Chương 97: [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Thuật dịch dung

Phiên bản dịch 10213 chữ

Văn Trạch Tài cả kinh trừng lớn mắt, anh giơ tay đón lấy, khẽ bóp nhẹ liền phát hiện bên trong có tóc của Chu Vệ Quốc. Quả nhiên thằng nhóc này dùng thuật hộ thân để bảo vệ chú Viên. Không ngờ trông Chu Vệ Quốc lãnh đạm vô tình như thế, vậy mà lại đối xử thật lòng thật dạ với chú Viên.

Nghĩ tới đây, đáy mắt Văn Trạch Tài ánh lên vài tia phức tạp. Cuối cùng thì thằng nhóc này là người như thế nào nhỉ?!

Thôi cái đó để nghĩ sau, giờ phải tập trung tìm người cái đã. Không do dự quá lâu, anh đưa tay lên miệng, cắn mạnh một cái, dứt khoát nặn ra một giọt máu tươi nhỏ lên trên bề mặt tấm bùa. Sau đó ném nó vào trong không trung.

Thấy vậy, chú Viên hốt hoảng định duỗi tay bắt lấy, thế nhưng tấm bùa không những không rớt xuống đất mà bay là là tiến về phía trước.

Chú Viên sợ quéo giò, hốt hoảng níu lấy tay Văn Trạch Tài, run rẩy ra sức kéo về đằng sau: “Chạy…chạy thôi…có quỷ…”

Bị kéo bất chợt, Văn Trạch Tài lảo đảo suýt ngã vào đống cứt chó bên đường, cũng may anh giữ thăng bằng tốt chứ không thôi phen này ăn đủ luôn. Anh vội vàng giữ chặt lấy chú Viên đang hoảng loạn sợ hãi tột độ : “Chú…chú bình tĩnh nghe cháu nói. Chú đừng sợ, không có ma quỷ gì đâu, cái này là cháu làm đấy, chú cứ đi theo sau lưng cháu là được, không sao đâu.”

Dứt lời, anh mau chóng đuổi theo tấm bùa. Chú Viên chẳng kịp nghĩ ngợi, liền lập tức nâng bước chạy theo.

Tấm bùa bay không bao lâu thì rơi xuống mặt đất, Văn Trạch Tài cúi xuống lượm lên, nhìn quanh bốn phía gọi to: “Chu Vệ Quốc!”

Ngay sau đó, một thanh âm yếu ớt từ sau bụi trúc truyền ra: “Tôi…tôi ở đây!”

Văn Trạch Tài và chú Viên đồng thời chĩa đèn pin về phía đó, liền thấy Chu Vệ Quốc khó nhọc ẩn mình nằm sâu trong bụi trúc, một bên ngực bị thương đang không ngừng rỉ máu. Và có lẽ vì mất máu quá nhiều nên sắc mặt cậu ấy nhợt nhạt không khác nào tờ giấy trắng, trông thảm thương và chật vật vô cùng.

Văn Trạch Tài lập tức giao đèn pin của mình cho chú Viên rồi trực tiếp bước tới nâng Chu Vệ Quốc dậy: “Có thể tự đi được không?”

Chu Vệ Quốc hổn hển nói không ra hơi: “Có…có thể…”

“Chú Viên, chú đi trước soi đường cho chúng cháu!” Nói rồi, Văn Trạch Tài dìu Chu Vệ Quốc đi thẳng về nhà mình. Bởi lẽ nhà chú Viên vẫn còn những khách trọ khác, giờ về đấy e rằng không tiện cho lắm.

Nghe tiếng gõ cửa dồn dập, Triệu Đại Phí nhanh chân phóng ra ngay. Tuy nhiên cánh cổng vừa mới hé mở, một mùi máu tươi lập tức xộc thẳng vào khoang mũi khiến Đại Phi sợ hết hồn hết vía. Cũng may Văn Trạch Tài phản ứng nhanh: “Là đồng chí Chu bị thương, mau đi lấy hòm thuốc lẹ lên.”

