"Ừ, cả ba đều là lãnh đạo cấp cao của Mễ Bang. Nghe nói là người có luyện võ, chỉ trong một hơi thở ba người này đã biến mất tăm rồi, nói không chừng là đã lén làm chuyện xấu rồi chạy trốn." Tiểu Cửu gật đầu nói.
"Ta cũng đoán thế, nghe nói một người trong số đó còn cấu kết với sơn tặc bên ngoài, là cái người từng theo Thanh Hòa Cung chúng ta tuần tra ấy."
"Trần Trí Hàm?"
"Đúng đúng, chính là cái tên này, từ cuối cùng lắm nét quá nên ta không nhận ra được." Tiểu Cửu gật đầu liên tục.
Trong lòng Trương Vinh Phương chợt rét lạnh. Hắn hồi tưởng lại mưu đồ bí mật trước đó của Mễ Bang, lại nghĩ tới phản ứng kỳ quái của sư huynh.
Chuyện của Mễ Bang, thật giống như không thể giải thích được... Biến mất?
Hai ngày trước hắn đã đến Trần gia kiểm tra, cũng không thấy Trần Hạc về nhà, tất cả đồ đạc trong Trần gia đã bị lấy đi gần hết rồi, gia quyến cũng đã tách nhau ra ở riêng, chỉ còn lại mỗi cái nhà trống rỗng.
Nghe nói hai nhi tử của Trần Hạc cũng vì chuyện tách ra mà ầm ĩ đến quan phủ.
'Nhưng... Sao lại như thế?'
Trương Vinh Phương đoán chắc chắn phía sau có chuyện gì đó hắn không hiểu được.
Liên tưởng đến vẻ mặt khác lạ của sư huynh trước đó, hắn nhanh chóng và hết cơm trong chén vào miệng rồi buông chén xuống.
"Chiều nay ta về núi một chuyến, các ngươi không cần nấu cơm cho ta."
"Được. Sư huynh về núi thì tiện tay mang ít đồ về cho Tiểu Xuân bái tế." Tiểu Cửu còn chưa nói dứt lời thì thân ảnh Trương Vinh Phương trước mắt đã không thấy đâu nữa...
Nàng thở dài: "Lần nào cũng thế, sư huynh tuổi thỏ à? Sao chạy nhanh vậy?"
Mấy người còn lại trong bàn đều không nhịn được nở nụ cười.
Thanh Hòa Cung.
Lầu các của Trương Hiên.
Khi Trương Vinh Phương đến dưới lầu thì vừa lúc có hai đệ tử tạp dịch đang tổng vệ sinh cho lầu.
Từng đống tạp vật, rác rưởi bị quét ra ngoài, chất đống trên đất trống mạn phải.
Ánh mặt trời chiếu rọi, mặt đất trước cửa sáng sủa, ngay cả cọng cỏ cũng không nhìn thấy.
Ở khe gạch nơi khác vẫn có thể tìm được một ít cỏ dại, thế nhưng bên sư phụ thì...
Trong lòng Trương Vinh Phương câm lặng, không cần nghĩ cũng biết, nhất định là sư phụ bị bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế kia gọi người chuyên môn nhổ sạch cho coi.
Hắn bước lên phía trước, hai đệ tử tạp dịch vội vàng hướng hắn chắp tay hành lễ.
Đi tới trước đại môn, hắn đang định đặt chân vào cửa thì.
"Chờ đã!!"
Bỗng nhiên sư phụ Trương Hiên quát chói tai.
Trương Vinh Phương đã giơ một chân lên, treo ở giữa không trung, sắc mặt ngạc nhiên nhìn sư phụ Trương Hiên chạy ra từ trong lầu.
"Sư phụ sao thế??"
"Cởi giày ra! Nơi này ta mới lau xong, đừng làm bẩn nó!" Trương Hiên chỉ vào mặt sàn trơn bóng như mới nghiêm túc nói.
"..."
Trương Vinh Phương thay dép gỗ trong tâm trạng không nói thành lời, thay xong rồi hắn mới được đi vào.
Hai người một trước một sau, đi tới phòng trà lầu hai.
Một bình trà lài đang bốc khói nghi ngút ở trên lò than.
Hai người ngồi xuống đối diện nhau, Trương Hiên cầm lấy một quả táo từ mâm gỗ đặt bên cạnh, dùng dao nhỏ cẩn thận gọt vỏ.
"Tiểu tử ngươi sao cứ nay đây mai đó thế? Trú đóng ở dưới huyện thì thành thật trú đóng đi."
"Không phải, sư phụ, đệ tử vừa nhận được tin tức, người của Mễ Bang mất tích ba tên, một người trong đó lại là phụ thân của Trần Vô Ưu, Trần Trí Hàm." Trương Vinh Phương trầm giọng nói.
"Sau đó thì sao?" Sắc mặt Trương Hiên lãnh đạm: "Chuyện của Mễ Bang thì mắc mớ gì tới ngươi, sống đời của mình cho tốt là được rồi."
"Thế nhưng..." Trương Vinh Phương còn muốn nói gì đó.
"Thôi thôi, nếu như đều là chút chuyện nhỏ này thì nhanh đi về đi, không có việc gì thì đừng suốt ngày lải nhải."
Trương Hiên khoát tay.
Trương Vinh Phương bất đắc dĩ, trong lòng lại càng chắc chắn rằng sư phụ nhất định đã biết cái gì.
Nhưng nếu sư phụ không muốn nói, hắn cũng không có cách nào.
"Đúng rồi... mặt khác đệ tử còn có một chuyện." hắn nghiêm mặt nói.
"Nói."
"Gần đây trong lòng đệ tử có cảm giác, hoài nghi là sắp Phá Hạn rồi. Nhưng mà, rốt cuộc cái gì là Phá Hạn? Vẫn mong sư phụ chỉ điểm cho." Trương Vinh Phương hơi cúi đầu.
"Nhập Phẩm?" Trương Hiên hít hà, tay bị phỏng, ngẩng đầu nhìn đệ tử mới thu của mình.
Lão chép miệng, suy nghĩ một chút.
"Phá Hạn, nói thì mơ hồ, thật ra nó chỉ là một loại trạng thái cơ thể rất đơn giản thôi."
Lão lấy một cái muỗng gỗ, nhẹ nhàng nhúng ít nước trà vẽ một vòng tròn lên trên bàn đá bên cạnh.
"Cái này chính là tình trạng của một người bình thường. Khí lực, tốc độ, sức chịu đựng, tâm thần của ngươi đều có một vòng tròn lớn như thế. Vòng tròn đó là phạm vi."
"Biên giới của vòng, thì là cực hạn của cơ thể người. Mà Phá Hạn, chính là..."
Lão dùng muỗng rạch một cái ở bên rìa vòng tròn.
Tức khắc vòng tròn có thêm một chỗ thủng.
"Đó là đánh vỡ cái vòng tròn này, khiến người ta bị thương tổn."