Chương 91: [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Nhân mệnh quan thiên

Phiên bản dịch 9129 chữ

Văn Trạch Tài buồn cười hỏi: “Thế rốt cuộc cậu bị cái gì?”

Dương Vĩnh Thắng phụng phịu giãi bày: “Thì đấy, cô gái kia nói xong cứ cúi gằm đầu nhìn xuống đất, còn em cũng ngại muốn chết cho nên mới định bụng đứng sát lại một tí từ chối khe khẽ cho đôi bên đỡ khó xử. Nào ngờ mới vừa thò lại gần chưa kịp nói “bạn ơi mình có bạn gái rồi”, thì bỗng nhiên em nghe thấy cái giọng the thé vô cùng đặc trưng của bà chằn lửa nhà em. Trời ơi anh biết không, lúc ấy em sợ vỡ mật luôn, còn chưa kịp định hình xem tiếng gào rít phát ra từ phương hướng nào thì đã ăn ngay một quả song phi vào lưng khiến em ngã dúi ngã dụi về đằng trước. Đây, cuối cùng đầu lại bươu lên một cục đây này. Anh bảo thế có oan em cho không cơ chứ!”

Nhưng mà chưa xong đâu, đến cái đoạn dỗ dành bạn gái mới khổ đây này. Mặc kệ Dương Vĩnh Thắng giải thích hết nước hết cái, khô cổ nổ hầu thì cô người yêu vẫn một mực không tin là không tin. Tới tận bây giờ vẫn còn giận dỗi mặt nặng mày nhẹ kia kìa, không biết tới khi nào cô nàng mới chịu mở lòng từ bi, tha thứ cho cậu đây.

Kể xong, Dương Vĩnh Thắng không nén được tiếng thở dài não nề. Đúng là số con rệp, nhọ vãi cả chưởng!

Có thế mà cũng thở ngắn than dài, Văn Trạch Tài phì cười: “Gớm, gì mà âu sầu như ông già thế. Yên trí, nội trong ba ngày là đâu lại vào đó thôi.”

Lời này không khác gì tiên dược cứu vớt linh hồn Dương Vĩnh Thắng, cậu chàng rung đùi cười như địa chủ được mùa. Thế nhưng chàng ta cũng biết thân biết phận lắm, không vì có lời này của Văn đại sư mà ỷ y ngồi yên chờ đợi. Ngày ngày cậu vẫn cúc cung tận tuỵ đứng đợi nàng dưới cổng ký túc xá nữ, cẩn thận lấy lòng, xum xoe nịnh nọt. Nói chung là giở tất cả mọi chiêu bài cuối cùng cũng lấy được nụ cười của mỹ nhân. Và kết quả là ba ngày sau, Văn Trạch Tài lại thấy đôi trẻ ríu ra ríu rít dính chặt lấy nhau như chưa hề có cuộc chia ly.

Buổi tối, cả nhà vừa cơm nước xong, đang rửa dọn chén dĩa liền nghe thấy có tiếng gõ cửa. Văn Trạch Tài bước ra xem ai thì mới hay người tới là Chu Vệ Quốc. Tính ra là hàng xóm láng giềng sống ngay gần nhau mà hôm nay Chu Vệ Quốc mới ghé sang nhà Văn Trạch Tài lần đầu tiên. Song cậu ta không hề có ý định bước vào sân mà chỉ thông báo ngắn gọn một câu: “Việc đã xử lý xong. Chúng ta hết nợ!”. Dứt lời, cậu ấy lạnh lùng xoay lưng rời đi ngay.

Nhìn theo bóng lưng đơn bạc đi càng lúc càng xa, Văn Trạch Tài sờ sờ cánh mũi, quay sang nói với vợ: “Thằng nhóc này không thích giao thiệp xã hội thì phải?!”

Quanh đi quẩn lại cuối cùng cũng tới cuối tuần, hai thầy trò Văn Trạch Tài, Triệu Đại Phi lại hí hứng xách đồ nghề ra đầu hẻm mở quán kiếm tiền.

Tuy nhiên ngồi ê mông suốt cả buổi sáng mới thu được có ba đồng bạc.

Triệu Đại Phi ngáp dài ngáp ngắn than vãn: “Sư phụ, ế ẩm quá! Cứ cái đà này e rằng mình thua sư mẫu và vợ con mất. Cửa hàng quần áo của hai người họ khai trương chưa bao lâu mà lộc lá quá chừng. Trong khi ấy chúng ta, haizza, ì à ì ạch phát chán cả lên!”

