"Bị thương tổn?" Trương Vinh Phương nhớ tới lý luận về vận động học ở đời trước, nhờ thời đại tin tức bùng nổ mà mặc dù hắn không phải người hay vận động, nhưng vẫn gặp được cách nói này trong một ít văn chương bừa bộn.
"Ừ, sau khi bị thương, cơ thể của con người sẽ muốn chữa trị khép lại cái vết thương này. Mà vì để tránh cho vị trí này lại bị thương lần nữa, cơ thể con người sẽ thêm một chút trình độ chữa trị lên cái nơi bị thủng này."
Trương Hiên nói nôm na dễ hiểu.
"Vì vậy, cái vòng nguyên bản, vốn nhờ bị thương mà có thêm một cục u."
Lão vẽ thêm một vòng nhô lên ở vị trí miệng vỡ của vòng tròn.
"Khi cục u của ngươi lớn hơn, toàn bộ vòng tròn cũng sẽ lớn theo. Rồi triệt để đột phá cực hạn..."
Rất nhanh, theo cái muỗng vẽ vẽ xóa xóa, vòng tròn nguyên bản trở nên lớn hơn ban nãy một vòng một cách rõ ràng.
Không ít cục u xung quanh đều liên kết với nhau, là được một cái vòng lớn hơn nữa.
"Chính là như vậy."
Trương Hiên dừng muỗng, ngẩng đầu nhìn về phía Trương Vinh Phương.
"Thế nên, võ tu trên cơ bản tới bốn mươi thì sẽ nhanh chóng ngã xuống. Trừ những môn phái có công pháp dưỡng sinh của văn tu giống chúng ta. Bởi vì tập võ, bản thân nó đã là một quá trình không ngừng bị thương và khép lại."
"Ta hiểu rồi..." Trương Vinh Phương gật đầu. Hắn hồi tưởng lại khi mình chạy bộ đời trước.
Lúc chạy đến cực hạn, chỉ cần kiên trì thêm nữa, đột phá một cái giới hạn thì sẽ hơi nhẹ nhõm hơn chút, có thể chạy thêm một đoạn.
Đây không phải có cùng đạo lý với Phá Hạn trước mắt à?
Không ngừng đột phá cực hạn, nhiều lần như vậy sẽ cố định lại trạng thái kia, trở thành trạng thái bình thường.
Đây là cái gọi là Phá Hạn...
"Cho nên? Ngươi cảm giác lúc nào mình có thể Nhập Phẩm?" Trương Hiên hỏi. Bắt đầu dùng dao nhỏ cắt quả táo đã gọt xong thành từng miếng, xếp thành bông hoa rồi bỏ vào mâm gỗ.
"Vậy đệ tử cũng đã Nhập Phẩm rồi." Trương Vinh Phương trả lời.
Lúc này Nhập Phẩm, chắc là không quá mức đột ngột.
"Ặc..." Trương Hiên ngạc nhiên ngẩng đầu, vỏ táo trong tay hơi lệch đi."Một năm hai tháng... Nhất Phẩm. Được lắm đấy!"
Lão vỗ một phát lên vai Trương Vinh Phương.
"Không tệ không tệ, tiểu tử ngươi làm không tệ." Trương Hiên lộ ra nụ cười hài lòng.
Thế đạo này, tất cả kế hoạch ẩn núp thuận lợi, nhi tử đã định thân, nhà gái đều không tệ. Đồ đệ cũng không chịu thua kém, mới hơn một năm đã Nhập Phẩm.
Cuộc sống này thật đúng là càng ngày càng có triển vọng.
"Ngươi đã Nhập Phẩm rồi, vậy vi sư cũng nên khen thưởng cho ngươi. Xem gần đây hình thể của ngươi có biến hóa rõ ràng, ta đoán ngươi cũng sắp rồi. Không ngờ lại còn sớm hơn dự định của ta nữa."
Lão đứng lên.
"Đi theo ta."
"Ặc... sư phụ, vậy quả táo kia?" Trương Vinh Phương nhìn quả táo đã được bày xong. Cắt xong rồi không ăn thì để làm gì?
"Đừng nhúc nhích! Cái này không phải ăn hiện giờ." Trương Hiên vội vàng xoay người nhấc tay.
"Ừm sư phụ, không ăn luôn thì lát nó sẽ thâm đấy, người tính ăn lúc nào..." Trương Vinh Phương trừng hai mắt.
"Ăn lúc nào?" Trương Hiên thu tay lại: "Chưa từng nghĩ tới. Ngươi không cảm thấy hoa táo này rất hoàn chỉnh à? Ngươi nhẫn tâm phá hư trận hình hoàn mỹ như thế được chắc?"
"..."
Trương Vinh Phương không phản bác được.
"Cũng không thể không ăn nó chứ?" Hắn không hiểu sư phụ nghĩ cái gì nữa.
"Không phải không ăn." Trương Hiên thản nhiên nói: "Duyên phận tới rồi, tự nhiên ta sẽ ăn."
"..."
Trương Vinh Phương cảm giác trước khi mình đến, sư phụ còn chưa nghiêm trọng như vậy... sao gần đây càng ngày càng nghiêm trọng thế?
Sư huynh có biết không?
"Đi theo ta." Trương Hiên không nói thêm, xoay người rời phòng đi về phía một góc ở lầu hai.
Trương Vinh Phương theo sát phía sau.
Hai người từ từ đi tới một cánh cửa sắt có treo khóa lớn.
Mở khóa, vào cửa.
Bên trong là một đám rương cao cỡ nửa người. Mười mấy cái rương tầng tầng lớp lớp xếp dựa vào tường, gần như chiếm trọn mặt đất của căn phòng.
Trương Hiên trở ra, tìm tới tìm lui trong đống rương đó chốc lát.
"Không phải trước đó ngươi nói, lo lắng khi gặp cao thủ dùng vũ khí, mình không đánh lại sao?" Trương Hiên rất nhanh đã dừng lại trước một cái rương, khom lưng cầm nắp rương và đẩy lên.
Két két.
Hai tiếng như vật gì gãy mất vang lên, nắp rương rơi trên mặt đất, triệt để rời ra...
"Vừa rồi ta sửa sang lại nhà cửa tìm ra bạn già này."
Trương Hiên vươn tay móc ra một thứ từ trong rương.
Keng!
Một tiếng kim loại ma sát chói tai.
Trong tay của Trương Hiên có thêm một cái vòng càn khôn (viên luân) nâu đen.
Sát viền vòng càn khôn sắc bén, là một vòng răng cưa, bên trong có nắm cầm tay. Đều là kim loại.
Xem độ dày của nó, khoảng chừng bằng nắm tay của trẻ con.
"Đây là vũ khí một người bạn già của ta dùng trước đây, yên tâm, Đại Đạo Giáo ta có đặc quyền cho phép cầm vũ khí."
Trương Hiên đưa tay nắm lấy, tới trước mặt Trương Vinh Phương.