Triệu Đại Phi gật lấy gật để, nháo nhào xoay bước chạy đi chuẩn bị, còn không quên hướng về phòng mình gọi to: “Vợ ơi, giúp anh đun ấm nước nóng với.”

Thấy bầu không khí có vẻ khấn trương, Trần Vân Hồng cũng không dám hỏi nhiều mà chỉ răm rắp làm theo. Điền Tú Phương thoáng ngó qua một lát đánh giá tình hình rồi nhanh trí lùa hai đứa nhỏ vào phòng ngủ, đóng kín cửa.

Bên này, Văn Trạch Tài cẩn thận đỡ Chu Vệ Quốc vào một gian phòng phụ. Anh dùng kéo khéo léo cắt bỏ từng miếng áo thấm đẫm máu tươi, dính chặt vào da thịt Chu Vệ Quốc. Đến khi thành công mở ra rồi mới nhìn rõ thì ra vết thương trước ngực là do dao đâm. Văn Trạch Tài nhíu mày hỏi ngay: “Cậu bị chuỷ thủ đả thương?”

“Đúng vậy!” Chu Vệ Quốc cắn chặt răng, nín nhịn cơn đau thấu xương.

Cùng lúc này, Triệu Đại Phi ôm thùng thuốc vào. Tất cả chỗ bông băng thuốc đỏ này đều còn mới nguyên, là do Văn Trạch Tài cất giữ đề phòng bản thân gặp bất trắc, ai ngờ Chu Vệ Quốc lại là người mở hàng đầu tiên.

Nhìn miệng vết thương sâu hoắm, chú Viên đau xót như chính mình bị cắt da lóc thịt, chú cứ đi qua đi lại sốt ruột hỏi dồn: “Trời ơi, sao lại bị thương nặng thế này? Rốt cuộc là đứa nào hại con, hả? Đúng là đồ độc ác, quân bất lương. Cần gì thì bình tĩnh ngồi xuống nói cho ra lẽ đúng sai phải quấy, hà cớ gì mà ra tay độc ác như vậy. Con người ta cũng bằng xương bằng thịt chứ có phải mình đồng da sắt đâu…”

Mất máu nhiều thế này nhỡ rủi tối nay mọi người tìm không được thì có mà chết bờ chết bụi dọc đường à?! Ôi trời trời, nguy hiểm quá, cuối cùng cớ sự làm sao mà lại ra nông nỗi này, con ơi là con!

Thấy chú Viên càng lúc càng kích động, Triệu Đại Phi liền chủ động đỡ chú ra phòng khách: “Chú, chạy đông chạy tây nãy giờ chắc chú cũng mệt rồi. Chú ra ngồi nghỉ uống miếng nước cho khoẻ. Trong này cứ để sư phụ con xử lý là được, chú yên tâm, một lát là xong ngay thôi.”

Chờ cánh cửa khép lại, Văn Trạch Tài mới nhàn nhạt hỏi: “Là người của Chu gia làm?”

Vừa nói anh vừa thoăn thoắt lau máu, sát trùng rồi bôi thuốc.

Chu Vệ Quốc gật đầu: “Đúng, nhưng không phải bởi vì chuyện của Tất Trường Lâm đâu, là do trước đây tôi gây thù kết oán thế nên giờ họ mới lùng tôi trả thù. Tóm lại anh không cần bận tâm!”

Văn Trạch Tài nhướng mày, hừ, cái thằng nhóc này, đúng là vịt chết vẫn còn cứng mỏ mà. Đã thế cho ăn đau một chút để biết mùi. Anh cố tình gia tăng lực đạo, tới khi Chu Vệ Quốc phải mở miệng kêu đau anh mới thả lỏng cổ tay, nhướng mày tủm tỉm cười đắc thắng!

Chu Vệ Quốc nghiến răng nghiến lợi: “Anh cố ý chơi khăm tôi?!”

Văn Trạch Tài thản nhiên thừa nhận: “Ừ đấy, thì sao?”

