Trên đời này không nhiều quỷ dữ đến vậy, ở thôn Thang Trì trăm năm cũng chẳng gặp một lần. Khó khăn lắm mới gặp được một chuyện quỷ dữ làm loạn thế này, chuyện này khiến An Như Cố cảm thấy hứng thú.
“Được, vậy tôi cùng bà đến đó một chuyến.” An Như Cố đồng ý đi cùng bọn họ.
Sau đó An Như Cố lấy một ít hành lý, đi xuống núi. Trương Linh lái một chiếc xe đắt tiền đến, ngồi rất thoải mái, hơn 1 tiếng đồng hồ sau thì bọn họ đến một khu biệt thự ở trung tâm thành phố.
Gia đình Trương Linh ở một biệt thự trong đó, bởi vì tò mò nên Tự Thủy Lưu Niên cũng đi theo.
Trương Linh dẫn bọn họ vào khu biệt thự, đang chuẩn bị chỉ nhà của mình cho đại sư, kết quả bà ta chưa lên tiếng thì cô đã đi đến trước một căn biệt thự rồi quay sang nhìn họ, như thể đang hỏi, sao còn chưa mở cửa?
Trương Linh nắm chặt chìa khóa trong tay, đầu tràn ngập sự nghi vấn, quay sang hỏi Tự Thủy Lưu Niên: “Cô nói địa chỉ nhà tôi cho đạo trưởng biết à?”
Tự Thủy Lưu Niên vội vàng xuy tay: “Tôi còn chẳng biết nhà bà, sao có thể nói cho cô ấy biết cơ chứ?”
Hai mắt Trương Linh trừng to, khó hiểu hỏi: “Đại sư, sao cô biết nhà tôi vậy?”
An Như Cố nhìn cảnh tượng xung quanh, thấy có mấy đạo hắc khí bay trên nóc nhà bọn họ: “Nhà của bà rất đặc biệt, có hơi thở khác thường!”
Trương Linh: !!!
Hình như chị Từ nói thật… Đại sư này thật sự có bản lãnh.
An Như Cố đi vào cửa chính, chợt ngửi thấy mùi hương khói tỏa ra, cô ngẩng đầu lên nhìn, trong phòng rất nhộn nhịp.
Có người mặc đạo bào của đạo sĩ, có người mặc áo cà sa của hòa thượng, có chiêm tinh sư cầm quả cầu thủy tinh, có bà lão mù lòa…
Bọn họ thấy có người từ ngoài đi vào, ai nấy đều nhăn mặt, rõ ràng chẳng ai vui vẻ cả.
Chồng của Trương Linh và Vương Kiến Quốc hiển nhiên không biết quy củ một nơi không thể mời hai người trong giới huyền học, đồng loạt mời tất cả những người có thể mời đến đây, lúc này đang nói người giúp việc sắp xếp chỗ ngồi cho bọn họ.
An Như Cố được sắp xếp vào một chỗ cạnh chiếc bàn cẩm thạch, trên bàn được bày một tách trà Bích Loa Xuân vừa mới ngâm.
Vương Kiến Quốc bái bọn họ một cái, chân thành nói: “Trước đó tôi đã kể tỉnh hướng con trai tôi cho mọi người nghe, chuyện này xin kính nhờ mọi người, mong mọi người nhớ kỹ, nếu chữa khỏi cho con trai tôi, tôi sẽ trả thù lao hậu hĩnh.”
Có một tiểu đạo sĩ khoảng 7-8 tuổi quay sang nhìn vẻ mặt kinh ngạc của sư phụ mình, cậu bé cũng nhíu mày hỏi: “Chuyện này để một mình sư phụ tôi giải quyết là được rồi, ông tìm nhiều người đến đây làm gì hả?”
Động tác tay của Vương Kiến Quốc ngừng lại, thản nhiên nói: “Ba anh thợ đóng giày, gộp lại bằng một Gia Cát Lượng. Nhiều người thì lực lượng nhiều mà.”
Mắt bà lão không có tiêu cự, trước đây đã không vui vì đối phương không hiểu rõ quy củ, bây giờ thấy đối phương xem thường mình, thì lạnh lùng hừ một tiếng: “Cậu nói ai là thợ giày? Việc này, tôi không nhận nữa.”
Đạo sĩ và chiêm tinh sư cũng tức giận như bà lão, thấy có người từ chối, như trút được gánh nặng, lập tức đứng dậy, xoay người muốn rời đi.
“Chuyện này chúng tôi không giúp được ông, ông nên tìm người khác đi.”
“Trên đời này có rất nhiều thợ giày, có lẽ dầy đường đó, mời ông tìm người cao minh khác đến giúp.”