Vì để tránh né sự truy lùng của Chu gia, Chu Vệ Quốc tạm thời ẩn mình dưỡng thương tại nhà Văn Trạch Tài.
Đồng thời, Văn Trạch Tài cũng yểm bùa bảo vệ lên chính căn nhà mình, tạo thành một tấm lá chắn vô hình ngăn chặn mọi sự xâm nhập từ bên ngoài.
Bùa bảo vệ rất mạnh, nó có tác dụng làm lệch hướng các câu thần chú và che chắn những thực thể vật chất. Một khi có kẻ cố tình công phá sẽ ngay lập tức bị phản vệ bật ngược trở lại. Cũng chính vì vậy mà Bùa bảo vệ là một bùa chú khá khó để thực hiện, không phải Đoán mệnh sư nào cũng đủ năng lực thi triển pháp thuật này.
Bởi vì đang trọng thương nên Chu Vệ Quốc không thể bày sạp đoán mệnh, càng không thể tới trường đi học. Thế nên ngày thứ ba sau khi Chu Vệ Quốc bị đâm, Văn Trạch Tài quyết định lên văn phòng khoa tìm đại một lý do nào đó xin cho cậu ấy nghỉ phép dài hạn. Tuy nhiên, vừa bước chân tới cửa văn phòng, Văn Trạch Tài liền nghe loáng thoáng có tiếng nói chuyện. Hơn nữa thông qua cách nói của thầy chủ nhiệm thì có vẻ người tìm tới chính là Chu gia!
“Sinh viên Chu Vệ Quốc đã vắng mặt ba ngày không có lý do, cũng không thấy nộp đơn xin nghỉ phép. Nhà trường đã tìm tới địa chỉ mà lúc nhập học em ấy đăng ký thì được chủ phòng trọ cho biết em Chu Vệ Quốc đã rời khỏi đó từ ba ngày trước và tới nay vẫn chưa thấy trở về.”
Văn Trạch Tài thoáng nhíu mày, bình tĩnh tiến vào trong phòng, đặt chồng vở lên bàn rồi sau đó nhanh chóng bước ra ngoài.
Quả nhiên là bọn người Chu gia, chắc có lẽ chúng đã quay lại nơi ẩu đả, phát hiện Chu Vệ Quốc chưa chết nên lần theo dấu vết tìm tới tận trường đại học. Hừ, không ngờ lũ khốn này cũng nhanh chân ra phết đấy chứ!
Đúng lúc này, một người đàn ông tự xưng là người nhà của Chu Vệ Quốc lên tiếng: “Nếu nó không quay về phòng trọ, cũng không nộp đơn xin nghỉ phép thì chắc có lẽ không định học tiếp nữa rồi. Vậy thế này đi, dù gì chúng tôi cũng là người nhà của nó. Hôm nay tiện thể lên tới đây, chi bằng chúng tôi giúp cháu nó làm thủ tục thôi học luôn thể. Đỡ mất công sau này phải đi đi lại lại, cũng đỡ rắc rối cho thầy và nhà trường trong việc quản lý hồ sơ.”
Nghe được những lời này, Văn Trạch Tài cau chặt mày. Ngẫm nghĩ giây lát, anh quyết định chạy về nhà thông báo ngay cho Chu Vệ Quốc. Dù sao cậu ấy cũng là đương sự, cần phải biết càng sớm càng tốt để còn liệu đường xử lý, chứ một khi đã rút hồ sơ rồi thì không cách nào có thể tiếp tục đi học được nữa.
Tuy nhiên sau khi nghe xong, Chu Vệ Quốc lại hoàn toàn bình thường, chẳng có chút phẫn nộ hay bất an, lo lắng nào: “Mục đích tôi thi đại học chỉ đơn giản là được quay trở về thành phố. Hiện tại đã về được rồi, học hay không học cũng như nhau cả thôi. Chắc anh cũng hiểu, làm cái nghề này của chúng ta thì cần gì bằng cấp, dăm ba cái văn bằng chứng chỉ chẳng qua chỉ là mớ giấy lộn, đâu có nghĩa lý gì!”
Ngồi bên cạnh, Triệu Đại Phi sốc đến độ suýt rớt tròng mắt: “Này, anh bị lú à? Đấy là cấp bậc đại học đấy?!”
Chu Vệ Quốc rũ mắt, không chút che giấu dã tâm trong lòng: “Hừ, đại học thì đã sao, cái tôi muốn chính là huỷ diệt Chu gia kia kìa!”
