Để tạm đồ ở đấy, Văn Trạch Tài cùng Triệu Đại Phi chạy ù về nhà chặt mấy cây trúc to khoẻ, cao thẳng nhất. Sau đó lại khệ nệ kéo ra cửa hàng, ngồi xổm xuống đất đan thành một cái giá đơn giản, đặt ngay ngắn trước cửa tiệm. Kế đến, anh khéo léo bày một hàng bật lửa và hộp diêm lên đằng trước, phía sau là mấy chồng vải đủ màu sắc. Làm như vậy sẽ dễ dàng thu hút sự chú ý của người qua đường, chứ giấu tuốt ở phía bên trong thì ai biết mà vào mua.
Thấy thế, Trần Vân Hồng cũng hào hứng đóng góp ý kiến: “May vài bộ quần áo thật đẹp treo ở bên ngoài, như vậy cửa tiệm của chúng ta sẽ càng bắt mắt hơn.”
Điền Tú Phương phấn khích nói xem vào: “Sư mẫu cũng sẽ đan hai đôi hài trẻ em để cho cửa hàng của chúng ta có thêm nhiều mặt hàng phong phú. Uhm… trưng bày ở đâu thì hợp lý nhỉ, à, để ở trên giá ngay cạnh hàng bật lửa này đi.”
Chả là ban nãy khi Trần Vân Hồng chọn vải, Điền Tú Phương cũng tranh thủ lựa được kha khá len sợi. Tầm này đang vào thu, bày bán đồ len là đúng bài luôn, đảm bảo hút khách lắm đây. Cứ thế, hai người phụ nữ xúm xít bàn tính, thoắt cái đã quẳng hai ông chồng ra sau đầu.
Đứng ở đây có vẻ hơi dư thừa thì phải, Văn Trạch Tài liền kéo Triệu Đại Phi đi ra đầu hẻm dạo một vòng, tới tận khi sắc trời chuyển tối mới thong dong quay về.
Trái ngược với vẻ thảnh thơi, yên bình ở nơi đây, ngay lúc này tại Văn gia, bầu không khí đang căng thẳng hơn bao giờ hết.
Văn Trạch Dũng mặt mũi bầm dập đang quỳ gối ở chính giữa, xung quanh là ông bà Văn, vợ hắn Dương Hữu Trân, cha mẹ vợ cùng ông anh vợ đang hằm hằm tức giận như thể chỉ muốn ăn tươi nuốt sống người trước mặt.
Còn Phan Xuân Mai thì bị bà Văn nhốt ở phòng trong.
Bất thình lình ông Văn đập bàn cái bốp, chỉ vào mặt thằng con mà mắng: “Thằng mất dạy, mày không biết xấu hổ à?”
Dương Hữu Trân ôm chặt hai đứa nhỏ vào lòng, nước mắt lã chã rơi xuống như mưa: “Văn Trạch Dũng, anh là cái đồ không có lương tâm, anh không nghĩ cho tôi thì cũng phải nghĩ tới con tới cái chứ…huhu…”
“Hôm nay mày không cho chúng tao một câu trả lời thoả đáng thì ngày mai đừng hòng vác xác đi làm”, nói đoạn ông Dương cười lạnh nhìn về phía vợ chồng ông bà sui: “Văn gia các người giỏi lắm, tôi gả con gái sang đây không phải để các người ức hiếp nó như thế. Tôi nói cho ông bà biết, đừng tưởng Dương gia hiền mà muốn làm gì thì làm, chúng tôi không để yên chuyện này đâu!”
Ông Văn muối mặt xuống nước: “Ông thông gia à, xin ông chớ nóng, chuyện đâu còn có đó. Lần này ngàn sai vạn sai đều là lỗi của gia đình chúng tôi. Tuy nhiên dẫu sao hai đứa nó cũng đã kết hôn nhiều năm, con cái cũng đã lớn đùng cả rồi, giờ có xe to chuyện ra thì cuối cùng người khổ nhất vẫn là cháu nội cháu ngoại chúng ta mà thôi. Vậy nên thiết nghĩ càng những lúc như này hai nhà chúng ta càng phải bình tĩnh ngồi xuống chậm rãi thương lượng thì sẽ tốt hơn.”
Ông Dương mặt đỏ phừng phừng, chỉ tay về phía gian phòng đang nhốt Phan Xuân Mai, gằn giọng giận dữ: “Chậm rãi thương lượng? Hừ, Lúc chúng tôi ập đến ả đàn bà kia trên người không một mảnh vải che thân. Giờ ông bảo ngồi xuống thương lượng, thương lượng cái chó gì nữa? Không nói nhiều, một là ly hôn, hai là bồi thường bằng tiền mặt. Nếu ngày hôm nay các người không cho Dương gia chúng tôi một câu trả lời xác đáng thì ngày mai tôi sẽ tới xí nghiệp tố cáo Văn Trạch Dũng. Để xem cái loại đốn mạt như nó có thể làm quản lý được nữa không! Khốn nạn!”
