Chương 87: [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Nghèo

Phiên bản dịch 9081 chữ

Nghe tới đây, Chu Vệ Quốc lặng lẽ thu hồi tầm mắt, quay sang nói với ông Hầu đang đứng ngây ngốc kế bên: “Cứ làm theo lời anh ta là được.”

Ông Hầu nghệt mặt, nhất thời chưa kịp phản ứng thì Chu Vệ Quốc đã xoay lưng theo đường cũ đi xuống lầu. Thấy vậy, ông Hầu liền gấp gáp đuổi theo, móc túi lấy ra một phong bao đỏ chót: “Đại sư đại sư, dầu gì thầy cũng không thể uổng công tới đây một chuyến được, đây là chút thành ý của thôi, thỉnh thầy nhận cho.”

“Không cần, vô công bất thụ lộc!”, nghèo nhưng mà sĩ diện hão, Chu Vệ Quốc chỉ lạnh lùng để lại một câu rồi dứt khoát rời đi theo lối hậu viện.

Sau khi biết Chu Vệ Quốc đã bỏ về trước, Văn Trạch Tài không khỏi lắc đầu thở dài. Anh cầm theo bao lì xì Hầu gia hậu tạ, được Hầu Hồng Lâm cùng Dương Vĩnh Thắng hộ tống về tận trường. Bước xuống xe, Dương Vĩnh Thắng mới dè dặt lên tiếng: “Văn đại sư, cái kia…”

Không đợi cậu ấy nói hết câu, Văn Trạch Tài đã thẳng thừng đánh gẫy: “Đừng kêu như thế, cứ gọi là bạn Văn hoặc anh Văn như bình thường là được rồi.”

Tuy nhiên Dương Vĩnh Thắng vẫn nghiêm túc thậm chí còn pha lẫn vài phần kính cẩn: “Văn đại sư, thầy có nhận đồ đệ không?”

Văn Trạch Tài nhướng mày hỏi ngay: “Cậu muốn học tướng thuật?”

Dương Vĩnh Thắng liên tục gật đầu như bổ củi tỏ vẻ vô cùng thành tâm, tuy nhiên rất tiếc Văn Trạch Tài lại lắc đầu: “Cậu sinh vào năm có Sao Lâu (1) chiếu mạng, cho nên nghề nghiệp thích hợp nhất chính là nghiên cứu sinh vật học. Thôi, tập trung học hành đi, đừng phân tâm nghĩ đông nghĩ tây chi cho mất công.”

Dứt lời, anh vẫy vẫy tay chào tạm biệt rồi thản nhiên xoay lưng đi về hướng nhà mình.

Đứng tại chỗ, Dương Vĩnh Thắng vô thức vuốt cằm, chớp chớp mắt ngẫm nghĩ ra chiều lung lắm: “Nghiên cứu sinh vật học à?!…”

Buổi tối, khi Chu Vệ Quốc chán nản lê bước về được tới nhà chú Viên cũng là lúc đêm đen đã phủ kín vạn vật.

Tuy nhiên chú Viên chưa đi nghỉ ngơi mà vẫn ngồi trên phòng khách kiên nhẫn đợi Chu Vệ Quốc. Thấy cổng mở, chú vui vẻ vẫy vẫy tay. Chu Vệ Quốc do dự giây lát nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng đi vào nhà chính.

“Đói bụng rồi phải không? Tối nay chú lỡ tay nấu nhiều quá, bỏ đi thì phí phạm của giời. Này, cháu cầm lấy ăn giúp chú đi”, vừa nói Chú Viên vừa đẩy khay thức ăn gồm bốn cái bánh bao to bự cùng âu thịt kho tàu sóng sánh màu nâu cánh gián tới trước mặt Chu vệ Quốc.

Chu Vệ Quốc nheo mắt nhìn chằm chằm khay đồ ăn, cảnh giác lên tiếng: “Này là có ý gì? Chú định đuổi không cho cháu thuê nhà nữa à?”

Bởi vì ngại nên mới dùng cái chiêu tiên lễ hậu binh đúng không?!

Nghe vậy, chú Viên bật cười ha hả: “Cái thằng nhóc này đa nghi hơn cả Tào Tháo. Có gì đâu, tại mấy nay chú thấy mày tiều tuỵ quá đâm ra muốn nấu chút đồ ngon ngon cho mày tẩm bổ thôi.”

Chu Vệ Quốc cẩn trọng quan sát ông chủ nhà xem lời ông nói là thật hay giả. Nhưng cuối cùng sự nghi ngờ cũng không thể nào chiến thắng nổi cái bụng đang biểu tình dữ dội, cậu cúi xuống cầm lấy cái bánh bao cắn một miếng rõ to. Xác thật mấy ngày nay cậu đã đói đến độ da bụng sắp dính vào da lưng luôn rồi!