Ồ, cũng mạnh miệng phết đấy, Văn Trạch Tài buồn cười chỉ chỉ vào vị trí vết thương trên ngực Chu Vệ Quốc: “Yếu mà khoái ra gió, lần trước suýt chút bị Chu gia thổi bay mất cái mạng còi. Giờ vết thương còn chưa khép miệng đã ngồi đây hô hào đòi đánh đòi giết, cậu định lấy cái gì đấu với người ta đây?”
“Chẳng phải anh đã tính toán xong rồi hay sao?!” Chu Vệ Quốc khẽ cựa mình, dựng thẳng lưng, trực tiếp mắt đối mắt với Văn Trạch Tài. Đừng tưởng cậu không biết Văn Trạch Tài muốn bắt tay liên thủ cùng nhau đối đầu Chu gia.
Văn Trạch Tài mỉm cười tán thưởng, thẳng thắn lắm, anh rất thích hợp tác với những người dám nghĩ dám làm như vậy, tuy nhiên anh không nóng vội và xốc nổi như cậu ta. Anh có vợ có con, có một gia đình cần phải bảo vệ, vì thế trước tiên Chu Vệ Quốc buộc phải thay đổi ngoại hình.
“Đợi sau khi dịch dung cho cậu xong, chúng ta sẽ bàn tính chi tiết hơn.”
Hiện tại Chu Vệ Quốc đang dưỡng thương, ít nhất cũng phải chờ tới khi cậu ấy khỏi hẳn, khoẻ mạnh bình thường mới có thể thi triển Mệnh Thuật. Lúc bấy giờ thuật dịch dung mới có điều kiện phát huy tối đa tác dụng vốn có của nó.
Ban ngày khi mọi người bận đi học đi làm hết thì chú Viên sẽ là người sang bên này chăm sóc ăn uống cũng như thuốc men cho Chu Vệ Quốc.
Hôm nay là cuối tuần, Văn Trạch Tài lại khoác lên mình cương vị đại sư, hành nghề bói toán giúp người giúp mình.
Sáng sớm, vừa mở hàng đã có một cặp vợ chồng trung niên dắt nhau tới. Họ đưa sanh thần bát tự của một đôi trai gái trẻ tuổi, nhờ Văn Trạch Tài tính giúp nhân duyên.
“Văn đại sư, nhờ thầy xem dùm xem hai đứa nó có hợp nhau không?”
Văn Trạch Tài nhìn thoáng qua hai lá số tứ trụ rồi nhíu mày nói thẳng: “Đích thực bát tự của hai người này rất hợp thế nhưng bọn họ căn bản không thuộc về nhau, hay nói một cách khác chính là không có duyên phận.”
Người đàn bà sửng sốt há hốc miệng, mãi sau mới nghi hoặc dò hỏi: “Tại sao lại vậy? Rõ ràng ngày sinh tháng đẻ rất phù hợp mà thầy?”
Văn Trạch Tài nhẹ nhàng đặt tờ bát tự của người nữ lên bàn, từ tốn phân tích: “Bát tự của cô gái này quá nhẹ, không thể sống quá hai mươi tuổi. Đáng lý đã qua đời rồi mới đúng. Còn về phần người nam thì ngược lại, lá số tử vi của cậu ấy rất đẹp, là một người có phúc trường thọ.”
Nghe tới đây, hai vợ chồng trung niên tức khắc thay đổi sắc mặt, họ lén đưa mắt nhìn nhau, sau đó người đàn ông nóng vội giật lại hai tờ giấy từ tay Văn Trạch Tài, gấp gáp nói: “Cám ơn đại sư.”
Dứt lời, ông ta đứng dậy cuống quýt lôi kéo bà vợ rời đi ngay.
Nhìn theo hai bóng lưng hối hả chạy như ma đuổi, Điền Tú Phương khe khẽ thở dài thương cảm: “Tội nghiệp, xem ra bọn họ bị lừa rồi.”
Trần Vân Hồng cũng gật đầu đồng tình: “Con cũng nghĩ thế, chắc nhà họ không biết chuyện của cô gái kia. Đúng là khổ thật, xém tí thì oan mạng.”
Tuy nhiên, Văn Trạch Tài lại không cho là như vậy: “Cung con cái của cặp vợ chồng đó trống không. Khả năng cao cô gái đã qua đời kia mới chính là con của bọn họ.”
Triệu Đại Phi sợ điếng người, nuốt nuốt nước miếng lắp ba lắp bắp: “Chết rồi á? Chết rồi thì còn đi xem sinh thần bát tự làm quái gì? Chả lẽ muốn làm minh hôn (1)? Ôi, không phải chứ sư phụ? Ghê rợn quá đi!”