“Được được, ông yên tâm, nhất định sáng sớm mai chúng tôi sẽ đưa cho Dương gia phương án giải quyết ổn thoả nhất.” Ngọt nhạt mãi, vất vả lắm mới tiễn được người của Dương gia ra về, ông Dương trở vào tung một cú đá văng thằng con trời đánh bắn vào góc tường: “Thằng chó đẻ! Ngày hôm nay mày vất hết mặt mũi Văn gia chúng tao xuống sông xuống biển rồi! Từ nhỏ đến lớn chỉ biết gây chuyện, chả được cái tích sự gì. Nuôi cho lớn khôn đàng hoàng tử tế rồi giờ mày báo ơn cha mẹ mày như thế đấy hả? Đúng là cái đồ vô dụng, không bằng một góc thằng anh mày!”
Vừa nghe ông Văn nhắc tới Văn Trạch Tài, Văn Trạch Dũng cơ hồ phát rồ lên: “Anh anh anh, lúc nào ba cũng chỉ biết tới anh ta thôi. Giờ hắn cưới một con đàn bà quê mùa làm vợ kìa, như thế không mất mặt Văn gia chắc?”
Ông Văn đỏ mặt tía tai đáp trả: “Nó có lấy vợ nhà quê cũng còn hơn mày có vợ con đàng hoàng tử tế rồi mà còn ra ngoài làm trò xằng bậy.”
Dứt lời, ông Văn thẳng tay giáng xuống một cái tát, Văn Trạch Dũng lanh lẹ né tránh rồi tiện tay vớ lấy cái ấm trên bàn nước nện thẳng xuống nền gạch vỡ tan tành. Đi kèm với tiếng vỡ vụn khô khốc là giọng nói đầy khinh miệt của Văn Trạch Dũng: “Hừ, là vì hắn chưa có cơ hội thôi. Làm đéo gì có mèo nào chê mỡ!”
Thằng con phản ứng dữ dội quá khiến ông bà Văn nhất thời sửng sốt, chỉ biết đứng ngây ra như phỗng, ngơ ngẩn nhìn mảnh sành văng tung toé khắp nền nhà.
Văn Trạch Dũng hừ lạnh, trực tiếp tiến thẳng vào gian phòng bên trong, lôi xềnh xệch Phan Xuân Mai lúc này chật vật như một tấm giẻ rách bước nhanh ra khỏi cửa.
Tận tới lúc chúng nó đi mất dạng, ông Văn mới sực tỉnh, lật đật chửi với theo: “Thằng mất dạy kiaaaa…có giỏi thì mày đi với con đàn bà lăng loàn đó luôn đi, đừng có vác mặt về cái nhà này nữa. Tao nói cho mày biết, vị trí công tác tao sẽ đem cho người khác, mày đừng hòng mơ tưởng đến, rồi còn hai đứa con mày, cả đời này chúng sẽ không nhận một người cha đốn mạt như mày đâu. Thằng trời đánh, thằng mất dạy!”
Dĩ nhiên Văn Trạch Dũng không ngu ngốc đến nỗi vì một con đàn bà mà vứt bỏ hết thảy cuộc sống tốt đẹp hiện tại. Hắn kéo Phan Xuân Mai đi một mạch, tới khi ra khỏi thành phố, đến vùng ngoại ô hẻo lánh, hắn mới dừng bước, lạnh nhạt nói: “Hiện giờ mọi chuyện đã vỡ lở, em mau chạy lấy thân đi, cũng may bọn họ không biết em là sinh viên đại học chứ không còn to chuyện nữa.”
Phan Xuân Mai nước mắt lưng tròng, lo lắng nhìn Văn Trạch Dũng: “Thế còn tiền học phí?”
Văn Trạch Dũng gãi gãi tóc, thở dài: “Chúng ta chia tay đi. Còn vấn đề tiền nong thì dễ thôi, ngày nghỉ em có thể tới các cửa hàng tư nhân xin làm thêm. Giờ cơ sở kinh doanh tư nhân mọc lên như nấm, lo gì không kiếm được việc. Thôi thế nhá, tôi đi đây.”
Nói xong, Văn Trạch Dũng dứt khoát xoay người bỏ đi một nước.
Phan Xuân Mai đứng chết trân tại chỗ, gào khóc đầy đau khổ: “Văn Trạch Dũng, tôi không ngờ anh lại là một thằng đàn ông nhu nhược, hèn kém như thế! Cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu! Tôi hận anh suốt đời, Văn Trạch Dũng!!!”
