phan Xuân Mai nhường lại cơ hội đi học cho cậu em trai, đương nhiên Phan Xuân Mai sống chết không chịu. Và thế là Phan gia liền tuyên bố cắt hết toàn bộ tiền nong, không cho Phan Xuân Mai một đồng một cắc nào. Những tưởng làm vậy sẽ ép được cô nàng. Nhưng không, chả cần Phan gia chu cấp thì Phan Xuân Mai vẫn có đủ tiền đóng học thậm chí còn rủng rỉnh sinh hoạt phí. Tất nhiên số tiền này đều do Văn Trạch Dũng bao nuôi. Song, ngoài điều kiện làm tiểu tình nhân của hắn ra thì Phan Xuân Mai còn có một nhiệm vụ nữa đó là bằng mọi giá phải khiến cho Văn Trạch Tài bị nhà trường đuổi học càng nhanh càng tốt.

Tất Trường Lầm nhỏ giọng bổ sung thêm: “Địa điểm hẹn hò của bọn chúng không phải trong thành phố mà là ở khu núi nằm tại ngoại ô.”

“Cảm ơn nhiều.” Văn Trạch Tài vỗ vỗ vai, thật lòng cảm ơn sự giúp đỡ quý báu của Tất Trường Lâm. Sau đó, anh rảo bước về nhà, kéo Triệu Đại Phi vào trong phòng bí mật bàn tính rất lâu, thẳng tới giờ cơm hai thầy trò mới chịu thò mặt ra.

Cơm nước xong xuôi, Triệu Đại Phi không nói không rằng lặng lẽ rời khỏi nhà, còn Văn Trạch Tài thì nhàn nhã bế Hiểu Hiểu xuống bếp múc nước nóng rửa mặt mũi chân tay như thường lệ. Ngồi trong phòng khách, Điền Tú Phương và Trần Vân Hồng lấy làm lạ quay sang liếc nhau, nhưng cũng không truy vấn đến cùng mà tiếp tục chụm đầu tám chuyện ban sáng.

Điền Tú Phương hào hứng đề xuất: “Sư mẫu thấy công việc đó ổn đấy. Nhận đồ về nhà làm chúng ta vừa có thể kiếm ra tiền mà vẫn tranh thủ được thời gian cơm nước giặt giũ.”

Trần Vân Hồng nhìn nhìn hai bàn tay mình đắn đó suy tính: “Kể ra cũng rẻ quá nhỉ, một bộ quần áo được có một hào tiền công. Nhưng thôi, méo mó có còn hơn không, con nghe bảo thím Vương nhà bên nhận giặt quần áo thuê cho người ta, thời tiết lạnh cắt da cắt thịt thế này mà ngâm tay trong nước cả ngày trời cũng chỉ kiếm được có một hào thôi ấy.”

Đúng lúc Văn Trạch Tài ẵm Hiểu Hiểu đi vào vừa hay nghe được đoạn đối thoại của vợ và Vân Hồng, anh dừng bước, tò mò hỏi: “Cái gì mà giặt quần áo, đừng nói là hai người tính nhận giặt quần áo thuê nha.”

Điền Tú Phương vội xua tay giải thích: “Không phải không phải, ở đầu con hẻm bên kia có một hộ gia đình đang đăng thông báo tuyển thợ gia công quần áo, tiền công mỗi bộ một hào, được phép mang về nhà làm. Thế nên em với Vân Hồng đang bàn tính xem liệu có nên tới đó xin việc không."

À ra vậy, Văn Trạch Tài thả Hiểu Hiểu xuống, khẽ cười: “Thôi, hai người khỏi bàn cho đỡ mất công, ban nãy tan học về đi ngang qua đó anh nghe người ta kháo nhau là đã tuyển đủ người rồi.”

Nhanh vậy sao? Điền Tú Phương và Trân Vân Hồng thoáng sửng sốt rồi không hẹn mà cùng thở dài luyến tiếc.

Văn Trạch Tài cười cảm thông. Chắc các cô ấy muốn đi làm kiếm thêm đồng ra đồng vào, chứ cứ ngồi không một chỗ không kiếm ra thu nhập cho nên tâm tình bồn chồn, bất an đây mà.

Ngẫm nghĩ một lát, anh liền kéo ghế ngồi xuống bên cạnh bà xã, trực tiếp đặt vấn đề: “Hay là chúng mình mở một căn tiệm đi.”

