Lúc này bầu trời đêm đầy sao.
Trương Vinh Phương cột chặt tóc, xách bao quần áo đi nhanh ra khỏi đạo quan.
Hắn quyết định buổi tối nay tới gần nhà tẩu tử lần nữa, nhìn tình huống, tốt nhất là có thể bắt được người hỏi tình huống ra sao.
Ban đêm huyện Hoa Tân vắng lặng hơn ban ngày nhiều.
Trên đường phố hoàn toàn yên tĩnh, gió cuốn lá rụng không ngừng lướt qua, chỉ có một số nơi đặc thù như tửu lâu, tửu phường, kỹ viện vẫn còn có ngọn đèn lóe sáng.
Đa số nhà dân đều đã tắt đèn.
Phu canh cầm chiêng đồng chậm rãi đi từ từ trên đường, thường thường gõ một cái hô to vài câu.
Trương Vinh Phương bước nhanh tiến vào một cái hẻm nhỏ, không bao lâu sau hắn đã đổi thành một bọ áo dài xám, trên đầu đội một chiếc mũ da cũng màu xám nốt.
Lần theo con đường ban ngày, hắn chạy thẳng theo hướng nhà tẩu tử Dương Hồng Diễm.
Dọc đường đi hắn cúi đầu, trên mặt bôi than tro, trông vô cùng bẩn thỉu khó nhìn.
Rất nhanh, khi sắp đến nơi, hắn móc ra từ trong túi tiền một miếng vải đen đã chuẩn bị xong, cứ như vậy dán lên mặt rồi cột vòng ra sau đầu.
Thừa dịp trên mặt đường vắng vẻ, thỉnh thoảng chỉ có mấy cỗ xe ngựa đi ngang qua.
Trương Vinh Phương lại tới đến vị trí gặp đám Trần Hạc vào ban ngày.
Nhà của tẩu tử Dương Hồng Diễm ở huyện Hoa Tân cũng coi như dư dả, phụ thân là tiểu điếm chủ kinh doanh thi họa, mẫu thân ở nhà may các loại vật nhỏ như bao da đem ra đi bán.
Trong nhà cũng chỉ có một nữ nhi là Dương Hồng Diễm.
Lúc này Trương Vinh Phương đi tới trước cửa nhà Dương gia, mơ hồ có thể nghe thấy bên trong có tiếng nói truyền ra.
Dương gia là nhà trệt hình chữ nhật với ba gian phòng dính liền nhau, một gian phòng tiếp giáp với mặt đường, dùng làm phòng bếp.
Lúc này miệng ống dẫn khói nơi phòng bếp không ngừng bốc khói lên, rõ ràng là bên trong đang đốt củi lửa.
Trương Vinh Phương dạo qua một vòng xung quanh, rất nhanh đã phát hiện ra đầu mối.
Ở phía sau Dương gia có mấy cái lều, bên trong ngồi mấy hán tử đang nghịch củi sưởi ấm.
Trương Vinh Phương vừa thò đầu ra thì đã bị mấy tên kia phát hiện.
Không đợi hắn có hành động gì, đám đó đã tức khắc đứng dậy, bước nhanh về phía bên này.
"Lén la lén lút quanh đây, đang làm cái gì đó!?" Một nam tử thình lình quát lớn.
Trương Vinh Phương không hề rời đi, trái lại còn lùi vào một con đường nhỏ giữa phòng ốc sau lưng.
Vừa hay hắn đang muốn tìm người hỏi thăm chuyện bên này.
Chờ những người kia hùng hùng hổ hổ đến gần.
Hắn giẫm mạnh vọt lên trước, nện một quyền lên bụng một người.
Bịch.
Cơ thể người tiến vào đầu tiên cong lên như con tôm, hoàn toàn không nghĩ tới mình sẽ bị đánh lén trước.
Một quyền này còn nặng hơn cả hắn nghĩ nữa, người này cao một mét bảy, trên người bắp thịt rắn chắc, ngã trên mặt đất giãy dụa hoài vẫn không thể đứng dậy.
Tổng cộng có ba người tới, hai người còn lại thấy thế, đều nổi giận gầm lên phóng vào hẻm nhỏ.
Hai người một trước một sau, tất cả đều giơ tay phải lên, tư thế vậy mà đều có chưởng pháp.
Lực lượng từ hông nối liền với cánh tay, đánh ra tiếng gió vun vút, sức nặng không tầm thường.
Dưới ánh trăng lờ mờ, Trương Vinh Phương lùi về sau một bước, hai tay liên hoàn điểm ra, tinh chuẩn vỗ vào khuỷu tay của cánh tay hai người kia.
Hiện giờ hắn đã là Nhị Phẩm, tốc độ và lực lượng, còn có tầm mắt nữa, chúng đều đã mạnh hơn mấy người kia nhiều.
Chỉ vừa tiếp xúc thôi, hắn đã cảm giác được ba người này đều chỉ là người thường chưa Nhập Phẩm.
Riêng một người trong đó có sức lực lớn một ít, có thể là ở Rèn Gân.
Đánh bay thế tiến công của hai người, Trương Vinh Phương lướt tới va chạm, phần vai vừa lúc đánh trúng ngực một người.
Người này ngã ngửa xuống đất tại chỗ, cảm thấy khó thở, nhất thời không thể vùng dậy.
Người cuối cùng hét lớn một tiếng, hai tay chộp về phía bả vai hắn.
Bị Trương Vinh Phương lui ra phía sau một bước, vung tay lên đánh trúng cằm, nhất thời mất đi ý thức.
Liên tục đánh ngã ba người, Trương Vinh Phương đang định đưa tay bắt một tên để hỏi tình hình.
Thì bỗng nhiên đằng sau lại có hai người im ắng nhảy vào đường tắt.
"Gan lớn thật đấy!"
Hai người này rõ ràng có bước tiến khí thế hoàn toàn khác biệt, còn chưa tới gần đã cho người một khí thế như ngựa phi nước đại trước giờ chưa từng có.
Đồng tử Trương Vinh Phương hơi co lại, chú ý tới dưới ánh trăng bàn tay hai người này đã mơ hồ biến thành màu đen.
Hắn vừa lúc đột phá, trong lòng đang định nếm thử thực lực bản thân nên lúc này không tránh không né, tiến lên phía trước đưa tay đánh ra một quyền.
Bình Sơn Vọng Nguyệt của Nhạc Hình phù đúng thích hợp loại xung đột chính diện như vậy.
Trong nháy mắt, người phía trước đưa tay hơi đổi hướng, cũng vỗ tới một chưởng.
Thình thịch!!
Trong hẻm nhỏ, quyền chưởng chạm vào nhau, Trương Vinh Phương hơi chao đảo nhưng bước chân bất động.