"Ngươi đã Nhập Phẩm, vậy món vũ khí này ta tặng cho ngươi, xem như là lễ vật bái sư đầu tiên vi sư tặng cho ngươi."
Hai tay của lão cầm vòng càn khôn, đặt ngang đưa tới trước người Trương Vinh Phương.
Trương Vinh Phương giơ tay cầm tay nắm bên trong vòng càn khôn, cẩn thận chu đáo.
Vết đao ở sát viền vòng càn khôn có vết tích mài mòn rõ ràng, trên vòng mơ hồ có thể thấy được có khắc hoa văn chữ viết, nhưng bởi vì mài mòn quá độ nên đã không thấy rõ được nữa.
Vị trí tay cầm này dùng dây nhỏ và da thuộc quấn lại, làm ra một bộ phòng trơn.
Sau khi cầm lấy nó, Trương Vinh Phương cảm giác trong tay trầm xuống.
Cái vòng càn khôn này còn nặng hơn hắn nghĩ nữa, ít nhất phải hơn hai mươi cân.
"Nó có tên là gì?"
"Không phải ta dùng, làm sao ta biết được, vòng càn khôn đó dùng phối hợp với Nguyện Luân Công. Thế nên ta mới giữ lại." Trương Hiên thuận miệng nói.
Trương Vinh Phương một tay cầm lên, thả ở trước mắt, nhìn từng chi tiết một trên vòng càn khôn.
Có vẻ vòng càn khôn không được chế tạo từ sắt tinh khiết, vẫn còn xen lẫn với thành phần kim loại khác nữa, trong đen có hiện ra màu đồng.
Rất nhanh, hắn đã tới gần vị trí nắm tay trong vòng càn khôn, nhìn thấy hai chữ: Tương Kiến.
"Vậy thì gọi nó là Tương Kiến đi." Trương Vinh Phương nhẹ nhàng vung vẩy, răng cưa sắc bén xẹt qua không khí tạo ra tiếng gió.
Có thể tưởng tượng được, khi nó lướt lên người kẻ địch thì sẽ tạo cho đối phương tổn thương lớn cỡ nào.
"Hình như có tên Tương Kiến thật." Trương Hiên ở một bên gật đầu: "Mặt khác, Nguyện Luân Công cùng bộ với nó, chờ ta có thời gian rồi dạy ngươi."
"Sư phụ không phải người nói, toàn bộ Thanh Hòa Cung không có mấy người biết nó à?"
"Ta có nói với ngươi là, ta chính là một trong trong mấy người kia không." Trương Hiên cười lạnh, vuốt râu mép.
"Xin sư phụ chỉ giáo." Trương Vinh Phương chắp tay nói.
"Đi thôi, nếu vội vã như thế thì trước tiên thử khí lực bây giờ của ngươi trước, xem có chơi nó được không."
Hai người đi xuống lầu, đổi giày đi tới hậu viện.
Trương Hiên cầm vòng càn khôn nhẹ nhàng vung vẩy vài cái.
"Lúc đầu khi ta lấy được vòng càn khôn này, ta đã từng muốn dùng thử xem, nhưng khí lực không đủ... Cầm hai mươi cân trên tay tùy tiện chơi đùa, không phải người bình thường có thể làm được.
Tuy ta cũng làm được, nhưng rất dễ dàng mệt mỏi. Không có lợi lắm."
Lão giơ vòng càn khôn lên ung dung vung vẩy, nhất thời khiến nó nhanh chóng chuyển động.
Răng cưa lưỡi đao ở phần rìa cũng biến thành lưỡi cắt nguy hiểm trong sự chuyển động nhanh chóng.
"Vũ khí này, là Đại Đạo Giáo ta hộ đạo thiết lập. Cái tên vòng càn khôn, hẳn nên gọi là nguyện luân.
Bởi vì thiết kế của nó tàn nhẫn, cho nên để ngăn chặn loại vũ khí này bị lạm dụng, tất cả người học tập Nguyện Luân Công, khi có được vũ khí của mình thì đều phải hứa nguyện vọng kế tiếp của chính mình, đồng thời khắc nó lên vòng càn khôn.
Để tỏ rõ mình không phải là người lạm sát kẻ vô tội, mà là vì ước nguyện trong lòng, nên mới phải sử dụng binh khí này."
"Hiện tại, ngươi muốn học Nguyện Luân Công, vậy thì ta hỏi ngươi, nguyện vọng của ngươi là cái gì? Ngươi là vì cái gì, mà muốn học nó?"
Dưới ánh mặt trời, sắc mặt của Trương Hiên trở nên nghiêm nghị, nhìn về phía Trương Vinh Phương.
"Nguyện vọng của ta..." Trương Vinh Phương dừng một chút.
"Ta chỉ là..." Hắn ngẩng đầu."Không muốn có người bởi vì ta mà bị thương."
Người ở trong này, thật ra cũng bao gồm cả hắn.
"Vậy tên của hắn không nên gọi là Tương Kiến." Trương Hiên híp mắt nói.
"Mà nên gọi là Ly Thương."
Vài ngày sau...
Rầm.
Những tiếng đồ vật bị rơi vang lên, Thiệu Toàn Hộ hất sạch đồ vật trên mặt bàn xuống mặt đất.
Mấy cái bình sứ đẹp đẽ màu xanh vân văn khắc chữ đều bị đập nát bấy, khắp nơi đều là mảnh sứ vỡ bay ra.
Khụ khụ khụ...
Thiệu Toàn Hộ kịch liệt thở hổn hển và ho khan. Sắc mặt lại ửng đỏ lên.
Phu quân, Trần Hạc, lão Đinh đã mất tích rất nhiều ngày rồi.
Nàng cho dù như thế nào cũng không liên lạc với họ được, trong thành không có, ngoài thành cũng không có, nơi càng xa xôi căn bản không cách nào tìm được.
Điều này làm cho nàng hoài nghi có phải ba người đã mang tiền của mình chạy mất rồi không.
Dù sao Trần Trí Hàm vẫn luôn không có nhiệt tình gì về việc báo thù.
Lão rất phẫn nộ với việc nhi tử chết đấy, nhưng lại không nguyện ý cược những gì mình có, đánh bạc tất cả để trả thù.
Trong đại trạch Thiệu gia im ắng.
Ngoài mấy gia phó coi như trung thành thì những người còn lại đều len lén chạy thoát tứ tán.
Mễ Bang ngày một lụi bại, danh tiếng đều đã truyền ra ở trong cả huyện thành.
Vào thời điểm này, trừ phi Thiệu gia nguyện ý cho ra nhiều tiền tài hơn, bằng không sẽ không có ai nguyện ý liều mạng.
Nhìn ánh mặt trời càng lúc càng sáng rỡ bên ngoài, Thiệu Toàn Hộ không cảm thấy ấm áp, trái lại trong lòng không ngừng dâng lên từng cơn ớn lạnh.