“Ta có một huynh đệ, là làm người lái xe ngựa, lúc trước xe ngựa dưới tay hắn đã nhận người trở lại từ huyện nha vào buổi tối. Nơi đến chính là tửu lâu Tứ Hải của Mễ Bang.” một người nhỏ giọng nói.
“Chậc chậc... Xem ra, ta nói không sai chứ?”
“Chẳng qua chuyện này xảy ra, đoán chừng Mễ Bang cũng sẽ bị chặt đẹp một khoản, chắc là mấy ngày nữa, dầu gạo lại muốn tăng giá rồi.”
“Đúng thế... tăng giá tăng giá, con mẹ nó chỉ biết tăng giá.”
Đề tài của nhóm người lại bắt đầu lệch chuyển đến giá gạo, giá đồ ăn, giá dầu so sánh các nơi.
Trương Vinh Phương ở một bên cũng nghe được mà trong lòng nhấc lên gợn sóng.
Đời trước hắn đã từng xem trong tiểu thuyết lịch sử, cũng có đề cập tới, giải thích tàng trữ quân giới cùng cấp với tội lớn mưu nghịch, nhưng trước mắt...
Trình độ hủ bại của huyện Hoa Tân đã đến nước này. Chẳng lẽ phía trên sẽ không có người quản sao?” Trương Vinh Phương không nhịn được vỗ vỗ bả vai người hán tử mới vừa rồi kể ra.
“Quản? Phía trên bán còn nhiều hơn, lấy cái gì mà quản?” hán tử kia khoát khoát tay. “Tiểu đạo trưởng, ngươi tuổi còn nhỏ, thấy qua ít chuyện.”
Hắn thở dài nói: “Đại Linh ta quét ngang tứ phương, chỉ cần là trên đất bằng, không có ai chống đỡ được kỵ binh của Đại Linh, thế cho nên biên cảnh không lập biên quân, tiết kiệm được rất nhiều phí dụng cho lính biên phòng.
Nhưng cũng chính bởi vì quân lực quá mạnh mẽ, phàm là quốc gia ngoại vực bị xâm chiếm, phần lớn là chủng loại người hỗn tạp cũng bị bắt lại làm nô đãi công tượng lao dịch các thứ, cứ như vậy, lượng ăn uống càng ngày càng nhiều, dù sao nhóm chịu khổ làm việc cũng không phải là bọn họ, đều là những nhân khẩu bị bắt kia.”
“Chính là như vậy.” một hán tử khác vỗ tay nói: “Mặc dù chúng ta bị chia làm cái gì mà bốn đẳng người, nhưng so với nhân khẩu đó thì vẫn tốt hơn nhiều lắm. Thứ mà quân Đại Linh đoạt lại càng nhiều, thì tiền này có thể mua càng nhiều. Không phải hưởng thụ đa dạng càng nhiều rồi sao?”
“Sau đó chúng ta lại là vùng đất cách xa biển, căn bản xung quanh không có ai có thể uy hiếp được quân đồn trú, giữ lại quân giới còn không phải là chờ để hỏng đi hết sao. Thế nên các nơi đều có tình huống len lén lấy quân giới bán lấy tiền.
Thay vì đặt ở nơi nào đến xám tro hỏng mất, còn không bằng lặng lẽ đổi thành tiền. Dù sao qua một thời gian ngắn là lại thay đổi một nhóm mới. Đồ cũ đều được tiêu hủy.
Thứ khác Đại Linh ta không nhiều lắm nhưng nhân khẩu nhiều, tiền nhiều!”
Trương Vinh Phương cũng là không ngờ, thế đạo này, các hán tử tán gẫu quốc gia đại sự, cũng là vẻ mặt rõ ràng đạo lý.
“Thì ra là như vậy.” vẻ mặt hắn bội phục: “Các vị lão ca hiểu thật nhiều.”
“Kính các vị một ngụm!”
Hắn bưng chén lên, hung hăng uống một hớp rượu sữa ngựa lớn.
Mấy người còn lại cũng là cười ứng tiếng, bưng chén lên uống rượu.
Một vòng không khí náo nhiệt liệt lên, vừa tán gẫu đến gần đây Đại Linh lại muốn đánh đến một chỗ kia nữa rồi. Trên mặt một đám người bóng loáng hào quang, cũng là điệu bộ giang sơn đều ở dưới miệng.
Trương Vinh Phương ngồi ở một bên, trong lòng cũng lo lắng chuyện Mễ Bang.
'Nếu như Mễ Bang không có chuyện gì? Có thể chúng sẽ còn tiếp tục kế hoạch lúc trước hay không?'
Vốn hắn cho là không có chuyện gì rồi, tâm tình cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng không ngờ bây giờ vừa nghe chuyện như thế.
Ngồi ở vị trí này, lòng hắn càng nghĩ càng lo lắng.
Nếu như Mễ Bang tiếp tục kế hoạch tập kích lúc trước, thế thì sư phụ và sư huynh có khả năng còn có thể gặp nguy hiểm.
Bây giờ nhiều người, Mễ Bang không đến nỗi động thủ ngay lập tức, nhưng đợi muộn rồi một số người đi mất, thì chỉ sợ cũng rất nguy hiểm rồi...
Trương Vinh Phương càng nghĩ càng đứng ngồi không yên.
Lúc này, lòng hắn đã quyết, ngửa đầu uống rượu sữa ngựa trong chén một hơi cạn sạch.
“Các vị đại ca, ta có cảm giác hơi say, xin đi trước, xuống nghỉ ngơi.”
“Đi đi đi đi, tửu lượng tiểu đạo trưởng quá kém, sau này cứ uống nhiều sẽ lợi hại thôi. Ha ha.”
“Tiểu đạo trưởng trở về thì phòng mang nhiều quả ướp lạnh một chút, tránh cho buổi tối đói.”
“Đa tạ đa tạ.” Trương Vinh Phương liên tục cảm tạ.
Trong lời nói qua lại của một đám người, đầu tiên là hắn đi tới một phòng trong đó.
Trong phòng có phòng khách, đặc biệt dùng để cho khách nhân nghỉ ngơi.
Giống như trước, hẳn là lúc này sư huynh Trương Tân Thái cũng ở trong nhà.
Trương Vinh Phương tăng nhanh bước chân, nhanh chóng đi vào bên trong, hắn phải nói cho sư huynh biết về chuyện Mễ Bang có thể sẽ động thủ đánh lén ngay lập tức.
Chẳng qua là dạo một vòng trong nhà mà hắn cũng không phát hiện bóng dáng sư huynh.
Hắn tùy ý gọi lại hỏi một người được nhờ tới giúp đỡ công việc ngày hôm nay.
“Ngươi tìm tân lang à? Mới vừa rồi thấy hắn đi ra ngoài cùng Quan chủ Thanh Hòa quan của các ngươi rồi, không biết có chuyện gì, nhìn qua hình như rất cấp bách.”