“Xin lỗi đạo trưởng, đều tại bọn ta nhận nhầm suýt thì gây thành đại họa rồi!" Một hán tử khác ở bên cạnh cười nói.
"Đúng thế, cũng may Trần tiên sinh vừa lúc đi ngang qua đây, nếu không ngày hôm nay kiểu gì bọn ta cũng đánh nhầm người mất."
Hai nhóm người trước sau bao vây Trương Vinh Phương ở chính giữa, ngoài miệng nói xin lỗi nhưng lại không hề có ý chuyển vị trí gì cả.
Sắc mặt Trương Vinh Phương bình tĩnh, nhìn ra đối phương cố ý.
Trên đời này nào có việc trùng tên nào trùng hợp như thế, nhìn thái độ giả vờ giả vịt của đám người kia, rõ ràng là đang cố ý bày ra mình người đông thế mạnh.
Mặc dù vũ lực của Thanh Hòa Cung yếu, nhưng quan hệ với bên quan phủ không tệ, ở bên trong huyện thành Hoa Tân này, cho dù là đạo nhân phổ thông thì dân chúng tầm thường cũng không thể chọc nổi.
Mấy tên trước mắt này dám chọc hắn, rõ ràng là có bối cảnh rồi.
Có điều, nếu đối phương muốn diễn, vậy thì phối hợp diễn cùng bọn họ cũng không sao cả, nhìn xem đối phương có mục đích gì.
Trong lòng Trương Vinh Phương không sợ, chỉ cần đám người trước mắt không có vũ khí sắc bén như đao cụ gì đó, hắn tự tin dù đánh không lại thì vẫn có thể chạy trốn được.
"Nếu đã là hiểu lầm, vậy kính xin chư vị tránh ra một lối." Hắn lại chắp tay.
"Tiểu đạo trưởng nói đùa, nếu thuộc hạ của bỉ nhân đắc tội ngươi, chuyện hôm nay đương nhiên phải nhận lỗi cho tiểu đạo trưởng rồi, rửa đi xúi quẩy có đúng không?" Trần Hạc mỉm cười nói.
"Trần Hạc ta tại huyện Hoa Tân này cũng là người có uy tín danh dự. Nếu như bị người khác thấy, truyền đi bảo ta thất lễ thì chẳng phải là khiến người ta cười nhạo? Vừa hay hôm nay gặp dáng vẻ hiên ngang tiểu đạo trưởng, mới quen như đã thân, vừa lúc kết giao một phen."
Trần Hạc cười nói.
"Đi thôi đi thôi, hôm nay nếu tiểu đạo trưởng không đi, đó chính là không cho Trần mỗ ta mặt mũi rồi."
Theo hắn dứt lời, đám người xung quanh đều tiến lên một bước, trên mặt mơ hồ lộ ra ý uy hiếp.
Ý trong lời này rất rõ ràng.
"Hôm nay ngươi không đi cũng phải đi."
Ánh mắt Trương Vinh Phương khẽ nhúc nhích, biết mình tránh không khỏi.
Nếu như chỉ riêng những người bên cạnh này thì hắn không sợ, có thể chạy thoát được.
Nhưng còn người trước mắt, khí tức trầm ổn, hai chân tráng kiện hữu lực, trong lúc đi năm ngón túm chặt, trong sự ổn định có một tia ung dung.
Điều này cho thấy cái người trước mắt đây rất có thể cũng từng luyện cước pháp.
Hắn hơi suy nghĩ.
"Tuy Trần tiên sinh thịnh tình, thế nhưng bần đạo vừa mới tới huyện Hoa Tân, còn có chuyện quan trọng cần làm, nên hôm nay không tiện đi cùng. Ngày khác, ngày khác nhất định sẽ đi."
Một đám hán tử xung quanh nhất thời lộ vẻ bất mãn, đều tiến gần hơn trước, mắt lộ hung quang.
Trần Hạc nhìn chằm chằm vào Trương Vinh Phương tới mấy giây. Trên mặt chậm rãi không có ý cười.
Trên người hắn đồng thời dần dần tràn một tia nguy hiểm.
"Xem ra đạo trưởng quyết tâm không cho Trần mỗ ta mặt mũi rồi?"
Lông tóc trên mặt Trương Vinh Phương dựng ngược, lỗ chân lông trên người mơ hồ nổi cả da gà.
Đối phương chỉ thay đổi nét mặt thôi mà đã cho hắn áp lực không nhỏ.
Cảm giác này vô cùng huyền diệu, giống như khi người thường đối mặt với mãnh thú, tự nhiên sẽ sinh ra cảm giác uy hiếp.
"Trần tiên sinh nói đùa, bần đạo chỉ là hôm nay không rảnh, ngày sau thì vẫn rảnh rang." Trương Vinh Phương trầm giọng nói.
"Huống hồ, mặt mũi không phải người khác cho, là có thể có..."
Trần Hạc nheo lại mắt, trầm mặc vài giây rồi bỗng nhiên cười.
"Có đạo lý... đúng thật, cái thứ mặt mũi này, không ai sẽ chủ động cho ai, chỉ có khiến người ta không thế không cho, thì mới là chính đạo..."
Hắn vỗ hai tay, ánh mắt nhìn Trương Vinh Phương mặt không đổi sắc lộ ra ý tán thưởng.
Ai cũng đều có lòng khiếp đảm, nhưng nếu đang ở thế yếu mà vẫn còn có thể kiên trì bản tâm, không sợ cường hào.
Người như vậy, đúng là nhân tài, là hảo hán.
Không sợ cường quyền, nhân tài như vậy đáng giá kết giao nhất.
Bởi vì nếu thật sự có giao tình với người như vậy, ngày sau khi mình đối mặt với đối thủ càng mạnh hơn, kiểu người đó sẽ không bởi vì sự cường thế của đối phương mà lùi bước lại.
"Trương đạo trưởng, là Trần mỗ đường đột. Trước đó đúng là đã nhận lầm người, bọn ta muốn tìm một người cũng tên là Trương Vinh Phương."
Lúc này Trần Hạc lui ra phía sau một bước, ôm quyền chắp tay thi lễ hướng phía Trương Vinh Phương.
"Hôm nay đã mạo phạm và đắc tội nhiều, tương lai Trần mỗ nhất định sẽ thiết yến nhận lỗi, mong đạo trưởng nể mặt."
Trương Vinh Phương còn tưởng rằng sẽ phải đánh luôn, không ngờ đối phương lấy lui làm tiến, trước ngạo mạn sau cung kính.
Sau khi trầm mặc một lát, hắn đáp lễ nói.
"Nhận lỗi thì không cần, chỉ cần Trần tiên sinh không hề làm khó bần đạo, là được rồi."
"Nếu Trần mỗ khinh thường đạo trưởng, đương nhiên phải nhận lỗi rồi.”