Hai người mới chân thấp chân cao bước tới cửa phòng bệnh thì vừa hay gặp được bác sĩ đang đi tuần phòng. Anh cả Tất không nén nổi sự lo lắng: “Bác sĩ, tình hình em trai tôi thế nào rồi?”
Bác sĩ dừng bước, thoáng đưa mắt quan sát một chút rồi cẩn thận hỏi ngược lại: “Anh là người nhà của bệnh nhân nào?’
Anh cả Tất vội nói: “Tất Trường Lâm thưa bác sĩ.”
À ra là hai bệnh nhân cấp cứu đêm qua, bác sĩ gật gật đầu: “Bọn họ vừa tỉnh xong, cơ thể không có vấn đề gì nghiêm trọng. Đợi lát nữa là có thể làm thủ tục xuất viện.”
Anh cả Tất cùng Văn Trạch Tài âm thầm quay qua liếc nhau. Đợi vị bác sĩ di chuyển sang phòng bên cạnh, hai người lập tức tiến vào bên trong, không quên đóng chặt cửa lại.
Lúc này, Tất Trường Lâm và Uông Quân Đào đang ngáp dài ngáp ngắn, ngơ ngơ ngác ngác quay sang hỏi nhau: “Ủa, sao tự nhiên tụi mình lại nằm trên giường bệnh thế này?”
Rồi tới khi nhìn thấy ông anh cả đứng sừng sững ở phía cuối giường, Tất Trường Lâm cơ hồ giật bắn mình: “Ơ anh, không phải hôm qua anh đi rồi à? Sao bây giờ anh lại ở đây?”
Uông Quân Đào xoa xoa mặt, cất giọng lè nhè đúng kiểu hãn còn đang ngái ngủ: “Hình như mình đang mơ thì phải, thôi để nhắm mắt ngủ thêm lát nữa…”
Tuy nhiên, chưa đợi Uông Quân Đào xoay người, Văn Trạch Tài đã lao vụt tới, dùng một tay giữ chặt cằm đối phương, tay còn lại bóp thật mạnh vào mũi cậu ta. Động tác của Văn Trạch Tài rất nhanh và mạnh nhưng kỳ lạ thay, Uông Quân Đào không hề la hét mà chỉ nằm ngay đơ như phỗng, chứng tỏ cậu ta không có chút cảm giác đau đớn nào.
Thấy thế, anh cả Tất cũng mau chóng bắt chước, làm y như vậy đối với Tất Trường Lâm. Và kết quả thu được cũng tương tự như giường bên kia, không khác một tí nào.
Linh cảm có việc chẳng lành, anh cả Tất hốt hoảng cầu cứu Văn Trạch Tài: “Văn đại sư, chúng nó bị làm sao vậy?”
Song Văn Trạch Tài không đưa ra kết luận ngay mà tiếp tục kiểm tra toàn thân Uông Quân Đào. Phía bên này, anh cả Tất cũng lập tức sờ soạng khắp người Tất Trường Lâm. Trực tiếp làm lơ thái độ phản kháng cùng cặp mắt ai oán của hai anh chàng bệnh nhân.
Một lúc sau, Văn Trạch Tài mới buông tay, nhàn nhạt thở dài: “Quả nhiên bọn chúng ghi hận trong lòng, bắt đầu ra tay trả thù rồi.”
Anh cả Tất cả kinh: “Chính là cái tên họ Chu lần trước đã hạ thuật Trường Lâm phải không?”
Văn Trạch Tài gật đầu: “Không sai, thuật bọn chúng đang sử dụng thuộc loại thấp cấp nhất, hay còn có tên gọi là bóng đè. Để thực hiện thuật này rất dễ, chỉ cần tên tuổi và địa chỉ của đối phương là được. Tuy nhiên tôi đang sợ lần này mới chỉ đơn thuần là cảnh cáo tôi mà thôi.”
Bọn chúng cũng khôn ranh lắm, vì không có cách nào truy ra tung tích người đã giải Đoạt khí thuật thế nên bèn nghĩ ra kế tiếp tục đối phó lên người Tất Trường Lâm nhằm ép vị đại sư giấu mặt phải xuất đầu lộ diện.
Uông Quân Đào vô thức nuốt nước miếng, sợ hãi hỏi: “Thuật này bị dính rồi có để lại di chứng gì không anh Văn?”
