"Ngươi có nắm chắc?" Đường Sa vô cùng kinh ngạc. Tình huống hiện tại lão ta hoàn toàn không rõ ràng Trương Hiên rốt cuộc có bao nhiêu đồng đảng ở bên ngoài.
"Chỉ cần đổi cách ăn mặc thân phận, không mặc đạo bào thì không thành vấn đề." Kỳ Sơn gật đầu.
Hiện giờ Thanh Hòa Cung nhân thủ không đủ, hắn ta chỉ có thể sử dụng quan hệ nhà mình kéo đến một ít người, sau đó tự mình động thủ.
Lấy thực lực lúc nào cũng có thể bước vào Tam Phẩm của hắn ta, cộng thêm mang theo nhân thủ, muốn bắt một nữ tử bình thường và một tiểu đạo sĩ còn chưa có nhập phẩm, đương nhiên dễ như trở bàn tay.
"Vậy thử xem." Đường Sa cau mày: "Hiện giờ động tác của nhóm Trương Hiên càng lúc càng lớn, sợ rằng sẽ có động tác lớn gì đó. Ngươi mau chóng chút."
"Rõ." Kỳ Sơn cúi đầu nói.
Hắn ta hiểu được tâm tư của Đường Sa, chỉ khi dọn dẹp hết toàn bộ sâu mọt của Thanh Hòa Cung thì mới có thể chân chính một lần nữa phát triển đạo cung này lớn mạnh hơn.
Trần gia cũng được, Trương Hiên cũng thế, thật sự coi người khác không tính ra hàng năm bọn họ hao tốn bao nhiêu tài nguyên của đạo cung à?
Tiếng chuông leng keng, theo thương đội tiến lên không ngừng truyền đến.
Sắc trời mới vừa rõ ràng.
Trên quan đạo quanh co trong rừng, dưới sự mở đường của hộ vệ tiêu cục được thuê, thương đội Bạch gia kéo đoàn xe thật dài, chạy về hướng Đàm Dương.
Trong xe vận chuyển ở phần nửa cuối, xen lẫn một ít người đi đường tiện đường cùng nhau đến Đàm Dương.
Những người này đều là tán nhân giao tiền xong, lấy được bảo tiêu hộ vệ thương đội.
Trong một chiếc xe trâu trong đó, một thiếu phụ trẻ tuổi dáng dấp xinh đẹp đang tựa vào cửa sổ xe trâu lắc lư vén rèm cửa, nhìn xung quanh.
Trên má thiếu phụ hơi có sắc hồng, màu da trắng nõn, chỉ là giữa lông mày mơ hồ có chút thần sắc lo lắng.
Ở sau thùng xe của xe trâu, cạnh một chiếc xe vận chuyển.
Có một đạo nhân trẻ tuổi áo lam bạch quái, lưng đeo bọc vải có hình viên luân, nhắm mắt theo phía sau.
Thân hình đạo nhân cường tráng, hai cánh tay càng tráng kiện, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, mặc dù không tính là tuấn mỹ, nhưng tự có một khí chất đặc biệt.
Hai người này chính là Dương Hồng Diễm và Trương Vinh Phương đi theo thương đội Bạch gia đến Đàm Dương.
Dương Hồng Diễm nói là đi Đàm Dương nhập hàng, thế nên dẫn theo một chiếc xe bò của nhà.
Mà Trương Vinh Phương thì là đi bộ đi theo.
Đường núi gồ ghề, cho dù có là quan đạo cũng không dễ đi.
Tất cả tiền của hắn đều cầm đi mua thuốc rồi, đương nhiên không mua nổi ngựa.
Trương Vinh Phương liếc mắt nhìn theo thương đội, phía trước phía sau, trong tất cả đội ngũ, người cưỡi ngựa chỉ có vẻn vẹn mấy người.
Phần lớn đều là xe trâu, hoặc là cưỡi lừa, thậm chí còn có cả cưỡi dê...
"Quả là phim truyền hình trước kia đều là gạt người... Thế đạo này một con ngựa rẻ nhất cũng cần hơn bảy mươi lượng, bảo mã đắt tiền lại càng nhiều hơn. Giá cả như vậy, con ngựa rẻ nhất đều đủ để mua hai con trâu rồi."
Nhà người thường cơ bản là không khả năng chịu lãng phí nhiều tiền như vậy để mua ngựa.
Mua ngựa ngoại trừ việc kéo xe cưỡi ngựa ra, công dụng còn lại thật đúng là không bằng trâu. Sức trâu lớn khỏe, còn có thể giúp đỡ cày ruộng.
Các nhân vật chính trong phim điện ảnh và truyền hình động một tí là cưỡi ngựa, Trương Vinh Phương so sánh, cũng đã hiểu được.
Điều này cùng đạo lí với việc trên đường động một tí là thấy con xe sang bảy tám trăm ngàn hào.
Đổi một cái, biết là không thực tế cỡ nào rồi.
Hắn nhìn về phía trước.
Trong xe trâu, tẩu tử Dương Hồng Diễm đã cúi đầu, trong tay cầm một cái thắng bạc nho nhỏ, đang cẩn thận dùng mảnh lụa chà lau hoa văn.
Cái thắng đó là một đóa hoa sen, bên cạnh hình như còn có chữ.
"Đây là thứ sư huynh đệ đưa cho ta trước khi đi." Dương Hồng Diễm nói khẽ.
"Hắn... cảm giác có chút không đúng."
"Sư huynh có đề cập qua với tẩu một ít chi tiết gì không?" Trương Vinh Phương cũng cảm thấy có chút không đúng, đột nhiên bảo hắn che chở tẩu tử rời khỏi huyện Hoa Tân, đi Đàm Dương. Điều này không khỏi có chút quá dị thường.
"Không có... Hắn cũng không nói gì." Dương Hồng Diễm lắc đầu.
Trương Vinh Phương hơi nhíu mày.
Trước khi đi, sư phụ Trương Hiên muốn hắn học thuộc lòng tất cả võ công phù pháp, giống như muốn một phát nhét tất cả yếu quyết vào trong đầu của hắn vậy.
Loại biểu hiện như vậy cũng có chút không đúng.
"Chờ lần này trở về, Vinh Phương sư đệ, nếu đệ có rảnh thì hãy khuyên sư huynh của đệ nhiều chút đi, ta cảm giác..." Dương Hồng Diễm dừng một chút, mặt ủ mày chau: "Ta cảm giác trong lòng của hắn đè nặng rất nhiều chuyện, hỏi hắn cũng không nói với ta."
"Ta thử xem." Trương Vinh Phương gật đầu.
Rất nhanh tới giữa trưa. Ánh nắng mặt trời nóng bỏng, chiếu lên người mồ hôi đầm đìa.
Thương đội tìm một khu đất trống ở bên cạnh quan đạo có bóng cây, tạm thời nghỉ ngơi một chút.