Điền Tú Phương theo bản năng lắc đầu phản đối: “Thuê mặt bằng tốn kém lắm.”

Văn Trạch Tài từ tốn phân tích: “Sau khi chính sách mới được áp dụng, các cửa hàng quốc doanh đã đóng cửa không ít, bây giờ mặt bằng trống tràn làn thế nên anh nghĩ có thể thương lượng giá cả. Hơn nữa chúng ta không cần thuê căn tiệm quá lớn, diện tích vừa bằng từng đây là đủ rồi.” Vừa nói anh vừa vươn tay trỏ về phía gian bếp.

Trần Vân Hồng liền thắc mắc: “Nhưng chúng ta kinh doanh mặt hàng gì hả sư phụ?”

Văn Trạch Tài mỉm cười nói: “Hai người rất giỏi khâu vá, đặc biệt lại còn biết may quần áo. Anh để ý thấy xung quanh đây không có mấy tiệm may đo, hơn nữa ngay đầu hẻm lại là trường đại học Liêu Thành, vậy nên nam nữ sinh viên trong trường chính là khách hàng tiềm năng của chúng ta rồi.”

Nghe Văn Trạch Tài phân tích chí tình chí lý, Điền Tú Phương và Trần Vân Hồng bắt đầu động tâm, sôi nổi vẽ ra viễn cảnh tương lai tươi đẹp.

Sau khi thống nhất ý kiến, ngay sáng hôm sau Văn Trạch Tài tiến hành tìm kiếm mặt bằng ngay. Xem tới xem lui cuối cùng anh cũng lựa được một căn tiệm có diện tích hai mươi mét vuông.

Chủ nhà nhiệt tình dẫn Văn Trạch Tài đi tham quan trong ngoài một vòng. Vừa đi vừa niềm nở giới thiệu: “Chỗ này trước đây tôi cho người ta thuê bán bánh bao. Họ cũng mới dọn đi cách đây không lâu thôi, tôi đã cho dọn dẹp vệ sinh sạch sẽ đâu ra đấy rồi.”

Căn này có cửa hậu, thông ra một rạch nước nhỏ. Phí sau ngăn thành một gian phòng be bé, được trang bị ống nước, nếu thích có thể nấu nướng ăn uống ngay tại đây. Nhìn chung thiết kế khá gọn gàng và tiện lợi.

Thấy Văn Trạch Tài từ lúc vào tới giờ chỉ yên lặng quan sát mà không nói năng gì, ông chủ nhà nóng ruột, vội vàng bổ sung thêm thông tin: “Nhà vệ sinh công cộng ở ngay đầu kia thôi. Người dân xung quanh đây đều trút bầu tâm sự tại đó. Nhưng anh yên tâm, sạch sẽ lắm vì có người dọn dẹp định kỳ mà.”

Văn Trạch Tài hỏi thẳng: “Ông chủ, giá cả thế nào?”

Chủ nhà xoè rộng năm ngón tay, cười khà khà đáp: “Năm mươi đồng một năm!”

“Quá đắt!” Văn Trạch Tài lắc đầu: “Chúng tôi mới ra làm ăn kinh doanh, còn chưa biết lỗ lãi thế nào làm sao cáng đáng nổi chi phí cao tới vậy.”

“Thế bốn mươi lăm nhé!” Ông chủ nhà vội giảm giá ngay lập tức.

Tuy nhiên Văn Trạch Tài chốt một câu xanh rờn: “Hai mươi”, khiến mặt ông ấy thoắt cái đen hơn đít nồi!

Chủ nhà giãy nảy như đỉa phải vôi: “Cậu trả thế thì chết tôi. Như vậy tính ra có hơn đồng một tháng thôi á. Không được không được, thế thì rẻ quá.”

Văn Trạch Tài nghiêm túc đáp: “Không rẻ tí nào, ông nhìn xem những căn xung quanh vẫn đang đóng cửa im ỉm kia kìa, có căn nào cho thuê được đâu. Ông chủ, một năm thu về hai mươi đồng cũng là tốt rồi, ít nhất còn hơn đóng cửa để đó, chả thu được xu nào.”

Tuy nhiên ông chủ cũng là người có thâm niên trong lĩnh vực này, đâu thể vì một hai câu mà đã xiêu lòng nhắm mắt gật bừa. Ông kiên quyết nói cứng: “Không được, từng đấy thì tôi không thể cho anh thuê được. Tăng thêm chút nữa đi, ba mươi đồng một năm, thế nào?”

