Để tránh sự hỗn loạn, hắn vô thức đi về phía nào quạnh quẽ an tĩnh.
Rời khỏi trong thành và đi vào núi rừng.
Sự an tĩnh của núi rừng khiến tâm tình hắn thoáng bình lặng lại chút.
Hắn không tìm hướng, bất tri bất giác hắn đã lần nữa đi đến trước sơn môn của Thanh Hào Cung.
Nhìn sơn môn được chia làm ba lối, ngụ ý chỉ tam giới.
Trương Vinh Phương đi về phía trước, sau đó bước vào bên trong, lúc hắn vượt qua sơn môn lại tựa như nhảy ra khỏi tam giới.
Lần này khi trở lại sơn môn, hắn không tìm sư phụ trước nữa, mà hắn từ từ đi dạo khắp đạo cung chẳng có mục đích gì. Từ quan cảnh đài đầy mây mù đến vườn Thượng Đức đầy hoa, rồi lại đến ba đại điện có đầy khách hành hương lui tới.
Trong ba đại điện, điện Thần Tài và điện Huyền Tâm có đông người nhất, điện Linh Quan là điện ít người nhất.
Lúc Trương Vinh Phương đi ngang qua, vô tình đã bước vào điện Linh Quan.
Một bên điện là lão đạo đang thấp giọng tụng kinh văn trước mặt Tượng thần Linh Quan ba mắt. Bên ngoài án đài, trên mấy tấm bồ đoàn chỉ có lưa thưa vài khách hành hương và đạo nhân.
Khá bất ngờ là Tiêu Thanh Anh cũng ở bên trong đoàn người, nàng nhắm hai mắt, vóc dáng tiều tụy rất thành kính dập đầu xuống.
Vốn là đôi gò má phúng phính thế mà nay đã gầy lại rất nhiều, khiến nàng trở nên xinh đẹp lại lạnh lùng
Sau một hồi kinh tụng, nàng cũng phát hiện ra Trương Vinh Phương. Nhưng nàng không hề lên tiếng gọi, vẫn chuyên tâm làm việc của mình như cũ.
Mãi đến khi quyển kinh Bảo Đức Thiên Linh Quan được đọc xong, nàng mới chắp hai tay, từ từ an tĩnh lại.
"Lòng ngươi rất loạn."
Tiêu Thanh Anh ngẩng đầu lên, nàng vẫn ngửa mặt nhìn tượng thần chứ không hề quay mặt đi, nhưng giọng nói kia là nói cho Trương Vinh Phương nghe.
Trương Vinh Phương im lặng trong chốc lát.
"Vẫn ổn."
Tiêu Thanh Anh cầm ba nén hương lên, mượn ánh nến đốt hương.
"Trước đó cảm ơn ngươi đã cứu ta nhiều lần."
Chờ khi hương cháy lên, nàng rung nhẹ tay để lửa tắt đi. Nàng lại nhẹ nhàng cắm hương vào bát hương.
"Từ sau khi cha ta mất, ta đã một mình ở trên núi suy nghĩ rất nhiều."
"Không có sự rối bời của trước kia nữa, không có ai ở bên cạnh ta, nhân nhượng ta như trước kia nữa. Cũng không ai gây khó khăn, trách phạt... Ta hệt như từ trong chợ náo nhiệt ồn ào rơi vào động sâu vậy."
Nàng quay đầu lại, nhìn Trương Vinh Phương chăm chú."
"Xung quanh có rất nhiều người, nhưng lại không có một ai có thể chạm vào ta."
"Sư tỷ.. Ngươi không đau lòng à?" Trương Vinh Phương không biết nên trả lời thế nào.
"Ta không đau lòng, chẳng qua ta chỉ sợ." Trên mặt Tiêu Thanh Anh lộ vẻ hoài niệm: "Còn nhớ trước kia cha ta luôn nói, ông thấy Thanh Anh làm tên cho ta, là hy vọng ta trong suốt trân quý như chuỗi ngọc."
"Chuỗi ngọc màu xanh, là tượng trưng cho sự tinh khiết mà sinh mệnh... Sau đó, ông ấy chết ta mới hiểu được, khi ông ấy còn sống ta mới có thể trân quý như chuỗi ngọc."
Trương Vinh Trương không biết phải đáp lại thế nào.
Hắn không biết nên nói gì, nên đối mặt thế nào với người vừa mất đi người nhà duy nhất.
"Ngươi cũng có người ngươi xem là trân bảo đúng không?" Một câu nói của Tiêu Thanh Anh bỗng kéo hắn ra khỏi sự im lặng.
Cơ hồ là bản năng, trong đầu Trương Vinh Phương bỗng thoáng ra bóng dáng của tỷ tỷ Trương Vinh Du.
Nữ nhân vì đệ đệ mình mà gần như nguyện ý bỏ ra hết tất cả, chắc hẳn là người như thế.
"Có."
"Thật tốt." Tiêu Thanh Anh cười một tiếng, chẳng qua là một nụ cười rất bình tĩnh.
Nàng không nói thêm gì nữa, xoay người bước ra ngoài điện.
Trương Vinh Phương nhìn theo bóng lưng nàng đi mất, nhất thời không nói nên lời.
Hắn yên lặng, đi tới tấm bồ đoàn mà Tiêu Thanh Anh vừa quỳ ban nãy rồi nhẹ nhàng quỳ xuống, nhìn Linh Quan ba mắt uy nghiêm trước mặt.
'Ta chỉ không muốn bị tổn thương....'
Hắn chắp hai tay lại, cúi đầu thật sâu.
"Cũng không muốn người khác bởi vì ta mà bị thương."
Giờ khắc này, trong lòng hắn đã yên tĩnh hơn rất nhiều.
Nếu sợ bị thương, vậy phải cố gắng sáng tạo ra một nơi không có người nào bị thương....
*
*
*
Hai ngày sau.
Thanh Hòa Quan.
Một vòng người ngồi chung một chỗ, ai nấy đều đang bưng chén gắp thức ăn ăn cơm.
Cà chua xào trứng, cải trắng xào thịt, cá hấp. Ba món xào cộng thêm một phần canh tôm dưa xanh.
Khẩu vị của mấy người trong quan đều khá thanh đạm.
"Vừa nãy khi ta đi mua thức ăn, thấy ngay cổng chợ có dán bảng truy nã, các ngươi có thấy không?" Thấy không một ai nói chuyện, Tiểu Cửu không nhịn được mở miệng nói.
"Cửa thành cũng có, ta cũng thấy." Tạp dịch Tiểu Lý vội vàng nói tiếp.
"Là ba người của Mễ Bang bỗng mất tích, liên tục mấy ngày cũng không tìm ra nên người nhà đã báo án."
Một đạo sĩ tên Hồng Đạo cùng xuống núi với Trương Vinh Phương và Tiểu Cửu trả lời.
"Không phải người bình thường mất tích đúng không? Nếu không đã chẳng có động tĩnh lớn thế rồi." Trương Phương Vinh hỏi.