Tiểu Cư Cư hiếu kỳ hỏi: “Vậy cục nước bao quanh nhà hay cục minh đường tụ thủy lợi hại hơn?”
An Như Cố: “Đây là cục minh đường tụ thủy được hình thành tự nhiên, tất nhiên lợi hại hơi cục tụ thủy bao quanh nhà anh, hình như ở chỗ các anh… Có một thầy phong thủy lợi hại.”
Tứ phương tụ thủy, bắt phương lai tài.
An Như Cố không ngờ bản thân có thể thấy một cục phong thủy lớn như thế ở một thôn nhỏ trên núi. Cục phong thủy này bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy nó đang tẩm bổ cho người dân trong thôn. Chỉ cần cục phong thủy này không bị phá hoại, thì người dân trong thôn vẫn được lợi ích từ nó.
Tiểu Cư Cư vỗ ngực, như vừa nuốt một viên thuốc an thần, cuối cùng không cần sợ hãi chuyện chủ nhân ngôi mộ lấy mạng anh ta.
Bố mẹ Tiểu Cư Cư nghe An Như Cố nói, hai người nhìn nhau, bọn họ chợt lóe lên suy nghĩ, đại sư đã nói phong thủy ở đây tốt như vậy, chợt cảm thấy nghĩa trang công cộng ở thành phố mà bọn họ chọn trúng không tốt nữa rồi.
An Như Cố không nghĩ nữa, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, thế là cô chỉ cho Tiểu Cư Cư cách cúng bái và vài chuyện cần chú ý khi di dời mộ.
Tiểu Cư Cư vâng dạ liên tục, cảm kích nói: “Đại sư, chúng tôi làm phiền cô nhiều quá, cô lấy bao nhiêu tiền?”
An Như Cố cảm thấy mình cũng tốn khá nhiều thời gian giúp đối phương xem phong thủy, cô không từ chối, đưa ra một giá cả phù hợp: “10 ngàn tệ đi.”
Tiểu Cư Cư vui vẻ, trước đây anh ta nghĩ cô phải lấy ít nhất 100 ngàn, không ngờ cô chỉ lấy 10 ngàn, đột nhiên anh ta cảm thấy đã kiếm lời, lập tức chuyển tiền sang cho cô.
Vào buổi tối, vì Tiểu Cư Cư tò mò đối với cục tụ thủy ở nghĩa trang trong thôn, thế là đến ủy ban thôn hỏi xem ai biết chuyện này không, rồi gọi lại cho An Như Cố.
Thì ra nghĩa trang công cộng trong thôn không phải do chính phủ đầu tư, mà là do một vị phú thương tự bỏ vốn xây nên. Nghe người dân trong thôn nói, có một thầy phong thủy đến đây cùng vị phú thương kia.
Người dân trong thôn không hiểu phong thủy, với lại khi ủy ban thôn thấy vị phú thương sau khi phát tài liền về quê thì rất vui vẻ, nên góp sức thúc đẩy đối phương.
Cục phong thủy đã hình thành 10 năm, nhưng không một ai biết đây là cục phong thủy gì, đoán chừng cũng sợ người khác ngấp nghé nó.
Tiểu Cư Cư cảm kích nói: “Tôi biết phú thương đó, là sinh viên đại học đầu tiên của thôn chúng tôi, cũng là nhà giàu nhất ở thành phố chúng tôi, nghe nói ông ấy đã dời mộ tổ tiên nhà mình đến nghĩa trang công cộng, thật sự là một người tốt.”
An Như Cố từ chối cho ý kiến, cô không cảm thấy người đó vì thôn mà xây nghĩa trang công cộng. Khối đất chỗ nghĩa trang kia không phải đất có thể xây nhà, chỗ đó đã hình thành cục phong thủy, nếu phú thương muốn lấy chắc khó được phía trên phê chuẩn, nếu như được phê chuẩn chắc cũng không trụ được lâu dài, vì vậy ông ấy đã đi đường vòng. Thế là thuận thế đẩy thuyền, quay về xây dựng nghĩa trang công cộng trong thôn, đưa mộ tổ tiên nhà mình di dời vào đó, là phần mộ ở trung tâm cục tụ thủy, ích lợi đạt được không cần nói cũng biết.
Còn về phần người dân trong thôn, chỉ tiện tay mà thôi.
Nhưng mà phú thương không làm hại ai, trái lại đem đến lợi ích cho người dân, nên cô không nói gì thêm, cô không cần quan tâm đến.
Điều khiến cô chú ý là thầy phong thủy mà Tiểu Cư Cư đã nhắc đến.
An Như Cố chớp mắt, khi sư phụ cô còn tại thế, thỉnh thoảng đề cập đến chuyện huyền môn với cô. Đa phần người trong huyền môn không xuất thế giống sư phụ cô, tìm một chỗ yên tĩnh tu hành, một lòng hướng đạo.
Cũng có một bộ phận nhỏ vì kiếm tiền mưu sinh mà lựa chọn xuống núi sinh sống.
Tất nhiên, những người không có bản lãnh, đi lừa gạt hãm hại người khác không được tính là nhân sĩ huyền môn.
Cô lớn thế này rồi chưa từng thấy nhân sĩ huyền môn nào ngoài sư phụ, nên khi nghe thấy cô rất tò mò.
Rốt cuộc là cô lợi hại, hay là những nhân sĩ huyền môn thần bí kia lợi hại hơn?
Lúc này, giám đốc Lưu của công hội HK nền tảng Cá Mập đang cầm kết quả kiểm tra sức khỏe trong tay, anh ta cảm thấy hoài nghi nhân sinh.
Thế mà anh ta lại bị xơ gan!
Chẳng trách dạo này anh ta cứ thấy mệt mỏi, chẳng còn sức lực, tiêu hóa kém.
Sau khi bác sĩ thấy anh ta đã hiểu rõ bệnh tình của mình thì vỗ vai an ủi anh ta: “Gan là bộ phận hoạt động nhiều nhất trong cơ thể, một khi bị bệnh, triệu chứng không rõ ràng lắm. Khi phát hiện thì chữa trị đã muộn mất rồi!”
Giám đốc Lưu không dám tưởng tượng đến chuyện, nếu như lần này anh ta không nghe lời An Như Cố đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, rồi không điều trị, gan anh ta cứ thế ngày một xấu đi sẽ dẫn đến hậu quả thế nào.