Chu Vệ Quốc trợn trắng mắt kinh ngạc, má ơi không ngờ tên này còn mặt dày hơn cả mình nữa. Rõ ràng làm chuyện xấu mà thái độ như thể ta đây là chính nhân quân tử mới vãi chưởng chứ! Thua! Nhất thời không tìm được từ ngữ phản bác, Chu Vệ Quốc thở phì phò quyết định quay đi chỗ khác cho đỡ ngứa mắt.

Cẩn thận băng bó lại vết thương, Văn Trạch Tài nhàn nhạt nói: “Một khi đèn trường sinh vẫn còn chưa tắt thì bọn họ sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!”

Đèn trường sinh là ngọn đèn tượng trưng cho sinh mạng, được bày trong từ đường của các đại gia tộc đoán mệnh. Trên mỗi ngọn đèn có dán tên tuổi ngày tháng năm sinh của từng thành viên trong gia tộc. Đèn sáng ý chỉ người còn và đèn tắt tức là người đã mất.

Tuy nhiên Chu Vệ Quốc lại nhếch mép đầy khinh bỉ: “Tôi không có tên trong gia phả Thượng dương Chu gia, càng không có vinh hạnh được đặt đèn trường sinh trong cái từ đường trang trọng đó!”

Cột xong nút thắt cuối cùng, Văn Trạch Tài ngẩng đầu dậy tủm tỉm đề nghị: “Chi bằng để anh đây đứng ra bắc cầu tạo dựng cho cậu một gia đình mới, thế nào?”

Chu Vệ Quốc lập tức bày ra vẻ mặt cảnh giác: “Tôi còn nhỏ, chưa nghĩ tới chuyện kết hôn!”

“Cưới xin cái gì, cậu nghĩ vớ vẩn đi đâu thế?!” Văn Trạch Tài trợn trắng mắt, quay sang hất hàm ý bảo Triệu Đại Phi tiến tới giúp Chu Vệ Quốc thay quần áo, còn mình thì vừa rửa tay vừa đủng đỉnh nói: “Ý tôi là cha con chứ không phải vợ chồng. Tôi thấy cậu và chú Viên cũng khá có duyên đấy, hay là hai người kết nghĩa cha con đi. Cậu đổi sang họ Viên, vất bố cái họ Chu đáng ghét kia đi, dù sao cậu cũng chẳng mấy mặn mà thế thì giữ làm đếch gì, dứt khoát thay tên đổi họ thế là xong!”

Chu Vệ Quốc nhìn thẳng vào mắt Văn Trạch Tài, mãi sau mới mấp máy môi phát ra vài từ đầy ẩn ý: “Làm vậy tức là hại chú ấy!”

Ngày nào cậu còn chưa chết thì ngày đó Chu gia sẽ còn truy lùng cậu khắp nơi. Sớm muộn gì bọn chúng cũng sẽ tìm được thôi, tới lúc ấy chắc chắn chú Viên cũng không thoát khỏi liên luỵ. Như vậy thì tội nghiệp lắm, ngàn vạn lần cậu không muốn người vô tội bị vạ lây. Thôi thì cứ để một mình cậu độc lai độc vãng, đối đầu với bè lũ khốn nạn đó thì hơn!

Tuy nhiên, Văn Trạch Tài lại nhàn nhã ngồi xuống ghế, thản nhiên phun ra mấy chữ đơn giản nhưng lại khiến Chu Vệ Quốc chấn động vô cùng: “Cậu có biết thuật dịch dung không?”

Thuật dịch dung ở đây không phải là mấy cái hoá trang tầm thường được đám giang hồ hay sử dụng mỗi khi biểu diện tạp kỹ ngoài đường phố mà chính là Mệnh Thuật, một loại thuật có thể giúp thay đổi hoàn toàn diện mạo con người.

