Chương 92: [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chuyển lớp

Phiên bản dịch 9277 chữ

Tuy hôm nay là cuối tuần nhưng nhà trường có tổ chức hoạt động ngoại khóa cho nên Hiểu Hiểu vẫn phải tới lớp như mọi ngày. Vì thế Văn Trạch Tài cũng tranh thủ dọn hàng sớm để kịp giờ đón con gái. Anh kêu Triệu Đại Phi xách bàn ghế, phông bạt về cửa hàng trước, còn mình thì lững thững tiến tới khu vực trường tiểu học. Song đứng ở cổng trường đợi mãi, nhìn những học sinh khác đã được phụ huynh đón về hết rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng con gái bé bỏng nhà mình đâu. Sốt ruột quá, Văn Trạch Tài liền tiến vào bên trong thử xem thế nào.

Hoá ra vẫn còn một số bạn nhỏ được phân công ở lại trực ban, quét tước dọn vệ sinh phòng học. Tuy nhiên điều đáng nói ở đây chính là những lớp khác ít nhất cũng phải có vài em cùng làm trong khi ấy lớp Hiểu Hiểu lại chỉ có một mình con bé loay hoay dọn cả một căn phòng rộng lớn.

Nhìn con gái mặt mũi dơ hầy, đang mím môi mím lợi cố hết sức kéo cái ghế gỗ dài, Văn Trạch Tài bực bội cau chặt mày, trực tiếp đẩy cửa tiến vào.

“Hiểu Hiểu, tại sao chỉ có một mình con trực nhật, các bạn khác đâu?”

Rõ ràng mấy lần trước thầy giáo phân công cả tổ cùng làm, sao lần này lại có mỗi mình con gái anh thế này?

Bất thình lình nghe thấy tiếng cha vang lên ở đằng sau, Hiểu Hiểu sợ thót tim, luống cuống buông tay, không cẩn thận làm đổ cái ghế gỗ đè lên bàn chân.

“Ai da, huhuhu…” Vừa đau vừa sợ, Hiểu Hiểu khóc váng lên.

Văn Trạch Tài vội chạy tới, nâng chiếc ghế đẩy sang một bên rồi ôm con gái lên đùi, cởi giày cởi tất cẩn thận kiểm tra bàn chân. Cũng may có đôi giày bông cản lực cho nên chỉ hơi đỏ một tí chứ xương cốt không vấn đề gì.

Thấy không có gì nghiêm trọng, Văn Trạch Tài đi giày đi tất lại cho con bé rồi quay sang nghiêm giọng hỏi: “ Nào giờ thì nói đi, hôm nay có chuyện gì? Con tự mình nói, đừng để cha phải hỏi.”

Có thể nói, không ai chiều con bằng Văn Trạch Tài nhưng riêng về khoản dạy dỗ thì cũng chẳng ai nghiêm khắc bằng anh.

Hiểu Hiểu tội nghiệp lau hai hàng nước mắt chạy dọc hai bên gò má, sụt sịt kể: “Hôm nay trong hoạt động dã ngoại ở vùng ngoại ô, thầy giáo bảo cả lớp lần lượt đứng dậy giới thiệu nghề nghiệp của cha mình. Tới phiên con, con giới thiệu cha là đoán mệnh sư, thế nhưng thầy lại bảo đoán mệnh sư toàn là những kẻ lừa đảo, bịp bợm. Tất nhiên con đâu có chịu, con lập tức nói cha con không phải kẻ lừa đảo. Cuối cùng không những thầy giáo không tin mà còn nói con hỗn hào, dám cãi lại thầy, các bạn trong lớp cũng vì thế mà không muốn chơi chung với con nữa.”

“Vừa rồi đáng lẽ còn bốn bạn trực nhật cùng con cơ. Thế nhưng chẳng biết các bạn ấy chụm đầu xì xầm to nhỏ cái gì ấy, xong rồi kéo nhau đi hết, bỏ lại một mình con lao động ở đây.”

Kể tới đây, Hiểu Hiểu tủi thân khóc nấc lên thành tiếng: “Huhu, con xin lỗi cha, không phải con cố ý cãi lại thầy đâu…hức…hức…từ giờ trở đi con hứa sẽ nghe lời, con sẽ không tranh luận với ai nữa…”

Văn Trạch Tài giận tím người, anh liên tục hít vào thở ra thật sâu, cố gắng điều chỉnh hơi thở, kiếm chế cơn giận đang cuồn cuộn sôi trào. Kỳ thật ban đầu giáo viên chủ nhiệm của Hiểu Hiểu là người khác cơ, nhưng không hiểu vì lý do gì mà cô ấy bị nhà trường điều đi và thay bằng thầy giáo mới này. Đã thế, người này lại ngang nhiên lợi dụng tiết học ngoại khoá để tìm hiểu nghề nghiệp của phụ huynh học sinh thì quả thực không ổn tí nào. Nhân cách kẻ này quá có vấn đề!