Tiền thuê một năm ba mươi đồng, vị chi một tháng là hai đồng rưỡi, cũng được đấy chứ, Văn Trạch Tài tủm tỉm cười: “Thành giao!”

Nếu so với căn nhà mà hiện tại gia đình anh đang ở thì mức giá này phải nói là quá rẻ. Nhưng anh biết con số này chỉ duy trì trong thời gian ngắn thôi, không đến hai năm nữa tiền thuê mặt bằng kinh doanh sẽ rồng rắn kéo nhau tăng vù vù cho xem.

Kí kết hợp đồng xong, Văn Trạch Tài hào phóng giao nguyên một năm tiền nhà, phòng trường hợp đang làm ăn giữa chừng ông chủ đòi tăng giá. Buổi chiều cùng ngày, anh dẫn Điền Tú Phương và Trần Vân Hồng tới tận nơi thăm quan. Thấy hai người phụ nữ hào hứng ngắm nghía chỗ này, thăm thú chỗ kia, rối rít nói cười rộn ràng làm anh đứng bên cạnh cũng cảm thấy vui lây.

Buổi tối, Triệu Đại Phi xong việc trở về báo cáo tình hình: “Sự phụ, vợ cái thằng cha Văn Trạch Dũng vừa lì vừa khờ, có thằng chồng bỉ ổi, đê tiện vô liêm sỉ như thế mà vẫn sống chết tin sái cổ. Em phải nói rát họng cô ta mới miễn cưỡng đồng ý ngày mai đi bắt gian đấy.”

Văn Trạch Tài cười cười hỏi thêm: “Thế nhà mẹ đẻ cô ta đã biết chuyện chưa?”

Triệu Đại Phi cười hềnh hệch: “Biết hết rồi. Vì sợ cô ta lật kèo thế nên em cố tình chạy sang bên đó thả tin. Phải công nhận mẹ cô ta già cả mà minh mẫn hơn con gái nhiều, vừa nghe xong một cái là bà ấy lập tức sai thằng con trai ngày mai nhất định phải tới tận nơi nhìn tận mắt xem rốt cuộc thực hư ra làm sao.”

Ngày mai cuối tuần, cũng chính là ngày hẹn hò định kỳ của cặp gian phu dâm phụ Văn Trạch Dũng và Phan Xuân Mai.

Khẽ lướt qua tấm bảng hiệu được đặt ngay ngắn trên nóc tủ, Văn Trạch Tài quyết định luôn: “Ngày mai không bày quán, cả nhà chúng ta đi chợ đầu mối mua vải.”

Hiện giờ mua bán đã dễ dàng hơn trước rất nhiều, trừ bỏ thịt heo vẫn yêu cầu tem phiếu, còn lại đại đa số những mặt hàng khác chỉ cần xoè tiền ra là mua được ngay. Nhất là vải vóc và quần áo thì càng dễ dàng hơn, không tới nỗi ki ki cóp cóp tích từng kí bông, từng mét vải như hồi xưa nữa.

Sáng hôm sau, cả nhà nô nức dắt nhau vào trung tâm thành phố. Văn Trạch Tài tâm lý cố tình dẫn đi một vòng để vợ con thăm thú cảnh đẹp phố phường luôn. Lâu lâu mới có dịp dạo chơi mà cho nên cứ thong thả từ tốn, không đi đâu mà vội.

Chơi chán, mọi người mới tiến quân tới chợ sỉ lớn nhất Liêu Thành. Vừa vào tới đây hội chị em phụ nữ cứ như cá gặp nước, phấn khích sà vào sạp nọ rồi lại tạt sang sạp kia không biết mệt. Còn Văn Trạch Tài và Triệu Đại Phi thì rã hết cả chân. Cuối cùng hai thầy trò quyết định để mấy mẹ con tự đi với nhau, vì dầu gì Trần Vân Hồng cũng có kinh nghiệm nhiều năm trong lĩnh vực may mặc, cô ấy mà chọn vải thì đảm bảo chỉ có chuẩn chỉnh trở lên.

Đứng đợi một chỗ cũng chán, hai thầy trò lại rủ nhau đi mua ít que diêm và bật lửa.

Cứ như thế mãi cho tới khi trời nhạt nắng, mọi người mới lục tục khuân được cả đống bao lớn bao nhỏ về tới cửa hàng.

Bạn đang đọc [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư của Tuý Cai Ngoạn Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    238

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!