Khá lắm nhóc con, đang trong nguy hiểm cũng nghĩ được vấn đề này cơ đấy! Văn Trạch Tài tán thưởng nhìn Uông Quân Đào rồi từ từ giải thích: “Người bị hạ thuật bóng đè sẽ gặp ác mộng bảy đêm liên tiếp. Cứ đến nửa đêm sẽ giật mình choàng tỉnh, rồi lại mơ màng thiếp đi rồi lại choàng tỉnh. Cái vòng tuần hoàn đó cứ luẩn quẩn lặp đi lặp lại, cậu sẽ bị mắc kẹt trong trạng thái hốt hoảng, sợ hãi, chập chà chập chờn giữa thực và mộng cho tới tận khi mặt trời ló dạng mới có thể hoàn toàn thoát khỏi nó. Song sau khi thức dậy cậu lại quên sạch sẽ, tuyệt nhiên không thể nhớ nổi đêm qua mình đã mơ thấy cái gì.”
Tất Trường Lâm ngáo ngơ gãi đầu gãi tai, tắc tị như đang lạc trong sương mù: “Nhưng nếu không nhớ mình đã sợ cái gì thì chẳng phải không thể doạ được bọn em hay sao?”
Tuy nhiên, Văn Trạch Tài lắc đầu phản đối ngay: “Đừng tưởng không nhớ gì là may mắn. Chính cái lúc hốt hoảng bừng tỉnh trong cơn mơ đã làm tiêu hao tinh lực của các cậu rồi. Lưu ý, tinh lực ở đây không phải sức lực có được trong hoạt động thường nhật mà là sức khoẻ tinh thần. Nếu tình trạng này cứ tiếp diễn thì bảy ngày sau các cậu sẽ bắt đầu cảm thấy hoa mắt chóng mặt, ăn không vô nhưng lại nôn không được. Cám giác khó chịu vô cùng!”
Vậy mới nói thuật này tuy không nguy hiểm tới mức mất mạng nhưng cũng đủ để tra tấn người ta sống dở chết dở.
Nghe xong, Tất Trường Lâm và Uông Quân Đào sợ quắn quéo, hai thằng mặt cắt không còn giọt máu, mồm năm miệng mười khẩn thiết van xin: “Anh Văn, anh Văn, cứu chúng em với!”
Văn Trạch Tài nghiêm túc hướng dẫn: “Cứ bình tĩnh, đây chỉ là tiểu thuật thôi, phá giải rất dễ. Các cậu chỉ cần nhổ bảy cọng tóc của mình, đốt trụi, sau đó hoà vào nước rồi uống xuống bụng là xong.”
Ngay khi Văn Trạch Tài vừa dứt lời, Uông Quân Đào và Tất Trường Lâm đã ra sức nắm tóc mình bứt lấy bứt để rồi nháo nháo lục tung khắp nơi tìm hộp quẹt.
Văn Trạch Tài không quản, để mặc cho bọn họ tự xử lý. Đứng bên cạnh, anh cả Tất cuộn chặt tay thành nắm đấm, trên mặt không nén được hận ý, nghiến răng nghiến lợi rít từng chữ: “CHU - GIA!”
Xong việc, Uông Quân Đào và Tất Trường Lâm nán lại bệnh viện nghỉ ngơi thêm, còn Văn Trạch Tài quay trở về trường học. Bất ngờ thay, Chu Vệ Quốc đang đứng sẵn ở cổng trường, bộ dáng có vẻ đã đợi anh từ rất lâu rồi.
Văn Trạch Tài chủ động lên tiếng trước: “Cậu Chu, có phải cậu đợi tôi vì chuyện của Tất Trường Lâm không?”
Đêm qua ký túc xá xảy ra động tĩnh lớn như vậy, chắc hẳn hôm nay sẽ trở thành đề tài bàn tán sôi nổi của toàn trường, vì thế Chu Vệ Quốc biết tin cũng là điều dễ hiểu thôi.
Đáp lại câu hỏi của Văn Trạch Tài, Chu Vệ Quốc chỉ lẳng lặng nhìn một cái rồi trực tiếp vào đề ngay: “Tôi giúp anh đối phó tên kia. Chúng ta coi như hết nợ!”
Đúng thế, cậu không hỏi ý kiến, càng không phải thương lượng lên kế hoạch mà chỉ đơn giản là một lời trần thuật mang tính chất thông báo mà thôi!
Văn Trạch Tài tủm tỉm cười, khéo léo dò hỏi: “Làm vậy tức là cậu phải đắc tội với gia tộc của mình rồi?!”
Quả nhiên vừa nhắc tới gia tộc, đáy mắt Chu Vệ Quốc tức thì ánh lên sự chán ghét nồng đậm.
“Việc của tôi không cần anh lo!” Lạnh lùng bỏ lại một câu, Chu Vệ Quốc xoay người toan rời đi thế nhưng một giây sau lập tức khựng lại, nhàn nhạt nhắc nhở: “Đừng xem thường kẻ đã hạ thuật. Hắn không phải là kẻ vô dụng bất lực đâu. Cha hắn hiện đang là người nắm quyền Thượng dương Chu gia, thủ đoạn của ông ta…không phải ai cũng đủ sức đối đầu!”
