Dĩ nhiên, Trần Trí Hàm cũng hiểu rõ, thê tử thân mang bệnh nặng, nhi tử chính là hy vọng duy nhất của nàng.
Hôm nay nhi tử đã không còn...
“Tất nhiên phải tiếp tục. Ta hoài nghi chuyện này chính là do Trương Hiên đã hạ thủ. Cũng hoặc là những người còn lại của Thanh Hòa Cung. Thế đạo này, có khi là có người, không muốn nhìn chúng ta sống tốt được...” Thiệu Toàn Hộ thản nhiên nói.
“Người báo cáo cho là dựa vào nha môn là có thể phá đổ chúng ta. Ý nghĩ này vô cùng ngây thơ, không giống phong cách Trương Hiên.” Người thứ ba lên tiếng nói.
Ánh đèn chiếu sáng khuôn mặt hắn, người này lại chính là Trần Hạc vốn nên bị bắt giữ đi quy án!
“Chắc có vẻ người báo cáo hoàn toàn không biết, quân giới của chúng ta vốn là do huyện nha bán ra. Huyện đốc còn điều động toàn thành đi bắt chúng ta, đơn giản chính là vì muốn lừa gạt nhiều thêm một khoản tiền thôi.” Trần Hạc có phần đau lòng nói.
Lần này để được đi ra ngoài, hắn đã phải tốn không ít tiền bạc.
“Bất kể thế nào, người gài tang vật này tuyệt đối không thoát khỏi liên quan với Trương Hiên lão nhi. Chúng ta chỉ cần ra tay với người của lão, là có thể giải quyết hậu hoạn trong một lần!” Thiệu Toàn Hộ bình tĩnh nói.
“Trước hết giết Trương Tân Thái, sau đó mang đầu hắn đi gặp Trương Hiên. Ta muốn hắn cũng nếm thử thống khổ mất đi nhi tử!”
“Cùng nhau động thủ?” Trần Hạc hỏi.
“Cùng nhau động thủ. Sau khi đính hôn, ta để cho Lý Hành thiết kế cơ hội cùng nhau động thủ, rồi sau khi giết chết Trương Tân Thái thì đi giải quyết Trương Hiên.”
“Cũng đúng, chỉ là một tên nhị phẩm, giết chết trước, Trương Hiên tuyệt đối sẽ giận đến hộc máu, đến lúc đó càng dễ đối phó.” Trần Hạc gật đầu.
“Sau khi chuyện thành công, chúng ta rời khỏi nơi đây, đến Đàm Dương.” Thiệu Toàn Hộ cũng đã sắp xếp xong xuôi.
“Được!” Huynh đệ Trần Hạc Trần Trí Hàm cùng nhau gật đầu.
Chuyện đã phát triển đến nước này, sau khi bị huyện đốc kia hung hăng đòi một khoản, cơ nghiệp của bọn họ đã bị tổn thất quá lớn, ở lại cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Mà nhiều người khác của Mễ Bang không muốn đi theo đối phó với Thanh Hòa Cung. Định sau khi báo thù thì trực tiếp rời khỏi cái chỗ khỉ gió này.
“Cụ thể là động thủ lúc nào?” Trần Trí Hàm hỏi.
“Tối ngày mai đi. Để cho bọn họ vui vẻ một chút.” Thiệu Toàn Hộ lộ ra một vẻ tươi cười quái dị.
*
*
*
Ngày thứ ba.
Sư huynh Trương Tân Thái thuê một đội nhạc ở trong thành, tìm một đám kiệu phu tới khiêng một cái rương quà tặng lớn, diễn tấu sáo và trống đi tới nhà của Dương Hồng Diễm.
Trương Vinh Phương đi ở cuối cùng của đội ngũ, mỉm cười đi theo đội ngũ cùng với các sư huynh còn lại và vài người bạn tốt.
Không lâu sau.
Đội ngũ đã tới Dương gia, tẩu tử Dương Hồng Diễm trang điểm mặc trang phục tân nương, ôn nhu động lòng người, y phục màu đỏ thẫm, trên mặt che tầng sa mỏng. Được đưa tới kiệu hoa.
Sư huynh Trương Tân Thái cưỡi bạch mã, dẫn đầu đoàn đi tới bên kia huyện thành.
Hắn ta đã đặt mua một phòng ốc ở nơi đó, làm tân phòng sau tân hôn.
Đội ngũ đi thẳng tới, rất nhanh đã đi tới tân phòng.
Đã có không ít dân chúng xem náo nhiệt chờ ở ven đường.
Đại nương rải tiền mừng bưng một cái chậu gỗ để đồng tiền, một tay nắm lấy một nắm tiền, ném mạnh lên bầu trời.
Trong tiếng đồng tiền rơi xuống đất đinh đinh đang đang, Trương Tân Thái và Dương Hồng Diễm tay nắm tay, cúi đầu xấu hổ chạy vào cửa tân phòng.
Trong cửa lớn, có một người đang ngồi đoan chính trong sân, đương nhiên đó là lão đạo Trương Hiên.
Lão cười híp mắt ngồi trên ghế thái sư, bên cạnh còn có hai trưởng giả Trương Vinh Phương chưa từng thấy, không phải là đạo nhân, nhưng không hiểu sao lại có cỗ khí thế đặc biệt.
Ngay sau đó, chính là tiến lên chào, bưng trà.
Đây cũng là quy củ thường gặp ở huyện Hoa Tân.
Trương Vinh Phương làm theo đội thân quyến, vào tân phòng, bắt đầu chịu trách nhiệm tiếp đãi tân khách đến đây chúc mừng.
Ghi chép tiền biếu, sắp xếp bàn thức ăn, cao giọng đọc tên, từng chuyện một cũng phải có người đến làm.
Vẫn cứ bận rộn đến tối, đính hôn mới hoàn toàn kết thúc.
Trương Tân Thái đi xung quanh chào hỏi bạn tốt hàng xóm đã nể mặt tới chung vui, rồi để cho Dương Hồng Diễm đi vào phòng nghỉ ngơi trước.
Chính mình thì chuẩn bị đi xem sách ghi chép lễ lộc một chút.
Chẳng qua là lúc hắn đang muốn đi qua sân tới trong phòng, thì bị một người gọi lại.
“Tân Thái sư đệ, có thể dừng bước để nói chuyện một lát hay không?”
Vóc người người nọ tròn tròn, trên mặt cũng là thịt mập núc ních, trên người mặc đạo bào bạch quái đệ tử tu hành thường gặp, chính là Quan chủ Lý Hành trong thành Thanh Hòa quan.
“Lý Hành sư huynh? Nhưng là có chuyện gì thế?” Quan hệ của Trương Tân Thái và Lý Hành coi như cũng được, dù sao sau này mình cũng phải ở lại trong huyện thành, tạo chút quan hệ tốt với Lý Hành cũng là chuyện đương nhiên.