Chương 118: [Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta

Phạm pháp

Phiên bản dịch 4803 chữ

"Nhưng sau khi bồi thường, Mễ Bang bị ta vu oan vụ tang vật đổ lên đầu Trần gia, đang sứt đầu mẻ trán mà còn muốn trả thù nữa chứ. Lẽ nào sau này Thiệu Toàn Hộ nàng không muốn lăn lộn ở huyện Hoa Tân nữa?" Trong lòng Trương Vinh Phương không giải thích được.

Đây hoàn toàn không phù hợp với một người làm ăn, hơn nữa, cho dù Thiệu Toàn Hộ đặc biệt thương nhi tử của mình và điên cuồng muốn báo thù.

Nhưng những người khác của Mễ Bang cũng nguyện ý theo nàng ta cùng nhau liều mạng à? Phải biết rằng loại chuyện như vậy, một khi đã làm rồi thì mặc kệ có được hay không, nó đều tương đương với từ bỏ tất cả thứ mình có ở huyện Hoa Tân.

Trong lòng Trương Vinh Phương nhất thời loạn cào cào.

Hắn mơ màng chìm vào giấc ngủ, trong mơ hắn thoáng mơ về đời trước của mình.

Giống như hắn còn đang đi làm văn phòng, làm một số văn kiện.

"Anh Trương, văn kiện ngày hôm qua làm xong chưa?" Đồng nghiệp cùng phòng, một nhân viên trẻ tuổi mới nhậm tên Đại Nhất Dương hỏi hắn.

"Văn kiện? Văn kiện gì cơ?" Trương Vinh Phương mơ mơ màng màng trả lời.

"Là tài liệu của lão đại Tạc Thiên yêu cầu làm đó, lát nữa đã phải đem đi báo cáo rồi." Đại Nhất Dương cười hì hì lại gần.

"Không phải nằm trên bàn anh Trương đó à?"

Trương Vinh Phương cúi đầu xuống, hắn thấy trên bàn làm việc vốn trống không của mình chợt có thêm một phần tài liệu.

Bên trên đầy những chữ màu đỏ:

Giết người là phạm pháp.

Giết người là phạm pháp.

Giết người là phạm pháp.

Giết người là phạm pháp.

....

...

Trên mặt tài liệu đầy những chữ viết màu đỏ như máu, những con chữ kia như thể biết động đậy.

Những con chữ ấy nhúc nhích tựa như sâu, rất nhanh đã tràn ra khỏi mặt giấy, tràn ra mặt bàn, rồi đến xung quanh.

Thậm chí còn dính lên cả quần áo của Trương Vinh Phương.

Hắn thấy trên tay mình, trên đùi, tất cả đều đầy chữ đỏ.

Chữ viết chẳng khác gì máu kia đang điên cuồng chui vào lỗ mũi, lỗ tai, miệng và cả mắt của hắn.

Soạt!!

Trương Vinh Phương chợt ngồi bật dậy, đạp chăn ra.

Cái chăn bị hắn đá một cước rách ở giữa, để lộ sợi bông bên trong.

"Hộc! Hộc! Hộc!..."

Hắn thở hổn hển từng hơi.

Trong lòng vẫn còn chìm đắm trong tâm trạng của cảnh trong mơ lúc trước.

Giết người là phạm pháp...

Đúng vậy...

Nỗi lo lắng hắn vẫn luôn luôn giấu ở đáy lòng chính là điểu này.

Hắn lo sẽ bị người khác phát hiện mình là kẻ giết người, lo lắng mình sẽ đứng ở mặt đối lập với luật pháp.

Hắn vẫn còn giữ khư khư cái quan niệm của xã hội pháp trị đời trước.

Thế nhưng hắn đã quên mất rồi, nơi này là Đại Linh, không phải xã hội hiện đại với đầy pháp chế chặc chẽ của đời trước.

"Ta... ta..." Trương Vinh Phương xuống giường: "Đang sợ..."

Hắn mặc áo đơn đi tới trước cửa sổ, gỡ thanh ngăn xuống mở cửa sổ ra.

Tiểu viện được ánh mặt trời chiếu sáng bên ngoài hiện lên ở trước mặt hắn.

Tiểu Cửu đang ở trong sân, đá cầu dưới ánh mặt trời.

Trái cầu lên xuống nhịp nhàng, trên gương mặt non nớt của nàng là nụ cười rực rỡ.

Một hương thơm của bánh quế hoa lan ra từ phòng bếp, là hai đệ tử tạp dịch đang làm bữa sáng đơn giản.

Trương Vinh Phương đặt tay trên bệ cửa sổ, không kềm được mà siết mạnh hai tay. Hoa văn sần sùi và sự mát lạnh của sương mai khiến lòng dạ hắn bình ổn lại. Sự sợ hãi trong giấc mộng cũng từ từ bị thực tại hòa tan.

"Vinh Phương sư huynh, có muốn đá cầu chung không?" Tiểu Cửu phát hiện Trương Vinh Phương đang đứng bên trên bèn vẫy tay với hắn.

"Không. Ngươi tự chơi đi." Trương Vinh Phương lau mặt, trên trán, thái dương, bên dưới tóc mai toàn là mồ hôi giết chết hạt muối kết ra.

Hắn đóng cửa lại, mặc đạo y vào sau đó ngưng thần tĩnh khí trong phòng, cố gắng trấn an sự nôn nóng trong lòng.

Nhưng tiếc là, tình huống chẳng khác nào khi hắn vừa mới đến thế giới này cả.

Hắn mờ mịt luống cuống, không có cảm giác an toàn, lo lắng, bất an, không biết mình nên làm gì. Sự nóng nảy và khẩn trương, lo lắng lẫn bất an, bởi vì giết người mà ngày càng nghiêm trọng hơn.

Hắn sợ mình bị quan phủ phát hiện, thế lực của quan phủ lớn như thế, là thế lực không thể địch nổi trên mặt đất này.

Nếu hắn bị phát hiện, vậy chắc chắn sẽ không thể thoát được... Hắn sẽ chết... Thậm chí còn có thể liên lụy đến sư phụ, sư huynh...

Trương Vinh Phương nhập định tu hành Quan Hư công một canh giờ, nhưng hắn vẫn không đè sự nôn nóng trong lòng xuống được.

Hắn sợ, lo lắng, thứ phải sợ hãi nhiều lắm.

Trương Vinh Phương hồi tưởng lại lúc còn ở Thanh Hòa Cung, khi đó lòng của hắn còn không có loạn như vậy, không có nôn nóng như thế.

Cho dù có thuộc tính dị năng, nhưng cái cảm giác bất an mãnh liệt ấy vẫn quanh quẩn trong lòng hắn, không thể nào trừ bỏ được. Trương Vinh Phương ở trong phòng im lặng thêm chốc lát rồi thu thập một chút, sau đó rời khỏi đạo quan.

Trên đường phố ồn ào náo nhiệt bên ngoài, dòng người đang lui tới, thế nhưng những người đó giống như đã triệt để cách biệt cùng hắn lúc này.

Bạn đang đọc [Dịch] Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta của Cổn Khai

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    296

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!