Lý Hành người này, có thể vẫn luôn đảm nhiệm vị trí Quan chủ của Thanh Hòa quan ở chỗ này nhiều năm như vậy, sau lưng không có chút bối cảnh là không thể nào.
Mà Thanh Hòa quan có thể vẫn bình yên vô sự ở huyện Hoa Tân nhiều năm như vậy, cũng đủ để thể hiện ra năng lực của Lý Hành.
Thế nên bất kể là vì tức phụ, hay là vì cuộc sống sau này của mình. Thái độ của Trương Tân Thái với Lý Hành cũng coi trọng hơn rất nhiều.
“Là như vậy.” Lý Hành hồi tưởng lại lời Thiệu Toàn Hộ nói trong lòng, tự kiềm chế một tia bất an trong lòng, nặn ra nụ cười.
“Mới vừa rồi ta nhận được một tin xấu, có khả năng cần ngươi tự sang đây xem lại.”
“Tin tức không tốt?” Trương Tân Thái sửng sốt. Hôm nay là ngày đại hỉ mà nói cái này với hắn?
“Là chuyện liên quan đến Dương gia bên kia...Nếu không phải như thế, ta cũng không vội vã tới tìm ngươi báo tin như vậy.” Lý Hành giải thích.
Hắn không biết Thiệu Toàn Hộ muốn hắn đưa Trương Tân Thái ra làm cái gì, nhưng bất kể như thế nào, hắn chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của mình, còn lại không quan hệ đến hắn nữa.
“Nhà Diễm Tử sao?” Sắc mặt Trương Tân Thái lập tức nghiêm túc lên.
“Chỉ có một mình ta?” hắn có phần nghi ngờ.
“Ai...” Lý Hành đã sớm chuẩn bị nghĩ sẵn trong đầu, gật đầu. “Tốt nhất là một mình ngươi biết, suy cho cùng... Lỡ chuyện kia... Nếu như bị nói ra ngoài...”
Hắn nói không tỉ mỉ lập tức khiến cho Trương Tân Thái nghĩ tới điều gì đó không tốt, sắc mặt càng phát ra ngưng trọng.
“Kính xin sư huynh dẫn đường.”
Lúc này hắn ôm quyền, cởi áo hỉ màu đỏ dễ thu hút sự chú ý từ trên người xuống, mang vào trong phòng, sau đó đi ra cửa hông cùng Lý Hành.
Bên kia.
Trương Vinh Phương và một nhóm người hỗ trợ đã bận rộn một ngày, lúc này mới có thời gian ngồi xuống nghỉ ngơi, ăn cái gì đó.
Bàn tiệc bày cả ngày, hàng xóm láng giềng cũng tới ăn, ngay cả tên ăn mày tới cửa cũng phải tỏ vẻ chút.
Đây cũng là muốn ăn mừng.
Một ngày như thế, không biết sư phụ Trương Hiên đã phải nhả ra bao nhiêu tiền.
Trong sân của tân phòng, Trương Vinh Phương và một đám người vây quanh chậu than, ngồi chung với nhau.
Trong tay mỗi người cũng cầm lấy một cái giò heo.
Đây là giò heo đã luộc qua, cứ gặm ăn như vậy, rồi ngồi cạnh chậu than uống rượu sữa ngựa.
Trong chậu gỗ một bên to bằng bồn tắm lớn còn chất một đống trái cây rau dưa lớn.
Táo, chuối tiêu, lê, mận bắc, dưa leo,… đỏ đỏ xanh xanh vàng vàng, nhìn qua rất muốn ăn.
Trương Vinh Phương thu hồi tầm mắt, dù sao cảm giác các thứ trong chậu đồ có hơi chút giống như đồ vật nào đó.
Nhưng có quá nhiều người, hắn cũng không nên nói, chỉ có thể tự mình không đi lấy ăn.
Bưng chén rượu sữa ngựa, hắn ngửa đầu uống một ngụm, sau đó gặm một miệng thịt chân giò heo.
Cảm giác này ngon hơn so với một bữa ăn của hắn ở Thanh Hòa Cung không biết bao nhiêu lần.
Nơi rượu sữa ngựa tràn ra mùi rượu ngọt nhàn nhạt, hỗn hợp có mùi sữa, biến thành đồ uống tương đối mát mẻ sướng miệng.
Số độ còn không cao, có thể tùy tiện mà uống.
Thịt kho cũng làm được tương đối ngon, mềm mềm vừa miệng, mùi thịt xông vào mũi.
Trương Vinh Phương vừa ăn, vừa nghe người bên cạnh thổi phồng khoác lác.
Một vài hán tử ngồi ở bên cạnh hắn, đều là hảo hữu lúc trước Trương Tân Thái kết giao trong lúc vận chuyển làm ăn trong huyện thành.
Tin tức linh thông hơn xa so với người bình thường rất nhiều.
Mấy người tán gẫu, từ ăn uống, rồi hàn huyên tới gió trăng, từ gió trăng hàn huyên tới tin tức sốt dẻo xảy ra gần đây.
Vừa lúc nói nói đã nói đến một chuyện Mễ Bang bị tra khảo.
“Ai, lại nói, chuyện Mễ Bang tàng trữ quân giới này, cũng ảnh hưởng lớn đến người dân trong huyện. Quán cơm thoáng cái đóng cửa hơn phân nửa, vừa lúc bà nương trong nhà muốn mua gạo, làm sao cũng không tìm được mà mua, quá bất tiện rồi.”
Một hán tử phàn nàn nói.
“Thành đông còn có hai nhà có thể mua, qua bên kia đi. Sau chuyện này vẫn còn mở cửa. Trước kia bọn họ là của Mễ Bang, sau đó tự tách ra làm một mình. Lần này sẽ không bị dính líu.” tên còn lại nói.
“Vậy cũng không đủ, lúc nào chuyện này mới kết thúc được?”
“Yên tâm đi, nhiều lắm cũng chỉ một tuần, Mễ Bang có thể khôi phục bình thường.” một người cười nói.
“Sao lại nói thế?”
“Tội danh tàng trữ quân giới này, nghe thì rất dọa người, nhưng kỳ thật Mễ Bang gia đại nghiệp đại, tìm hai người thay mặt chịu tội, cũng sẽ không có chuyện gì nữa rồi. Nhà đó không nhiều cái gì, chỉ nhiều tiền thôi.” hán tử kia giải thích.
“Chuyện này thoạt nhìn thì nghiêm trọng, thật ra lại có chút quan hệ mà ai cũng biết, nỏ kia xuất hiện như thế nào? Còn không phải là huyện đốc của huyện nha tự mình bán ra hay sao?”
“Cũng đúng, bằng không chỉ bằng chút bổng lộc của huyện đốc, mỗi ngày đều tiêu sài phung phí, ăn của ngon vật lạ, uống rượu quý, sao mà đủ nổi.” tên còn lại theo đó gật đầu.