Đối phương lại lui về phía sau hai bước, khí lực rơi vào thế hạ phong.
Chỉ là trừ khí lực ra, Trương Vinh Phương hơi biến sắc mặt, cảm giác mặt quyền có hơi đau đớn, thế mà lại ăn một chút thiệt thòi nhỏ trong lúc so chiêu vừa rồi.
"Bàn tay biến thành màu đen, làn da như sắt, đây là Huyền Sa Chưởng của Mễ Bang!"
Hắn nhớ tới lúc trước khi xuống núi, sư huynh Trương Tân Thái có đề điểm cho hắn đặc thù cơ bản của mấy đại thế lực.
Lúc này, hắn không hề cứng đối cứng, mà là dưới chân tiến hành Long Xà Du, thân hình giống con đại mãng, chợt nghiêng người xuống lướt qua nách đối phương, đưa tay vỗ ra sau lưng người thứ nhất.
Đáng tiếc một chiêu này bị người thứ hai đằng sau ra tay ngăn cản.
Sắc mặt hai người hơi kinh ngạc, bọn họ đều là tinh nhuệ hiếm có trong Mễ Bang, và đều là cao thủ đã luyện Huyền Sa Chưởng luyện đến Nhất Phẩm.
Hôm nay đi ra dẫn đội tuần tra phòng thủ, thế mà một thoáng lại gặp phải người có thân thủ hung hãn như thế.
Lập tức, hai người nghiêm túc ứng đối, đồng thời hai đôi thiết chưởng không ngừng đan xen kịch đấu với Trương Vinh Phương.
Trong lúc nhất thời bên trong hẻm nhỏ, ba người ngươi tới ta đi, chỉ bốn năm giây nhưng cực kỳ nguy hiểm.
Ba người đều không ngạnh công có thể ngạnh kháng gì cả, một khi trúng chiêu thì xác định chắc chắn là sẽ bị thương.
Thế nên ai cũng không dám để bị tổn thương dễ dàng.
Không bao lâu sau, Trương Vinh Phương bỗng nhiên lùi về phía sau.
Thực của hai người đối diện hắn hiểu rõ đại khái rồi. Tốc độ lực lượng của đối phương không mạnh bằng hắn, nhưng lại phối hợp tốt.
Hơn nữa tay trái của người sau thỉnh thoảng lại sờ soạng bọc nhỏ sau lưng, rất có thể định ra tay xài ám chiêu gì đó.
Trong hẻm nhỏ bịt kín kiểu này, một khi ra ám chiêu thì hắn rất khó tránh né được.
"Cũng hòm hòm rồi."
Lúc này, Trương Vinh Phương ngừng lại một hơi, Long Xà Du dưới chân bỗng nhiên khẽ động, lao ra toàn lực.
Hoàn toàn khác với tốc độ vừa nãy, lúc này đây hắn vận dụng bộ pháp với tất cả sức lực, song chưởng phối hợp ra chiêu.
Hai tiếng trầm đục phốc phốc vang lên.
Hai cao thủ Nhất Phẩm đó một người bị đánh lên tường, dán tường từ từ trượt xuống đất.
Tên còn lại có trán bị trúng chưởng, ngã xuống đất không dậy nổi, không biết là sống chết.
Hộc... Hộc...
Trương Vinh Phương không ngừng thở hổn hển, một hơi thở đánh nhiều người như vậy, cho dù là hắn cũng cảm thấy có chút uể oải.
Bộp bộp bộp...
Bỗng nhiên bên cạnh người nằm trên đất, một bóng đen cao gầy chẳng biết từ lúc nào xuất hiện ở đầu ngõ.
Người này cả người đen tuyền, khuôn mặt khuất bóng nhìn không rõ lắm.
Chỉ có thể nhìn ra được hai tay của hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ, có vẻ rất thích trận đấu vừa rồi.
"Bằng hữu thân thủ không tệ. Có điều dám hạ thủ với người của Mễ Bang ta ở huyện Hoa Tân... có phải là quá không coi bản bang ra gì rồi không?"
Vừa dứt lời, người này đột nhiên vọt tới trước, thân pháp tốc độ vượt xa mấy người ban nãy.
Khoảng cách năm mét chớp mắt đã tới.
Người đến đưa tay đánh ra một chưởng, tay phải giống răng nanh đen, xé rách không khí tạo ra tiếng rít, đánh về phía ngực của Trương Vinh Phương.
Một chưởng này tới quá nhanh quá mau, Trương Vinh Phương vội vàng đưa tay đón đỡ, cố gắng chống chọi.
Thình thịch!
Hai người đụng nhau một chiêu, Trương Vinh Phương lui ra phía sau một bước, sắc mặt ửng hồng, hai lòng bàn tay kịch liệt sung huyết, đã đỏ bừng một mảnh.
"Lực lượng thật mạnh!"
Trong bóng tối, hắn nhìn kỹ đối phương, lúc này ánh trăng hiện ra, miễn cưỡng có thể thấy rõ diện mạo của đối phương.
Lại chính là Trần Hạc mà ban ngày hắn gặp phải.
Người này sao lại còn ở nơi đây?
Trương Vinh Phương nhanh chóng quyết định, tính lùi về phía sau. Không ngờ Trần Hạc được lý không buông tha người, lại lần nữa tiến lên.
Trong lúc nhất thời trong ngõ nhỏ, trong mấy giây ngắn ngủi giữa hai người đã giao thủ bảy tám chiêu.
Mỗi một chiêu Trương Vinh Phương đều toàn lực đón đỡ, thì mới có thể không bị hạ gục.
Lực lượng và tốc độ ra tay của Trần Hạc nhanh hơn hắn nhiều lắm. Hầu như chiêu nào cũng đều có lực lượng tương đương với lúc hắn sử dụng Trọng Sơn.
Nếu không phải có Long Xà Đề Túng thuật dưới chân hắn phối hợp né tránh, lúc này e là hắn đã bị thương dưới tay đối phương từ lâu rồi.
Sau hơn mười chiêu liên tục, Trương Vinh Phương dần dần sinh lòng rút lui.
Lập tức bắp thịt hai cánh tay hắn bỗng chuyển động, đánh ra một chiêu Trọng Sơn.
Dưới ánh trăng, hai cánh tay hắn giống hai cái cánh, vung xuống chém rụng.
Một kích này tới rất đột ngột, tốc độ và lực lượng so với trước kia phải lớn hơn không ít. Bộp bộp hai cái, lại có thể đánh cho Trần Hạc vội vàng không kịp chuẩn bị.
Bất đắc dĩ, Trần Hạc lui ra phía sau hai bước, tùy ý đẩy ra Trọng Sơn, một đôi độc thủ giống như sắt thép, thò tới đang định bắt lấy.