Trở lại với gia đình nhỏ của Văn Trạch Tài. Từ sau khi có cửa hàng, Điền Tú Phương và Trần Vân Hồng dành mọi tâm huyết tập trung phát triển sự nghiệp, cả ngày mải miết chụm đầu tính toán xem nên may mẫu gì, định giá bao nhiêu thì hợp lý, lợi nhuận thu về có khả quan hay không.
Được cái hai ông chồng tâm lý hết nấc. Thấy vợ bận rộn, Văn Trạch Tài và Triệu Đại Phi tự giác phân chia công việc một người nhóm lửa một người xào rau. Tất nhiên không thể khéo léo bằng bàn tay phụ nữ nhưng mâm cơm cũng tươm tất ra trò. Ngoài ra Triệu Đại Phi còn xung phong nhận nhiệm vụ đưa đón Hiểu Hiểu đi học, ban ngày rảnh rỗi không có việc gì lại lăng xăng chạy tới cửa hàng, lúc thì lúi húi quét dọn, khi lại đổ rác, khiêng đồ, nói chung tất cả việc vặt cậu đều bao thầu hết. Chỉ đến cuối tuần, cậu mới lẽo đẽo theo chân sư phụ đi bày quán đoán mệnh thôi.
Hôm nay tới lớp, Văn Trạch Tài phát hiện Phan Xuân Mai mặt mũi tái nhợt, tinh thần suy sụp, ngồi nép mình trong góc lớp. Thôi thì tha cho cô ta một lần vậy, chỉ cần cô ta không tiếp tục nghe lời xúi giục của Văn Trạch Dũng mà hãm hại anh thì anh cũng rộng lòng không tính toán với một người phụ nữ.
Đang tập trung nghe giảng thì Dương Vĩnh Thắng thần thần bí bí thẩy một tờ giấy qua. Văn Trạch Tài nhíu mày đẩy trở lại, trong giờ học anh không có thói quen làm việc riêng. Thế nhưng Dương Vĩnh Thắng vẫn ngoan cố đẩy sang một lần nữa.
Văn Trạch Tài bất đắc dĩ kín đáo mở ra xem, chỉ thấy trên giấy viết vỏn vẹn dòng chữ: “Anh có biết xem phong thuỷ không?”
Ồ, phong thuỷ à, Văn Trạch Tài nhướng mày đặt bút viết đúng một chữ: “Biết”, rồi đẩy ngược trở lại.
Xem xong, Dương Vĩnh Thắng vui mừng hớn hở, yên lặng ngồi im nghe giảng, không làm phiền Văn Trạch Tài nữa.
Kiên nhẫn đợi tới khi hết giờ, cậu chàng mới bay sang, thầm thì trình bày: “Chuyện là thế này, em có thằng bạn mới chuyển nhà, thế nhưng kỳ lạ là sau khi chuyển sang nhà mới thì mọi chuyện dường như không được suôn sẻ cho lắm. Ba mẹ nó bán tin bán nghi rằng đất ở đó có vấn đề cho nên muốn mời thầy phong thuỷ về xem. Vừa nghe nó nói là em lập tức nghĩ đế anh ngay. Chiều này anh có tiện không, đi nhìn giúp hộ thằng bạn em phát.”
Văn Trạch Tài gật đầu nhận lời: “Phong thuỷ Chu dịch là bộ môn anh tinh thông nhất. Đừng nói nhà cửa, tới cả phương hướng mồ mả anh cũng có thể xem được.”
Dương Vĩnh Thắng tin tưởng tuyệt đối: “Anh yên tâm, về sau ai muốn xem tướng số, đoán mệnh, bói toán, em nhất định sẽ giới thiệu anh.”
Văn Trạch Tài tủm tỉm gật đầu tỏ ý cảm ơn, rồi thuận tiện chỉ chỉ khuôn mặt mũm mĩm của Dương Vĩnh Thắng: “Gần đây vận đào hoa nở rộ nhưng tuyệt đối chớ có làm bậy, không cẩn thận là va phải huyết quang tai ương đấy.”
Dương Vĩnh Thắng thoáng giật mình, đúng là dạo gần đây có mấy bạn nữ suốt ngày xum xoe bám lấy mình còn cô bạn gái thì tính tình nóng như lửa, làm việc hấp ta hấp tấp không màng hậu quả. Vớ vẩn là lớn chuyện như chơi chứ chẳng đùa! Nghĩ vậy, Dương Vĩnh Thắng liền gật đầu: “Em biết rồi, anh yên trí, Dương Vĩnh Thắng em không phải loại đàn ông một dạ hai lòng, sở khanh đê tiện đâu.”