“Bộ quần áo này? Chính là hắn! Bắt lấy cho ta!”
Trong nháy mắt, hắn ta nhận ra kiểu áo bào mà Trần Hạc đang mặc.
“!!!???” Trần Hạc không dám nhúc nhích, bị hơn mười bộ cung nỏ chĩa vào, ở khoảng cách này, cho dù là cao thủ lục phẩm trở lên nếu không có bảo vệ chắc chắn sẽ ngỏm củ tỏi.
“Lục soát cho ta! Tìm tất cả những thứ vừa bị trộm! Chắc chắn nó vẫn còn ở trong tòa lầu này!” Bộ đầu kia quát lớn.
Vẻ mặt Trần Hạc ban đầu sửng sốt và ngỡ ngàng, nhưng khi nghe đến đây, nhớ đến tên nỏ dưới giường của mình, vẻ mặt lập tức biến đổi rõ rệt, trong lòng lạnh như băng.
…
Ngày kế.
Bên trong Thanh Hòa quan.
Trương Vinh Phương và mấy người Tiểu Cửu cùng nhau ngồi cạnh bàn ăn cơm, ánh nắng bên ngoài tươi sáng, gió nhẹ nhẹ phẩy lá cây, phát ra tiếng xào xạc.
“Buổi tối hôm qua ta đi với Trần Lăng ca, Ngọc Phượng tỷ cách vách, tới đi thuyền nan ở bờ sông, bên kia có chỗ câu cá chỉ cần năm văn tiền một lần, không giới hạn thời gian, vận khí ta tốt, câu được một con cá trích rất lớn!”
Kể từ khi Tiểu Cửu tới huyện thành thì luôn có tâm trạng vui vẻ, nơi này tốt hơn so với cuộc sống nhàm chán trên núi không biết bao nhiêu lần.
Mỗi ngày đều có thể tìm ra các loại trò chơi khác nhau.
Ở trong đạo quan, Quan chủ Lý Hành vừa suốt ngày không có ở đó, không để ý tới sự vụ, ở chỗ này không có ai đốc thúc bọn họ có đi học khóa sớm hay không, có đi khóa muộn hay không.
Cũng không còn người quản lý có luyện văn tu vũ công hay không, vì tâm tính thiếu niên, Tiểu Cửu và ba người còn lại rất nhanh đã hoà mình, mỗi ngày vui vẻ đến quên trời quên đất.
“Câu cá... Năm văn, nếu như có thể câu được cá lớn không tệ, thế thì vận khí cũng rất tốt rồi. Quán cơm Vương gia ở phố bên cạnh có thu cá, có thể mang đến đó bán, giá tiền cũng có lời hơn so với thị trường.” Tiểu Vương một trong hai tạp dịch trong hàng đệ tử, thấp giọng cười nói.
“Quán cơm Vương gia? Mới vừa rồi ta đi ra ngoài mua bữa sáng, thấy là hình như quán cơm nhà kia bị niêm phong rồi?” Tiểu Cửu kinh ngạc nói.
“Ta cũng nhìn thấy, nghe nói là Đại lão gia nào đó của Mễ Bang bị nghi ngờ là tàng trữ binh khí quân sự, bị bắt lại điều tra.” Tiểu Vương trả lời.
“Vũ khí quân dụng? Đao kiếm sao?”
“Không đúng, là nỏ...” Tiểu Vương hạ giọng.
Hít...
Mấy người lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Hắn là một ông chủ quán cơm thì giấu nỏ làm cái gì? Là muốn tạo phản sao?”
“Ai biết được... Dù sao chúng ta cũng không hiểu nổi ý nghĩ của những người có tiền.”
Trương Vinh Phương vừa ăn cơm, hắn gắp một miếng thịt hầm tỏi, bỏ vào miệng, vừa nghe mấy người tán gẫu.
Hắn nghe thấy chuyện quán cơm Mễ Bang bị đóng cửa, sắc mặt hắn vẫn bất động, trong lòng cũng chợt dao động.
Tàng trữ vũ khí quân sự, tội danh bực này không phải chuyện người bình thường có thể chống lại, lần này Trần Hạc của Mễ Bang là người tàng trữ, không chết cũng phải lột da.
Hắn còn không phải là chủ mưu, nếu như tra hỏi ra chủ mưu là bang chủ của Mễ Bang... Cả Mễ Bang cũng phải lộn xộn đây.
Cho dù Trần Hạc nhất định cứng rắn không hé miệng. Thế thì thanh nỏ quân dụng kia là từ đâu tới, dùng con đường nào để thu vào tay?
Tất nhiên những điều này cũng sẽ bị truy xét.
Chỉ cần các quan viên quý nhân không muốn bỗng nhiên mình đang đi trên đường thì bị người ta dùng nỏ tiễn bắn chết, tất nhiên sẽ có truy đuổi xứng đáng.
Đến lúc đó nhất định bang chủ Thiệu Toàn Hộ sẽ bị dính líu trách nhiệm.
Chỉ cần Thiệu Toàn Hộ không có thế lực và thủ hạ, cũng sẽ không có tư cách điều khiển người hạ thủ với sư phụ sư huynh.
Hết thảy cũng được giải quyết dễ dàng.
Trong lòng Trương Vinh Phương hả hê, tốc độ gắp thức ăn ăn cũng nhanh hơn rất nhiều.
Cơm nước xong, hắn nghỉ ngơi chốc lát, sau đó thu dọn đồ đạc, mang theo văn điệp, đi tới cửa thành huyện thành.
Tạm thời chuyện Mễ Bang đã giải quyết, kế tiếp là chuyện của mình.
Ngày kia chính là ngày sư huynh đính hôn, chính là ngày mùng một.
Đến lúc đó mình cũng không có gì có thể đưa sư huynh làm quà tặng, vừa lúc đi vào sâu trong Hồng Sơn, săn chút thứ tốt, rồi đi ra ngoài chế thành da lông làm tặng lễ.
Trương Vinh Phương mới đột phá bí kỹ võ công, luyện đến Hồi Xuân Tịnh Thì phù điển nhị phẩm, kết hợp với Long Xà Đề Túng thuật nhất phẩm. Hôm nay đánh chính diện, không cần phải tập kích, cũng hoàn toàn có khả năng va chạm với Trần Vô Ưu và Tiêu Đằng lúc trước.
Hôm nay hắn đã hoàn toàn có một tí sức mạnh tự vệ.
Ra khỏi huyện thành, đi thẳng theo quan đạo.
Sau khi đi xa một khoảng, Trương Vinh Phương chủ động thoát khỏi quan đạo, quẹo vào trong núi rừng thâm sâu.
Hắn không đi quá xa quá sâu, chẳng qua chỉ đi loanh quanh trong phạm vi chừng hơn mười dặm.