“Đi ra ngoài? Trễ như thế? Bọn họ sẽ đi đâu?” Trương Vinh Phương rùng mình. Trong lòng cảm giác có phần không ổn rồi.
Lúc này hắn chạy mấy bước lao ra khỏi sân của tân phòng, nhìn qua nhìn lại trái phải ở ngoài cửa.
Trên đường phố vắng vẻ, không có mấy người.
'Trễ như thế, chắc chắn cửa thành đã đóng, bọn họ không thể ra khỏi thành. Nếu như ta là Mễ Bang, chuyện có khả năng làm nhất, là bắt sư huynh nhốt lại trước. Đợi hừng sáng thành cửa mở ra...'
'Không... Không đúng, nếu như với trình độ hủ bại thế này của quan phủ, buổi tối mở cửa thành cũng không phải là không được... Nếu như ta là Mễ Bang... chuyện có khả năng làm nhất tuyệt đối không phải là động thủ ở trong thành...'
Đứng ở trước cổng nhà, suy nghĩ của Trương Vinh Phương cứ lướt qua, nếu như sư huynh thật vì chính mình mà gặp liên lụy, đã xảy ra chuyện gì...
Hắn...
“Vinh Phương? Ngươi đứng ở chỗ này làm cái gì?” đột nhiên một âm thanh quen thuộc vang lên bên cạnh.
Trương Vinh Phương chợt nhìn lại, vừa hay nhìn thấy Trương Tân Thái cầm trong tay một cái bọc nhỏ, đang nghi ngờ nhìn mình.
“Sư huynh!” trong lòng Trương Vinh Phương chợt thả lỏng, bước nhanh nghênh đón.
*
*
*
Thành nam, khách điếm vãng lai.
“Tại sao đột nhiên lại thay đổi chủ ý? Không phải là bắt Trương Tân Thái trước sao?” Trần Hạc nghi ngờ nhìn Trần Trí Hàm phía trước.
Hắn, lão Đinh, Trần Trí Hàm, ba người cùng nhau đứng chỗ cửa sau của khách điếm.
“Mới vừa rồi nhận được tin tức, tối nay Trương Hiên lão đạo phải trở về núi, phải thừa cơ hội này nhanh chóng động thủ, nếu không sau này sẽ không có cơ hội lão ta đơn độc tốt như vậy.”
Trần Trí Hàm cau mày nói.
“Lão đầu này, con mình đính hôn cũng không thèm ở lại thêm một ngày?” lão Đinh không hiểu nói.
“Có lẽ là quái gở đã quen, lần này con của hắn đính hôn, tiêu tiền mời không ít người đến tham gia náo nhiệt.” Trần Trí Hàm bình tĩnh nói.
Hắn đã luyện phù điển đến ngũ phẩm, hai người khác cũng luyện Huyền Sa Chưởng đến tứ phẩm, ba người hợp lực, coi như có là lục phẩm toàn thịnh, thì chỉ cần võ công hắn luyện không phải là quá mạnh mẽ, đều chỉ có một loại kết cục là nuốt hận.
Huống chi Trương Hiên lão đầu đã lớn tuổi, chỉ là một ngũ phẩm... Hoàn toàn không đủ nhìn.
“Đi.” Trần Trí Hàm vung tay lên, dẫn đầu đi tới khách điếm.
Hai người còn lại theo sát phía sau.
Ba người đi lên cầu thang, rất nhanh chúng đã tìm được gian phòng Trương Hiên ở, bên trong là ánh đèn chập chờn, mơ hồ có thể nghe được âm thanh thu dọn đồ đạc.
Trao đổi ánh mắt, lão Đinh giơ tay trái lên, toàn thân tụ lực, nhắm ngay cửa phòng.
Rầm!
Hắn chợt đập mở cửa phòng, vọt đi vào.
Hai người còn lại không chút do dự, cùng nhau đi vào gian phòng.
“Chặn cửa sổ!” Trần Trí Hàm quát khẽ một tiếng. Giương mắt vừa nhìn.
“. . .”
Trong phòng là một đám tráng hán khôi ngô, bảy tám tầm mắt cùng lúc nhìn chăm chú vào lão.
Một cảm giác giống như châm đâm uy hiếp lão mãnh liệt, điên cuồng kích thích thần kinh toàn thân lão, lão bị dọa cho sợ đến toàn thân run lên.
Trương Hiên lão đạo đang đứng ở giữa đám người này, trong tay cầm một nửa bao quần áo đang được thu dọn, kinh ngạc nhìn sang bên này.
Lão đang thừa dịp cơ hội nhi tử đính hôn, lặng lẽ tụ hội tới cách đầu lĩnh nghĩa quân ngầm khác, sau khi thương lượng kế hoạch làm việc.
Đoàn người có tổng cộng bảy người, hai ngũ phẩm, bốn tứ phẩm, một lục phẩm, chia ra chịu trách nhiệm địa bàn sáu huyện xung quanh, vừa lúc tạm thời triển khai cuộc họp.
Kết quả...
Họ nhìn ba người Trần Trí Hàm vừa xông tới.
Ánh mắt một đám đầu lĩnh nghĩa quân, từ ngạc nhiên dần dần biến thành nguy hiểm...
Chuyện bọn họ tụ hội, tuyệt đối không thể để cho người ngoài biết...
Lão Đinh, Trần Trí Hàm, Trần Hạc, ba người sắc mặt từ đỏ thành đen, sau đó dần dần biến thành trắng, trắng bệch.
Bọn họ... có vẻ như đã nhìn thấy thứ không nên thấy…
…
Keng. . . Keng… Keng…
Tiếng gõ chiêng của phu canh truyền tới từ ngoài cửa sổ.
Trương Vinh Phương nằm ở trên giường, ngửa đầu nhìn đỉnh màn xám trắng, trong lúc nhất thời kiểu gì cũng không ngủ được.
Ban nãy hắn đã nói hết chuyện cho sư huynh Trương Tân Thái nghe.
Trừ việc không nói về chuyện của mình ra, việc có thể nói có thể nhắc nhở hắn đều nói tất cả.
Thế nhưng… phản ứng của sư huynh rất kỳ quái.
Hơn nữa, buổi tối gần đến giờ quay về Thanh Hòa quan, quan chủ Lý Hành với sư huynh cùng nhau trở về, cả hai có bộ dạng tâm thần không yên, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Trương Vinh Phương suy nghĩ.
"Theo tình huống ta hỏi thăm được trước đó, tin tức Mễ Bang bất mãn với Thanh Hòa Cung, muốn nợ máu trả bằng máu được nói ra trong lúc đang tụ họp, ở trước mặt rất nhiều người, điều này rõ ràng cho thấy là cố ý lan truyền tin tức.
Cho dù ta không nghe lén được ở Trần gia, thì Thanh Hòa Cung hẳn là có người ở Mễ Bang có được tin tức truyền đi."