Vào lúc giữa trưa, ánh nắng sáng ngời, chiếu xạ phiến lá của các loại thực vật trong rừng càng thêm xanh tươi mơn mởn, giống như là ngọc khắc trong suốt.
Không lâu sau, Trương Vinh Phương liền phát hiện một con sơn dương đang cúi đầu ăn cỏ.
Sơn dương cách hắn chừng hơn hai mươi mét ở phía đối diện, đang nhàn nhã dạo chơi, thong dong nhai lại thức ăn trong miệng.
Trương Vinh Phương thả nhẹ bước chân, từ từ nhích tới gần đối tượng.
Chẳng qua là mới nhích tới gần được có mấy bước, dưới chân hắn liền phát ra tiếng răng rắc rất nhỏ.
Sơn dương lập tức cảnh giác, xoay người bỏ chạy, một lát đã biến mất ở trong rừng rậm.
Trương Vinh Phương cúi đầu nhìn dưới chân, dưới lòng bàn chân bị phủ kín bởi từng tầng lá cây các loại.
Hắn ngồi xổm xuống, lấy tay đào vào.
Tầng lá cây thật dày, phía dưới cùng là cành lá ẩm ướt sắp phân hủy, sau đó cứ chồng từng tầng từng tầng lá cây thật dày lên trên.
Lá cây trên mặt đều là mới rụng.
Hắn suy nghĩ một lúc, nhấc chân, giẫm một bước về phía trước.
Vẫn có tiếng động.
Tiếp tục, bước thứ hai, bước thứ ba.
Trương Vinh Phương không ngừng đứng nguyên tại chỗ, nhiều lần thử xem phương thức lúc chính mình đạp chân ra.
Kết quả đều có âm thanh.
Hắn dứt khoát không đi nữa, thử lại nhiều lần, phải đi như thế nào ở trên tầng lá cây thật dày mới có thể giảm bớt tiếng vang.
*
*
*
Có người mắc tội tàng trữ vũ khí quân sự đã làm rối loạn kế hoạch của Thiệu Toàn Hộ hoàn toàn.
Sáng sớm ngày thứ hai, lúc nàng nhận được tin tức, mọi người vẫn đang ngủ.
Lúc vừa nghe được đệ đệ bị bắt, đầu tiên là nàng lấy một lượng lớn tiền giấy ở trong bang, đi tới nha môn bảo lãnh người.
Chuyện này sôi sùng sục lưu truyền ở trong thành, đối với cả huyện Hoa Tân thì như vậy là chuyện hơi lớn.
Sau một buổi trưa đã truyền khắp toàn thành.
Đợi ban đêm, khi Trương Vinh Phương trở về từ ngoài thành, Mễ Bang đã thành tiêu điểm đàm luận trà dư tửu hậu của toàn thành rồi.
Hắn đi một đường từ cửa thành quay về, cũng có thể nghe được vài nơi đang đàm luận chuyện Mễ Bang.
Rất nhanh lại có mới tin tức truyền ra. Hình như Thiệu Toàn Hộ Mễ Bang bị trông giữ, không cho phép đi lại xung quanh.
Quan phủ xuất động không ít người, mang thành viên nội bộ Mễ Bang xung quanh đi, mang về nha môn để thẩm vấn.
Từng quán cơm đều bị quan bế.
Trương Vinh Phương lại đi lại quanh phía ngoài Trần gia vài vòng, phát hiện đại môn nhà Trần Hạc mở rộng, bên trong có quan binh lục soát.
Tất cả nữ tử thân quyến Trần gia trên mặt cũng đều là thần sắc lo lắng đứng ở trong sân, nhìn quan binh đang lục soát, không dám có bất kỳ cử động nào.
Lần này, Trương Vinh Phương hoàn toàn xác định, Mễ Bang, Thiệu Gia, Trần gia đã không gây lên được sóng gió gì nữa.
Lúc này hắn mới trở về.
Ngày hôm sau, cả ngày hắn đều sống ở trong núi rừng, sắp đến tối mới thành công mang một hươu to lớn cường tráng về.
Hắn kéo đến chợ giết, cắt lấy nhung hươu, cắt da lông rồi tiêu chế. Vừa lúc có thể làm quà tặng đính hôn cho sư huynh.
*
*
*
Tổng bộ Mễ Bang.
Vốn là tiểu lâu tổng bộ đầy người nhộn nhịp, lúc này đã trở nên lạnh lẽo.
Không ít người cũng bị nha môn mang đi điều tra, chỉ để lại chút ít tiểu nhị hoàn toàn không liên quan đến án tàng trữ quân giới, giữ lại trông chừng cửa hàng.
Màn đêm buông xuống, một chiếc xe ngựa màu đen chậm rãi từ từ chạy nhanh ra từ trong sương mù, chậm rãi dừng ở trước cửa tiểu lâu Mễ Bang.
Xe ngựa chỉ ngừng một hồi, sau khi có mấy người đi xuống thì rời đi rất nhanh.
Mấy người vừa đi xuống cúi đầu, một thân bọc áo đen vội vã tiến vào tiểu lâu.
Ở một căn phòng nhỏ bên trong lầu hai.
Két kẹt, cửa phòng bị mở ra, ba người mặc áo choàng đen nhanh chóng vào phòng.
Người cuối cùng quay lại đóng cửa, thắp đèn.
Lúc này ba người mới lao nhao vén áo choàng đen lên, lộ ra khuôn mặt.
Một người đi đầu tiên đương nhiên đó là bang chủ Mễ Bang Thiệu Toàn Hộ.
Sắc mặt nàng bình tĩnh, nhẹ thở ra một hơi.
Nhìn khoảng không vắng vẻ trong phòng, dáng vẻ bị lục soát đến hỗn độn, đáy mắt nàng hiện lên vẻ mất mát.
“Chuyện lần này, rốt cuộc là ai báo cáo chứ? Điều tra ra hết rồi sao?” một tên còn lại bên cạnh trầm giọng nói.
Mặt mũi người nọ từ từ được ánh đèn của ngọn đèn chiếu sáng, rõ ràng là Trần Trí Hàm đạo nhân.
“Không rõ lắm, thời điểm ta đưa tiền có từng thử hỏi thăm, huyện đốc cũng không biết là người nào. Chỉ biết là buổi tối có người trộm quân giới, vứt xuống trong nhà lão Nhị, là bị hãm hại gài tang vật.” Thiệu Toàn Hộ lắc đầu nói.
“Vậy lần này còn giữ nguyên kế hoạch không?” Chân mày Trần Trí Hàm nhíu chặt, trên thực tế, lão cũng không quyết tuyệt như thê tử mình.
Một khi nhi tử đã chết rồi, vừa mới xảy ra người còn sống vẫn còn đau lòng, nhưng không cần thiết đánh cược tất cả của mình, vì lão còn muốn Đông Sơn tái khởi.