Đợi Chu Vệ Quốc ngồi xuống ăn uống ngon nghẻ, chú Viên mới thủng thẳng cất lời: “Vừa rồi cậu Văn có sáng đây.”

Cơ hồ ngay lập tức, Chu Vệ Quốc dừng nhai, ngẩng phắt đầu dậy, cảnh giác hỏi: “Hắn tới làm gì?”

Chú Viên cười cười: “Cậu ấy đưa cho chú hai trăm đồng, một trăm là để trả tiền thuê nhà cho cháu còn một trăm này cậu ấy nhờ chú đưa lại cho cháu.”

Nói đoạn, chú Viên đẩy xấp tiền dày cộp tới bên Chu Vệ Quốc. Đang lúc cậu ấy định đẩy trở lại, chú Viên đã nhanh miệng nói ngay: “Cậu ấy bảo nếu cháu không nhận thì tiền này chú thu lên làm tiền nhà luôn.”

Chu Vệ Quốc ngồi thừ ra, trầm mặc một lúc lâu mới lưỡng lự cầm xấp tiền lên, nhìn nhìn trong giây lát rồi cuối cùng thở dài nhét đại vào túi áo.

Kế đến, cậu tiếp tục hục đầu nhai ngấu nghiến để che đi vẻ xấu hổ ngượng ngùng. Mãi sau mới lí nhí nói: “Ngày mai chú đừng đi chợ, để cháu mua thịt về cho.”

Mặc dù tính tình hơi cộc cằn thô lỗ nhưng cậu là người sống rất biết điều. Từ nhỏ đến lớn, cậu chưa bao giờ và cũng không bao giờ có ý định chiếm tiện nghi của bất cứ ai.

Bên này, Triệu Đại Phi vừa luyện chữ vừa tò mò hóng hớt: “Sư phụ, thầy bảo Chu Vệ Quốc có nhận chỗ tiền thầy cho không?”

Văn Trạch Tài cầm tách trà, ngả lưng dựa vào ghế, nhàn nhã nói: “Rơi vào hoàn cảnh nghèo rớt mùng tơi thì chí khí cũng chỉ là bọt biển. Gì thì gì có thực mới vực được đạo. Giờ cậu ấy nghèo đến độ không có cơm mà ăn, chắc chắn sẽ phải nhận thôi.”

Đang ngồi đan giày len ở kế bên, Điền Tú Phương cười cười nói xen vào: “Rõ ràng cậu ấy là người Chu gia nhưng em thấy hình như anh không có ý bài xích lắm thì phải.”

Văn Trạch Tài mở mắt, trầm mặc kể lại: “Chu gia có rất nhiều chi nhiều nhánh. Nếu xét gốc gác thì cụ tổ của Chu Vệ Quốc không hề có huyết thống với đại gia tộc Chu gia mệnh thuật thời đó, mà chỉ là một người được con của một bà vợ lẽ trong gia tộc nhận nuôi. Có điều Chu gia máu lạnh vô tình, chỉ nhận người tài chứ không nhìn máu mủ ruột thịt, vì thế nhánh con nuôi vẫn luôn được Chu gia trọng dụng và dạy dỗ. Song bên cạnh đó cũng nảy sinh lắm oán hận, thù hằn. Mà cổ nhân có câu kẻ thù của kẻ thù chính là bạn. Thằng nhóc Chu Vệ Quốc này cũng khá có bản lĩnh đấy, chắc chắn sẽ có lúc cần tới giá trị của nó!”

Ôi sao mà lằng nhằng quá vậy, Triệu Đại Phi nhún nhún vai nộp vở cho Văn Trạch Tài kiểm tra đồng thời thắc mắc hỏi một câu: “Thế từ giờ về sau con cũng phải khách khí với nó à sư phụ?”

Câu hỏi dư thừa thế mà cũng cố hỏi cho được, Văn Trạch Tài làm lơ không thèm trả lời, yên lặng liếc sơ qua quyển vở một lượt rồi thẳng thừng ném xuống: “Viết lại một trăm lần.”

Triệu Đại Phi méo xệch miệng: “Sư phụ!!! Con đã viết mấy trăm lần rồi, viết nhiều đến độ con bị ám ảnh cả trong giấc mơ luôn ấy!”

Văn Trạch Tài nghiêm mặt giáo huấn: “Luyện nét chữ rèn nết người. Muốn chữ đẹp thì phải chuyên tâm luyện tập. Đợi tới khi nào con luyện đến độ một trăm chữ giống nhau y đúc từ nét hạ bút cho tới nét nhấc bút thì ta mới có thể dạy con nhập môn tướng thuật!”

Thấy Triệu Đại Phi định tiếp tục mè nheo xin xỏ, Trần Vân Hồng vội vàng kéo áo chồng ngăn cản: “Anh, nghe lời sư phụ đi, không sai đâu!”