Song, Văn Trạch Tài chỉ yên lặng gật đầu thay cho câu trả lời. Đúng là ghê rợn nhưng rất tiếc sự thật lại chính là như vậy!
Cô gái kia yểu mệnh, không may qua đời sớm khi chưa kịp thành gia lập thất, thế nên cha mẹ mới thương xót, lo lắng con gái mình ở bên kia thế giới lẻ loi, cô độc bị người khác ức hiếp, chà đạp. Vì vậy, họ đã tìm tới phương pháp minh hôn, những mong kiếm cho con gái một tấm chồng để có nơi nương tựa.
Ngồi thừ ra ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng Văn Trạch Tài quyết định kêu đệ tử đi điều tra: “Đại Phi, cậu thanh niên kia tên Lưu Đông Dương. Con đi quanh đây với cả mấy khu vực phụ cận hỏi xem, có người nào hai mươi ba tuổi mà tên giống như vậy không?”
Trộm sinh thần bát tự của người khác để tiến hành minh hôn là một hành động ác độc vô cùng, bởi nó gây hại tới cả người sống lẫn người đã mất.
Người chết nếu có cơ hội được đầu thai thì cũng chẳng thể kết duyên cùng ai. Còn người sống thì kiếp này coi như bỏ, cả đời không cách nào gặp được ý trung nhân của mình.
Hai người họ sẽ vướng vào cái vòng luẩn quẩn ấy, ít nhất phải qua ba kiếp mới có thể quay trở về vận mệnh vốn có ban đầu. Thế nên tốt nhất là thuận theo tự nhiên, không nên cố cãi lại số mệnh. Cổ nhân có câu “sống chết tại số, phú quý do trời”, ngàn vạn lần đừng vì dục vọng của bản thân mà đánh mất nhân tính. Bởi vì đa số sẽ nhận lấy kết cục vô cùng bi đát, hoặc nếu giả có thành công thì cũng không thể lâu bền, thọ mệnh sẽ bị rút ngắn, âm đức cũng dần mất đi.
Tuy nhiên, Triệu Đại Phi còn chưa điều tra xong thì bất ngờ thay, ngay ngày hôm sau, cha mẹ của Lưu Đông Dương đã chủ động tìm tới tận cửa.
Lưu Đông Dương vốn là một chàng thanh niên hiền lành, thật thà. Cậu là con trai út trong nhà, trên cậu còn có ba người chị gái. Tuy vậy, vợ chồng ông bà Lưu không hề có tư tưởng trọng nam khinh nữ mà ngược lại ngay từ khi còn nhỏ họ đã dạy dỗ Lưu Đông Dương phải biết yêu thương và bảo vệ các chị, tuyệt đối không được để người ngoài trêu chọc hay bắt nạt các chị mình.
Có thể đây là một sự tình cờ ngẫu nhiên hoặc là do duyên phận đưa đẩy mà hôm nay ông bà Lưu cũng tìm tới đây với mục đích xem nhân duyên cho Lưu Đông Dương.
Cầm hai tờ bát tự trên tay, Văn Trạch Tài không xem ngay mà khéo léo dò hỏi: “Chẳng hay trước đây ông bà cũng từng tính bát tự cho cậu nhà với cô gái khác rồi à?”
Bà Lưu ngơ ngác lắc đầu: “Không không, chắc đại sự nhầm lẫn với ai rồi, chứ cô gái này là đối tượng đầu tiên của con trai tôi mà.”
Ngồi bên cạnh, ông Lưu cũng vội vàng phụ hoạ cho vợ: “Đúng vậy thưa đại sư, hơn nữa chúng tôi cũng mới bắt đầu tìm đối tượng cho cháu nó hồi đầu tháng này thôi.”
===
Chú thích:
(1)Minh hôn là tập tục phổ biến từ thời phong kiến của Trung Quốc, minh hôn còn được gọi là âm hôn hay đám cưới ma, tức là đám cưới được tổ chức cho hai người đã khuất hoặc một người sống một người chết. Người xưa cuồng tín cho rằng nếu chưa lập gia đình mà đã qua đời là một điều không hay, cộng với việc tin vào phong thủy mồ mả, theo họ những ngôi mộ cô độc sẽ làm ảnh hưởng đến sự hưng thịnh của đời sau. Thế nên họ có suy nghĩ để cho người đã khuất được yên nghỉ và người sống cũng được bình an thì phải làm minh hôn.