Cái thằng, chả có tí tiền đồ nào, mới thế mà đã nản thì làm sao thành công được! Văn Trạch Tài trừng mắt nạt: “Nói vớ vẩn cái gì đấy, việc làm ăn của chúng ta đang trên đà khởi sắc, rất tốt, rất có tiềm năng!”

Quả nhiên, vừa dứt lời liền có khách tìm tới. Một cậu thanh niên mang dáng vẻ do dự, đi tới đi lui chần chừ rất lâu mới hạ quyết tâm bước vào sạp, ngập ngừng cất lời: “Xin hỏi vị đại sư này đoán mệnh có chuẩn hay không?”

Dưới gầm bàn, Văn Trạch Tài đá đá Triệu Đại Phi ra dấu. Ngay lập tức, Triệu Đại Phi nở nụ cười còn tươi hơn hoa, cái miệng liến thoắng tía lia: “Đương nhiên là chuẩn rồi, anh trai, anh muốn tính cái gì nào?”

Cậu thanh niên gãi gãi đầu, cuối cùng cũng hạ mông ngồi xuống ghế: “Tôi, tôi muốn tính xem mình còn sống được bao lâu nữa.”

Hả? Gì vậy trời? Triệu Đại Phi sửng sốt há hốc miệng. Trong khi ấy Văn Trạch Tài lại bình tĩnh hơn, anh yên lặng quan sát tướng mạo đối phương rồi nhàn nhạt lên tiếng: “Trên sống mũi anh có một nốt ruồi, hơn nữa còn rất đậm và đen, chứng tỏ sức khoẻ anh không được tốt, sức đề kháng cũng rất là kém. Bởi trên sống mũi có cung Tất Ách, đây là cung bệnh tật của mỗi người. Nếu tôi đoán không lầm thì từ khi sinh ra anh thường hay mắc nhiều bệnh vặt, đau ốm dề dề, triền miên không dứt. Thậm chí cách đây không lâu anh mới vừa trải qua một trận bệnh thập tử nhất sinh đúng không?”

Cậu thanh niên trợn tròn mặt, khiếp sợ lắp ba lắp bắp: “Đúng đúng, thầy nói rất đúng. Từ nhỏ đến lớn, tôi không hắt hơi sổ mũi thì ngã bươu đầu, trầy chân. Đợt trước tự dưng tôi thấy bụng đau đau thế là đi bệnh viện kiểm tra xem bị cái gì. Ai dè bác sĩ bảo trong đó có cục đá, yêu cầu tôi phải làm phẫu thuật cắt bỏ, nếu không nó sẽ đau hoài không hết.”

À, hoá ra là sỏi thận, Văn Trạch Tài gật gù:“Tuy rằng anh lâm phải trọng bệnh nhưng may mắn trong mạng có quý nhân phù trợ. Thế nên mặc dù thọ mạng không phải rất dài nhưng năm, sáu mươi tuổi thì vẫn có thể được.”

Tức thì hai mắt cậu thanh niên sáng rỡ, cậu liên tục gật lấy gật để: “Năm, sáu mươi tuổi đã là tốt lắm rồi!”

Nghe thấy vậy, Triệu Đại Phi suýt chút bật cười thành tiếng, nhưng ngồi đối diện là khách hàng, tuyệt đối không thể thất lễ, vì vậy cậu vội vàng chỉnh đốn lại thái độ, không dám cười đùa tuỳ tiện như mọi khi.

Tuy nhiên, chưa vui được bao lâu, cậu khách đã lại đăm chiêu lo lắng: “Thế phải làm thế nào thì tôi mới gặp được quý nhân hả đại sư?”

Lập tức, Triệu Đại Phi nhanh miệng nhắc khéo: “Quý khách, quẻ đầu đại sư đã giải xong rồi. Giờ sang quẻ thứ hai đấy nha.”

Ý tứ chính là thêm quẻ thêm tiền, gì chứ tiền nong là cứ phải rõ ràng rành mạch, không thôi lát nữa lại rắc rối phiền hà!

Cậu thanh niên cười khà khà, thò tay vào túi móc ra hai đồng. Triệu Đại Phi tươi cười xoè hai tay nhận lấy rồi mau chóng chạy ra đằng sau, ngoan ngoãn đứng làm nền cho sư phụ.

Văn Trạch Tài vươn tay chỉ vào lỗ tai của cậu thanh niên, tiếp tục nói: “Trong tai cậu có một nốt ruồi. Người đàn ông có nốt ruồi mọc trong tai là người rất may mắn ở phương diện tình duyên. Họ sẽ gặp được người phụ nữ thấu hiểu, biết vun vén cho hạnh phúc gia đình lại còn có tướng vượng phu ích tử. Sau khi kết hôn chẳng những gia đạo êm ấm mà sự nghiệp cũng càng phát triển và thăng tiến hơn. Ở đây, cậu còn may mắn hơn thế nữa bởi vì nốt ruồi của cậu nằm ngay vị trí chính giữa, không quá cao cũng không quá thấp. Điều này ý chỉ quý nhân của đời cậu không phải ai khác mà chính là bà xã tương lai.”