Triệu Đại Phi mím môi dụi dụi mắt: “Anh không tin anh không làm được!”

Dứt lời, cậu chàng tiếp tục cầm bút lên, chú tâm cắm cúi nắn nót từng nét chữ.

Đêm hôm đó, tại ký túc xá nam trường đại học Liêu Thành. Màn đêm yên tĩnh bất thình lình bị xé toạc bởi hàng loạt những tiếng kêu thất thanh…

“A….a…a….”

Chú quản lý ký túc giật bắn mình, vội vàng xốc chăn dậy, nháo nhào chạy về căn phòng nơi phát ra tiếng động, vừa đập cửa rầm rầm vừa sốt sắng hỏi han: “Làm sao thế? Đã xảy ra chuyện gì vậy? Mở cửa ra, người bên trong mau mở cửa ra, mau lên?”

“Răng rắc…”

Cánh cửa vừa kịp hé mở chú quản lý đã tức tốc lách người lao xộc vào, khua đèn pin loạn xạ khắp chốn. Chỉ thấy trong phòng ngủ, mấy cậu thanh niên sợ hãi đứng túm tụm lại một góc, mặt mũi đứa nào đứa nấy tái xanh tái dại. Còn trên giường, Tất Trường Lâm và Uông Quân Đào đang co giật đùng đùng, cả người toát vã mồ hôi, hai cặp mặt trợn trừng trắng dã!

“Chết rồi, động kinh rồi!” Chú quản lý cũng hoảng loạn cực độ.

Tuy nhiên một cậu bạn cùng phòng lại lắc đầu, run rẩy phản bác: “Không không phải đâu ạ. Ban nãy tỉnh lại bọn họ bảo gặp ác mộng, tuy nhiên chưa kịp nói là mơ thấy cái gì đã lập tức nằm vật ra như thế đấy ạ.”

Những người khác cũng bắt đầu sốt ruột lên tiếng: “Chú quản lý, làm thế nào bây giờ?”

“Hay là khiêng họ tới bệnh viên đi?”

Chú quản lý ngẫm nghĩ giây lát rồi yêu cầu những sinh viên khác đang tò mò hóng hớt ở bên ngoài lập tức giải tán, ai quay về phóng người nấy nghỉ ngơi. Sau đó nhanh nhẹn cõng Tất Trường Lâm lên lưng rồi hất hất cằm về phía giường của Uông Quân Đào: “Mấy cậu khiêng cậu ấy lên, đi theo tôi tới bệnh viện. Khẩn trương lên!”

Ngày hôm sau, Văn Trạch Tài vừa tới trường liền nghe Dương Vĩnh Thắng báo tin khuya qua Uông Quân Đào và Tất Trường Lâm bị đưa đi cấp cứu ngay giữa đêm.

“Cấp cứu? Nằm viện?” Văn Trạch Tài thoáng sững sờ, sau đó híp mắt bấm bấm đốt ngón tay. Chết tiệt, không xong rồi, anh lập tức nhờ Dương Vĩnh Thắng xin nghỉ giúp rồi xoay người chạy thẳng một mạch tới bệnh viện.

Vừa đến cổng chính, Văn Trạch Tài đụng ngay phải anh cả Tất cũng đang cuống cuồng phi như bay.

Nhìn thấy Văn đại sư, anh Tất vừa mừng vừa sợ: “Ôi gặp thầy ở đây may quá, tôi cũng đang định vào xem chúng nó thế nào rồi đi tìm thầy đây.”

Văn Trạch Tài gật đầu thay lời chào rồi hỏi luôn: “Sao anh biết bọn họ nằm viện?”

Cứ thế, hai người vừa trao đổi vừa nhanh chân đi về hướng phòng bệnh.

“Tôi nhận được điện thoại của trường thế nên lại tức tốc lộn ngược trở về.” Vốn dĩ chiều hôm qua anh cả Tất đã rời đi rồi, thế nhưng sau khi biết tin em trai nhập viện, anh đã lập tức đánh xe vòng lại.

===

Chú thích:

(1)Sao Lâu hay Lâu Tú (Tiếng Trung giản thể: 娄宿; phồn thể: 婁宿; bính âm: Lóu Xiù) hoặc Lâu Kim Cẩu (婁金狗) là tên gọi của một trong số 28 chòm sao Trung Quốc cổ đại (nhị thập bát tú), đồng thời là chòm sao thứ hai trong số bảy chòm sao ở phương tây (Bạch Hổ).

Đây là sao tốt (Kiết Tú). Sau lâu chủ về người của đều hưng thịnh, thăng quan tiến chức, hôn thú, sinh đẻ thuận, con cái tốt.

Bạn đang đọc [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư của Tuý Cai Ngoạn Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    197

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!