Nói xong, Chu Vệ Quốc dứt khoát rời đi ngay, bỏ lại Văn Trạch Tài đứng một mình trầm ngâm suy tư.
Đương gia cơ à, vậy thì càng phải đấu, thế mới biết ai mới thực sự là kẻ mạnh! Văn Trạch Tài tủm tỉm nở nụ cười quen thuộc, đủng đỉnh đi vào trong lớp.
Xế chiều tan học, anh quay về cửa hàng tìm vợ thì bất ngờ nhìn thấy cửa ngoài khoá trái im lìm. Lạ thật, tại sao lại không bày quán? Anh cau chặt mày, chạy sang căn tiệm bên cạnh hỏi thăm tình hình.
Bà thím kế bên nhiệt tình kể lại: “À, cô ấy cũng mới dọn hàng đây thôi. Ban nãy có đôi vợ chồng già tới tìm vợ cậu. Sau đó vợ và con gái cậu dẫn ông bà ấy đi vào hẻm rồi. Chắc là về nhà đấy.”
Đôi vợ chồng già à? Chẳng lẽ?…Không hay rồi…Văn Trạch Tài chỉ kịp để lại câu cảm ơn rồi vội vã chạy nhanh về nhà mình.
Cùng lúc này trong phòng khách, bà Văn đang sỗ sàng săm soi Điền Tú Phương từ đầu xuống chân với ánh mắt không hề có tí thiện chí nào. Bà ta bĩu môi chê bai, phụ nữ gì đâu mà gầy như con mắm, bảo sao đẻ đứa con cũng bé tí tẹo tèo teo y như con mèo hen. Đúng là mẹ nào con nấy, chắc đói khổ nó ăn vào máu luôn rồi thế nên dù có bước chân lên thành phố thì trông vẫn phèn ơi là phèn!
Ngồi bên cạnh, ông Văn chỉ hằm hằm quan sát, từ đầu đến cuối chẳng buồn hé răng nói một lời nào.
Phía đối diện, Điền Tú Phương cũng im lặng bế Hiểu Hiểu, bé con tròn xoe mắt ngơ ngác nhìn hai vị khách lạ mặt mà không hề biết rằng đó chính là ông bà nội ruột của mình.
Dưới bếp, hai vợ chồng Trần Vân Hồng và Triệu Đại Phi vừa nấu cơm chiều vừa dỏng tai nghe ngóng động tĩnh. Chỉ cần nhà trên có biến là lập tức phi lên bảo vệ sư mẫu ngay.
Chắc có lẽ đã săm soi đủ, lúc này bà Văn mới khinh khỉnh lên tiếng: “Hừ, mang tiếng con trai lớn về thành phố mà không thèm tới chào ba mẹ lấy một tiếng. Là cô, chính cô đã ở bên tai mê hoặc con trai tôi, khiến nó bỏ bê ba mẹ, bỏ bê gia đình!”
Lời lẽ của bà ta chói tai vô cùng, thế nhưng Điền Tú Phương vẫn có thể bình tĩnh ứng phó: “Cái này chắc mẹ chồng phải về hỏi Văn Trạch Dũng mới đúng!”
Y như rằng bà Văn hoả khí tung trời, đập bàn cái rầm, chỉ tay vào mặt Điền Tú Phương mà mắng: “Này cô kia? Cô gọi ai? Văn Trạch Dũng là em chồng của cô mà cô dám gọi trống không như thế hả? Đúng là con đàn bà quê mùa vô văn hoá!”
Bà ta nói quá lớn cộng thêm khí thế doạ người khiến Hiểu Hiểu sợ hết hồn, vội vàng chôn đầu vào ngực mẹ, thân hình bé nhỏ run lên như cầy sấy!
Nghe thấy động tĩnh, Triệu Đại Phi tức tốc chạy lên. Tuy nhiên, Điền Tú Phương ra dấu cho cậu không được thất lễ. Sau đó, cô quay lại khẽ mỉm cười với ông bà Văn: “Theo lý thuyết, con là chị dâu cả của Văn Trạch Dũng, con gọi chú ấy bằng tên đã là lịch sự lắm rồi, đâu có gì trái với lễ giáo gia phong hay đạo đức phép tắc.”
Bà Văn dữ tợn quắc đôi mắt sắc lẹm: “Cô, cô dám trả treo cưỡng từ đoạt lý với tôi à. Ông, ông nói gì đi chứ!”
Lúc này, ông Văn mới hừ lạnh: “Ở trước mặt trưởng bối mà nói năng vô lễ! Đúng là cái đồ không có phép tắc!”