Bà xã tương lai? Nghe tới đây, nụ cười trên khoé miệng cậu thanh niên càng lúc càng sâu. Xác thật cậu vẫn chưa thành gia lập thất, kiểu này phải mau mau chóng chóng về kiếm vợ mới được.

Đúng lúc này, có một bà thím xách giỏ rau đi ngang qua, bà ấy bất chợt khựng lại, cau mày lên tiếng: “Quốc Khánh, con làm cái gì ở đây thế?”

Phú Quốc Khánh giật nảy mình, lật đật đứng bật dậy, gãi gãi đầu cười nói: “Mẹ, con tới đây xem bói. Vị đại sư này phán chuẩn như thần. Nói câu nào đúng phóc câu đó. Mẹ cũng vào xem thử một quẻ đi.”

Bà Phú trừng mắt liếc thằng con một cái rồi sau đó quay đầu săm soi đánh giá Văn Trạch Tài. Hừ, mặt mũi non choẹt thế này thì bói với chả toán cái gì, có mà lừa đảo thì có ấy. Haiz, tụi thanh niên bây giờ bại hoại quá, chẳng chịu lao động kiếm sống gì cả, chỉ thích ngồi mát ăn bát vàng thôi!

Nghĩ đoạn, bà Phú chép miệng lắc đầu, toan kéo Phú Quốc Khánh rời đi.

“Này thím, khoan đi đã!”

Nghe tiếng Văn Trạch Tài gọi, Phú Quốc Khánh vội vàng níu tay áo mẹ.

Đợi hai người họ dừng bước, Văn Trạch Tài mới nhíu mày nghiêm túc nói: “Sắp tới thím nên tránh những nơi có ao hồ sông ngòi, nếu không hậu quả rất khó lường đấy!”

Phú Quốc Khánh cả kinh, đang muốn hỏi cụ thể thế nào thì bị bà Phú lôi tuột ra phía sau. Bà ta nghênh ngang bước lên trước, hai tay chống nạnh, mặt mũi hằm hằm, điệu bộ rất chi là doạ người: “Hậu quả khó lường? Haha, có phải tiếp theo đây sẽ là cái gì mà huyết quang tai ương với cả hắc khí quấn thân không, ông thầy bói?”

Văn Trạch Tài điềm tĩnh gật đầu: “Đúng vậy.”

“Phụt…hahaha…” Phú Quốc Khánh không nhịn được, lập tức ôm bụng che miệng bật cười ha hả.

Bà Phú cả giận, vừa xách tai thằng con lôi đi xệch xệch vừa liên tục mắng mỏ không ngớt: “Mẹ đã bảo mày bao lần rồi, tuyệt đối không được tin mấy cái bọn bịp bợm xảo trá này cơ mà. Sao mày không nghe lời hả?”

Phú Quốc Khánh nhăn nhó thanh minh: “Mẹ, nhưng con cảm thấy anh ta nói đúng cực…”

Chưa đợi thằng con phân bua xong, bà Phú đã lớn tiếng chặn họng: “Im ngay, không nhắc đi nhắc lại chuyện này nữa. Giờ mau đi lấy quần áo về đây cho mẹ, ngày mai còn phải tới nhà bà cô chúc thọ nữa. Mày mà còn cứ lằng nhằng thì đừng trách mẹ đánh què giò mày!”

Nhìn theo bóng lưng hai mẹ con Phú Quốc Khánh, Triệu Đại Phi cười cười bình phẩm: “Công nhận bà thím này hung dữ thật! Ban nãy con chỉ sợ bà ấy quá khích nhào lên giật sập bảng hiệu của mình thì toi!”

Trái ngược với vẻ hồn nhiên của Triệu Đại Phi, Văn Trạch Tài lại không sao cười nổi, anh lắc đầu thở dài, sợ rằng đại nạn của thím ấy sắp tìm tới đến nơi rồi kia kìa. Tuy nhiên điều anh có thể làm chỉ là lên tiếng nhắc nhở, còn lựa chọn tin hay không tất cả phụ thuộc vào phúc phần của bọn họ. Bởi, họa phúc tuy rằng không có cửa, nhưng thuận hay nghịch đều đã có số trời. Như cổ nhân đã từng nói “Nhân mệnh quan thiên”, anh không thể làm gì khác được!

Bạn đang đọc [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư của Tuý Cai Ngoạn Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    171

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!