Nghe người phía sau hỏi, Trương Vinh Phương quay đầu lại đưa mắt nhìn.
Người mở miệng là sư muội Đỗ Cửu.
Bởi vì nhỏ tuổi nhất nên mấy người hay gọi nàng tiểu Cửu. Tính cách Tiểu Cửu hoạt bát, nhanh nhẹn, và cũng khá hiểu chuyện biết lý lẽ, thế nên tuy tướng mạo vóc người không được tốt lắm nhưng rất biết cách làm bầu không khí sinh động.
"Cái gì thế?" Trương Vinh Phương nhìn theo hướng mà Đỗ Cửu chỉ.
Trước cửa một cửa hiệu tên là tiệm may Lý ký có bày từng tấm ván gỗ thẳng đứng, trên mỗi một tấm ván đều viết một câu.
Trên tấm thứ nhất viết: "Chớ hỏi tiền đồ."
Tấm thứ hai là: "Chỉ hỏi y quan."
Tấm thứ ba: "Y quan bất chỉnh."
Tấm thứ bốn: "Tiền đồ bất thành."
Tấm thứ năm: "Mô tả thi đấu, người tốt nhất có thể vào tiệm giảm giá hai phần mười."
Chữ viết rồng bay phượng múa, nhưng lại rất có mỹ cảm.
"Giảm giá hai phần mười...! Chuyện này... hay là chúng ta tham gia đi?" Tiểu Cửu hơi có ý.
Không phải lúc nào đạo nhân cũng đều phải mặc đạo y, một số quần áo tương đối trắng mộc mạc cũng được rồi.
"Vẫn nên đến đạo quán ở lại rồi hãy nói tiếp." Một nam đệ tử khác trầm giọng nói, khá là chững chạc.
"Được rồi... Ta nhớ chỗ rồi sau này ta cũng có thể tới thử xem! Do ta nghĩ chữ viết ta đẹp." Cửu Nhi tràn đầy phấn khởi.
"Các ngươi có ai đi qua Thanh Hòa quan chưa? Ta từng tới huyện rồi nhưng chưa bao giờ đi qua đạo quan bên này cả" Trương Vinh Phương nhíu mày.
Bao gồm cả Cửu Nhi trong đó, ba người đều lắc đầu.
Chỉ là mấy người cũng không có chú ý, trong lúc bọn họ đang nói chuyện thì tiểu nhị trong tiệm thợ may một bên hơi giật mắt, ngưng thần lắng nghe.
Nghe thấy bọn họ là đi tìm Thanh Hòa quan, tiểu nhị vẫn không nhúc nhích, làm bộ ngồi ngủ gà ngủ gật ở trước cửa.
Cho đến khi ba người Trương Vinh Phương chậm rãi đi xa, hắn mới ngẩng đầu cấp tốc xoay người vào trong tiệm.
Không bao lâu sau, trong tiệm thợ may lại có một tiểu nha đầu đi ra, chạy nhanh vào trong một đường tắt sát đó.
Trên đường này có không ít tiệm đều có người Mễ Bang, nếu đi trễ thì sẽ không thể lấy được tiền thưởng nữa.
Sau nửa canh giờ, đoàn người Trương Vinh Phương cuối cùng cũng tìm được Thanh Hòa quan.
Mấy người nhận nhiệm vụ xong, mấy đạo nhân vốn thay ban trong quan có hơi tiếc nuối không thôi thu thập hành lý rời khỏi.
Quan chủ Lý Hành tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng, là võ tu nhị phẩm, hiện nay đang đầu ba mươi, người béo phệ.
Hắn an bài chỗ ở cho mấy người Trương Vinh Phương xong thì vung tay lên, nhường nhóm Trương Vinh Phương chính mình hành động, đạo quan giao cho mấy người phụ trách.
Chính hắn ta thì vội vã rời khỏi đạo quan, không biết tung tích.
Trương Vinh Phương cũng không quan tâm, Lý Hành nọ khi gặp mặt người đầy mùi rượu, phỏng chừng không phải đi tửu phường thì chính là đi tửu lâu, hoặc có lẽ là câu lan (kỹ viện) cũng nên.
Đạo gia không nhiều kiêng kỵ giống như phật gia. Lý Hành đấy ở trong huyện Hoa Tân phồn hoa này lâu như vậy, sớm đã thành địa đầu xà.
Nhìn hình thể mập mạp của hắn, nói là nhị phẩm nhưng khi động thủ thật, sợ là đến cả nhất phẩm cũng không bằng.
Hắn thu xếp mấy người cùng đi ổn thỏa, rồi đi quanh đạo quán nhỏ một vòng.
Thanh Hòa quan vô cùng đơn giản, có kết cấu hình vuông, một tòa chủ điện, tầm mười sương phòng, một cái sân nhỏ có đặt lư hương trước điện, sau đó liền là chính đại môn.
Tổng thể thì là tứ hợp viện nhỏ nhất.
Cả cái đạo quan, trừ mấy người bọn họ ra thì cũng chỉ có quan chủ Lý Hành, còn có thêm hai tạp dịch quét rác.
Sắp xếp đồ đạc giường chiếu xong xuôi, Trương Vinh Phương mang thư tín mà sư huynh Trương Tân Thái dặn dò rồi rời khỏi đạo quan, ra ngoài tìm chỗ ở của tẩu tử Dương Hồng Diễm.
*
Trong Thanh Hòa Cung.
Trương Hiên khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, phơi nắng ngủ gà ngủ gật trên đất trống tại hậu viện.
Hai con chim sẻ kêu líu lo liên tục trên tường rào đối diện, làm cho lão ta có hơi bất mãn.
"Phụ thân, phụ thân?"
Trương Tân Thái hào hứng đi vào hậu viện, nét mặt lộ ra ý cười.
"Ngày mai ta chuẩn bị đi vào huyện một chuyến. Lần trước ta đã nói với Diễm Tử rồi, là sẽ theo nàng đi dạo sơn thị (chợ phiên vùng núi)."
"Sơn thị thì có gì mà phải dị?" Trương Hiên không muốn ở trên núi một mình, nên thấy hơi bất mãn.
"Đều là chút sản vật núi rừng, có phải ngươi chưa thấy qua đâu?"
"Đây không phải là sắp định thân rồi sao? Nên ta định đi đưa ít đồ cho nhạc phụ nhạc mẫu." Trương Tân Thái tràn đầy phấn khởi.
"Sự việc Trần gia mới xong, chuyện trong huyện còn chưa có xong xuôi, ngươi cấp bách cái quái gì chứ?" Trương Hiên bĩu môi. Quay đầu đi không muốn nhìn nhi tử.
"Có Trần bách hộ theo dõi sát sao, Mễ Bang sợ là đã luống cuống tay chân rồi. Cơ bản là không có thời giờ để ý tới chúng ta đâu." Trương Tân Thái không thèm để ý nói.
"Rồi hãy nói sau, Trần gia muốn báo thù thì tự mình đi tìm mấy người Giám sát viện đi, liên quan gì tới chúng ta chứ?"