Trút bầu tâm sự với cha xong, Hiểu Hiểu cứ thế oà khóc nức nở. Mặc dù đau lòng vô cùng, nhưng Văn Trạch Tài vẫn phải bình tĩnh giảng giải cho con hiểu: “Hiểu Hiểu ngoan, đừng khóc. Trong chuyện này con không sai, người sai là thầy giáo kìa. Con nói đúng lắm, cha của con tuyệt đối không phải kẻ lừa đảo. Hôm nay Hiểu Hiểu rất giỏi, rất can đảm, đáng khen vô cùng. Nào, lau nước mắt đi, đứng dậy tiếp tục trực nhật rồi còn về với mẹ nữa, mẹ đang đợi cha con ta ở nhà đó. Đâu, hôm nay con được phân công quét khu vực nào?”

Thấy cha không tức giận, ngược lại còn dỗ dành mình, Hiểu Hiểu lập tức nhoẻn miệng cười toe toét, chỉ vào hàng ghế ngay trước mặt: “Dạ đây, nhiệm vụ của con là quét sạch hàng này.”

Đúng là trẻ con giòn cười tươi khóc, Văn Trạch Tài mỉm cười xoa đầu con gái: “Được rồi, cha làm với con…”

Nói đoạn, anh thoáng đánh mắt một vòng quanh lớp rồi dứt khoát tuyên bố: “Còn những chỗ khác mặc kệ!”

Sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ được giao, Văn Trạch Tài ẵm Hiểu Hiểu về nhà. Vừa bước chân qua cổng, Điền Tú Phương đã lo lắng chạy ra hỏi vì sao hai cha con hôm nay về trễ vậy. Văn Trạch Tài liền kể lại đầu đuôi ngọn ngành cho vợ nghe.

Nghe xong, Điền Tú Phương bức xúc cực kỳ: “Lần trước đi đón con em cũng nghe loáng thoáng mấy vị phu huynh kháo nhau. Họ bảo gia đình ông thầy đó có thế lực dữ lắm. Với lại nghe đâu sắp tới lớp Hiểu Hiểu sẽ sắp xếp lại vị trí chỗ ngồi, nếu nhà em nào có điều kiện tốt tốt một chút thì sẽ được xếp ngồi bàn trên gần giáo viên, còn những em khác sẽ bị đẩy xuống cuối lớp. Mới đầu em chỉ nghĩ là mấy lời đồn bậy đồn bạ thôi, ai dè lại là thật…bực thế cơ chứ!”

Triệu Đại Phi cũng phẫn nộ vô cùng, cậu lầm bầm chửi thầm mấy câu, sau đó móc túi lấy ra hai viên kẹo an ủi bé con Hiểu Hiểu.

Còn Trần Vân Hồng thì lo lắng lên tiếng: “Chắc chắn phía sau có người chống lưng cho nên hắn ta mới dám kiêu ngạo lộng hành như vậy. Bây giờ phải làm sao đây, nếu chúng ta xử lý không khéo sợ rằng sau này hắn sẽ còn trù dập Hiểu Hiểu nhà mình nữa.”

Văn Trạch Tài híp mắt, khẽ cong ngón tay gõ nhè nhẹ lên mặt bàn, hừ, đúng là thời đại nào cũng đầy rẫy hạng người rác rưởi, dây vào chỉ tổ bẩn tay, nhưng một khi đã không tránh được thì bắt buộc phải đối diện xử lý triệt để, tuyệt đối không thể tránh né, không thể cho cái xấu được tự do tung hoành ngang dọc, nhất lại là trong môi trường giáo dục như thế này.

Anh nhếch khoé miệng, tủm tỉm cười nói với vợ: “Chuyện này cứ giao cho anh, thứ hai anh sẽ đưa con tới trường.”

Sáng thứ hai, Văn Trạch Tài vẫn dắt Hiểu Hiểu đi học như mọi ngày nhưng hôm nay anh không rời đi ngay mà cố tình nán lại ở cửa lớp, đợi gặp giáo viên chủ nhiệm của con bé, thầy giáo Liễu.

Thầy Liễu vẫn còn khá trẻ, ước chừng năm nay mới ngoài ba mươi tuổi. Anh ta sở hữu ngoại hình sáng sủa, mày râu nhẵn nhụi áo quần bảnh bao và nổi bật nhất là cặp mắt một mí híp tịt mà trong tướng số người ta vẫn gọi là tướng mắt đào hoa (1).