Chu Vệ Quốc quên cả đau đớn, nhỏm phắt dậy, nhìn chằm chằm vào Văn Trạch Tài một lúc rồi mới dè dặt đưa ra phỏng đoán: “Thuật dịch dung trong Mệnh Thuật đã thất truyền gần hai trăm năm nay, làm sao anh biết được? Rõ ràng anh không phải người của Chu gia nhưng lại tinh thông tướng thuật cùng Mệnh Thuật…phải chăng anh chính là hậu nhân của Văn gia?”

Đứng bên cạnh Triệu Đại Phi suýt chút bật cười thành tiếng, ơ cái thằng này, mất máu nhiều quá nên bị ngớ ngẩn à, sư phụ cậu họ Văn, không phải con cháu Văn gia thì là con cháu nhà ai, bố thằng hâm!

Thế nhưng bất ngờ thay, Văn Trạch Tài lại bình tĩnh lắc đầu phủ nhận: “Không, tôi không phải, cậu đừng suy đoán lung tung!”

Hả? Triệu Đại Phi đần thối mặt, hết quay ra nhìn người nọ rồi lại ngó người kia, ngơ ngác chẳng hiểu đếch gì?!

Trái ngược với vẻ mặt mờ mịt của Triệu Đại Phi, Chu Vệ Quốc lại dường như tỏ tưởng hết thảy, cậu nhếch mép cười lạnh: “Rõ ràng mang họ Văn nhưng lại không nhận là hậu nhân của Văn gia. Còn nữa, làm sao anh biết Văn gia mà tôi nhắc tới là thế gia đoán mệnh lừng lẫy một thời? Hả, anh Văn?”

Bị gọi đích danh, Văn Trạch Tài cũng chẳng thèm phản ứng gì mà chỉ ngồi yên tủm tỉm cười. Thấy bầu không khí có vẻ kỳ kỳ, Triệu Đại Phi bối rối gãi gãi đầu. Sau đó quyết định đặt áo khoác của Chu Vệ Quốc xuống giường rồi lặng lẽ đi ra ngoài, không quên đóng chặt cửa.

Đợi cánh cửa một lần nữa khép lại, Văn Trạch Tài mới đủng đỉnh mở lời: “Cậu đừng suy nghĩ nhiều, tôi chỉ là một người bình thường có hứng thú với bộ môn huyền học này mà thôi.”

“Hừ, tin anh có mà heo nái cũng biết leo cây!” Chu Vệ Quốc bĩu bĩu môi, tỏ thái độ có chết anh đây cũng không tin!

Song, Văn Trạch Tài vẫn mặt dày bốc phét tới cùng: “Sự thật chính là như vậy, tin hay không tuỳ ở cậu thôi. Với lại thái độ của cậu như thế là sao, hả? Tôi vừa mới cứu cậu một mạng đấy, cậu nói chuyện với ân nhân của mình thế hả?”

Một chiêu này đủ khiến Chu Vệ Quốc cứng họng, không dám truy tìm ngọn nguồn nữa, sắc mặt cũng dần đỏ lên vì xấu hổ.

“Về việc nhận chú Viên làm cha nuôi, cậu cứ từ từ cân nhắc cho kỹ. Sau khi nghĩ xong thì tới tìm tôi, tôi sẽ cố gắng giúp cậu thay đổi ngoại hình. Thuật dịch dung đó tôi tình cờ đọc được trong một cuốn sách cổ, cũng chưa thi triển bao giờ nên không biết có hữu dụng hay không. Có gì cứ thử đại, thành hay bại biết ngay ấy mà!”

Dứt lời, Văn Trạch Tài cười cười, đứng dậy đi ra khỏi phòng, bỏ lại Chu Vệ Quốc ngồi đần mặt suy nghĩ. Cậu chàng vô thức đưa tay sờ sờ mặt mình, nếu thất bại chẳng phải sẽ bị huỷ dung, khuôn mặt đẹp trai rạng ngời này sẽ biến thành xấu hoắc, ma chê quỷ hờn hay sao?! Haiza…khó nghĩ quá nhỉ?!

Bạn đang đọc [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư của Tuý Cai Ngoạn Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    215

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!