Đợi anh ta tiến lại gần, Văn Trạch Tài hơi hơi nhướng mày, cố tình nói lớn tiếng nhằm thu hút sự chú ý của đông đảo mọi người xung quanh: “Thầy giáo Liễu, nhìn sắc mặt thầy hồng hào, tinh lực dồi dào, nhất định hôm nay sẽ gặp chuyện vui. Tuy nhiên vui quá hoá buồn, hồng quang biến thành hắc khí. Chưa đầy hai giờ sau đó, tất có huyết quang tai ương.”

Ban đầu thấy có một vị phụ huynh khí chất ngời ngời, phong thái đĩnh đạc, quần áo gọn gàng tươm tất đang đứng đợi mình, thầy giáo Liễu mừng lắm, nghĩ thầm chắc hẳn gia đình này không phú thì quý đây. Tuy nhiên, chưa kịp mở miệng chào hỏi đã bị phán cho một tràng nào là hắc khí, nào là tai ương, thầy giáo Liễu cau chặt mày, thở phì phò tức giận: “Anh là anh Văn, phụ huynh của em Hiểu Hiểu?”

Văn Trạch Tài điềm nhiên gật đầu: “Đúng vậy”

Sau đó anh chỉ về dãy bàn mà hôm qua mình và con gái mới quét dọn sạch sẽ: “Ngày hôm qua tôi đến trường đón con thấy một mình con gái tôi loay hoay quét cả phòng học. Điều đó quả thật không tài nào chấp nhận nổi, thế nên tôi bảo cháu chỉ cần làm đúng nhiệm vụ, quét sạch sẽ khu vực mình được giao là được. Còn những chỗ khác không thuộc phận sự không cần làm. Bên cạnh đó còn có một việc nữa, đó là thầy nói tôi là kẻ lừa đảo…”

Văn Trạch Tài cười nhẹ, khẽ đánh mắt kiểm tra. Tốt lắm, lúc này các giáo viên ở những lớp khác cũng bắt đầu tò mò ló đầu ra xem, vì thế Văn Trạch Tài càng cố ý nâng cao tông giọng: “Vậy thì cứ dựa vào lời tôi vừa mới nói ban nãy để phán xét xem rốt cuộc tôi thực sự là kẻ lừa đảo hay có người vu khống, hạ bệ danh dự người khác. Nể tình thầy là thầy giáo của con gái tôi cho nên hôm nay tôi không tính tiền đoán mệnh, hơn nữa còn khuyến mại thêm cho thầy một quẻ nữa. Ngày mai thầy phạm hoả, sẽ gặp tai nạn liên quan tới lửa. Ngày mốt phạm hung, bất kể làm gì cũng đen đủi, xúi quẩy, thậm chí kết cục khó mà lường trước đấy. Thầy nên thận trọng!”

Ồ, câu chuyện có vẻ càng lúc càng thú vị đây, mấy thầy cô giáo khác bắt đầu tỏ ra thích thú và sôi nổi hơn, trong khi đó thầy giáo Liễu tức đến độ lông mày dựng ngược, hung dữ quát lớn: “Ăn nói bậy bạ!”

Trái ngược với lửa giận đang bốc ngùn ngụt của thầy giáo Liễu, Văn Trạch Tài bình thản cực kỳ. Anh hướng vào trong lớp học, vẫy vẫy tay gọi Hiểu Hiểu ra: “Vì công bằng và cũng để đảm bảo sau này thầy sẽ không trả đũa hay trù dập con gái tôi, tôi muốn chuyển lớp cho cháu, không để cháu tiếp tục học lớp thầy nữa.”

Ngừng một chút, anh quay sang lớp kế bên, mỉm cười nhã nhặn: “Thầy Tả, tôi đã hỏi thăm rồi tiến trình giảng dạy của lớp thầy và lớp thầy Liễu giống nhau, nếu có chuyển lớp thì cũng không ảnh hưởng gì tới việc dạy và học. Vậy tôi xin gửi gắm con gái cho thầy, trăm sự nhờ thầy dạy dỗ bảo ban cháu nó. Giờ thầy cứ cho cháu vào lớp ngồi đi, ở chỗ hiệu trưởng tôi sẽ lên làm việc cụ thể sau.”

===

Chú thích:

(1)Tướng mắt đào hoa có hình dài, đầu và đuôi nhọn, không có mí mắt hoặc có nhưng rất mờ, ánh mắt lúc nào cũng ướt và luôn luôn đưa đẩy, mỉm cười.

Theo nhân tướng học, tướng đôi mắt đào hoa là loại mắt dâm dục, dù không thể hiện hành vi cụ thể thì luôn luôn có ý dâm dục trong đầu óc.

Bạn đang đọc [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư của Tuý Cai Ngoạn Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    180

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!