Chàng trai có tướng mạo nhìn khá ổn, nhưng khuôn mặt lại tiều tụy, râu ria xồm xoàm, mắt thâm quầng, tròng mắt đầy tơ máu, nhìn như mới trải qua cực hình tra tấn.
Vương Kha chạy vội xuống lầu, cậu ta ôm đầu, như thể đau muốn nứt ra vậy: “Mẹ ơi. Con vừa gặp ác mộng.”
Trương Linh vội vàng hỏi: “Con mơ thấy gì?”
Vương Kha hình như bị dọa sợ, run rẩy nói: “Ở trong mơ, con đang ngồi trên giường tân hôn, trước mặt con có một cô gái mặc hỉ phục, sau đó tay con và cô ta giao nhau, cùng uống rượu giao bôi. Nha hoàn cắt một nhúm tóc của con và cô ta, sau đó nói đây là tập tục của vợ chồng son. Sau đó người phụ nữ ngồi đối diện con mỉm cười, nói rất nhiều nhưng con không nghe rõ. Người phụ nữ đó không hề giống Phương Phương, nhưng lại có bóng lưng giống hệt người mà con đã thấy trong gương!”
Phương Phương là bạn gái của Vương Kha.
Vợ chồng Trương Linh nghe xong quá đỗi lo lắng, vội vàng đi đến bậc thang xoa dịu để Vương Kha bình tĩnh lại.
Vương Kha xoa cằm, hiếu kỳ hỏi: “Chẳng lẽ cô ta thấy con đẹp trai nên đã coi trọng con đúng không?”
Mặc dù người phụ nữ đó rất xinh đẹp nhưng lần đầu tiên Vương Kha lại thấy đối phương ở trong gương, cho dù xinh đẹp cách mấy đi nữa, cậu ta cũng chẳng nể nảy sinh bất kỳ tình cảm nào hết.
Nụ cười của Trương Linh cứng đờ, hung hăng lấy tay đập mạnh lên vai Vương Kha: “Đã là lúc nào rồi mà con còn ở đây lải nhải lung tung.”
Nhưng bà ta nghe Vương Kha nói vậy bất giác nghĩ theo hướng đó, chẳng lẽ do con trai bà ta đẹp trai, nên bị ma nữ chú ý?
Sao lại xui xẻo như vậy chứ?
Bà lão mù lòa nghe được thì thở dài nói: “Lúc đầu mẹ cậu nói cậu không nhớ rõ mình đã mơ thấy gì, bây giờ cậu đã bắt đầu nhớ những chuyện xảy ra trong mộng, chứng tỏ cậu đã bị ma nữ ảnh hưởng càng lúc càng mạnh.”
Vương Kha nghe giọng nói xa lạ vang lên, lúc này mới bình tĩnh lại nhìn xung quanh, sau đó kinh ngạc thốt lên: “Sao có nhiều người đến nhà mình vậy?”
Mắt cậu ta dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp như ngọc của An Như Cố, trong
Trương Linh vỗ vai cậu ta, an ủi nói: “Đây là những đại sư mẹ mời đến để trừ tà cho con, con phải nghe lời họ.”
Bây giờ Vương Kha mới ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, đành phải gật đầu nói: “Con hiểu rồi… Á! Con đã nhớ cô ta nói gì rồi! Cô ta nói tối nay sẽ đến đây đưa con đi!”
Vương Kiến Quốc nghe vậy thì sợ hãi, vội vàng ôm tay Vương Kha, dường như sợ con trai bị ma quỷ mang đi.
Trương Linh cũng bối rối, cố gắng kìm chế sự sợ hãi, xin sự giúp đỡ: “Các đại sư, cô ta nói tối nay muốn đưa con trai tôi đi, phải làm thế nào bây giờ?”
Mọi người ở đây sắc mặt ai cũng nặng nề, đối phương biết báo mộng, biết hiện hình trong gương, còn nói đêm nay sẽ đưa người đi.
Hay lắm, tên nhóc này đã gặp phải lệ quỷ!
Bà lão kia bây giờ không dám nói gì, hiển nhiên đang suy nghĩ cách để đối phó đối phương.
Nãy giờ An Như Cố vẫn im lặng bỗng nhiên nói, giọng nói trong trẻo như nước chảy: “Cô ta chưa đến mà, ngồi chờ thôi chứ sao.”
Trương Linh cũng nghĩ thế, trước mắt chỉ có mỗi biện pháp này, thế là chủ động sắp xếp nơi nghỉ ngơi cho mọi người.
Biệt thự của nhà họ rất lớn, trên lầu có nhiều phòng trống, đủ để sắp xếp mỗi người một phòng.
Nhưng mà đến tận 10 giờ đêm, bọn họ vẫn không về phòng, tất nhiên họ muốn ở đây canh chừng cả đêm.
Chỉ có mỗi An Như Cố đi thẳng về phòng được sắp xếp cho mình, cô vào rửa mặt, tắm rửa, khiến mọi người khó hiểu.
Đối phương nói tối nay sẽ đến, tại sao An Như Cố lại đi ngủ?
Những người khác ngại hỏi, nhưng tiểu đạo sĩ còn nhỏ nên rất hiếu kỳ, đi đến cửa phòng An Như Cố, tò mò hỏi: “Chị ơi, sao chị không canh chừng cùng mọi người ạ?”
Mọi người ở hành lang thấy vậy không thèm để ý, nhưng vẫn vểnh tai lắng nghe xem cô nói gì.
An Như Cố thản nhiên nói: “Chị có thói quen ngủ sớm.”
Tiểu đạo sĩ nghe vậy nên lo lắng hỏi: “Nhưng chúng ta đâu biết cô ta vào nhà bằng cách nào, tốt nhất nên ở cùng nhau, không nên ở riêng, nhỡ đâu cô ta đi vào phòng của chị thì sao?”
AN Như Cố: “Không sao đâu.”
Tiểu đạo sĩ kinh ngạc bởi sự bình tĩnh của cô: “Sao chị biết không sao?”
“Vì 3 giờ sáng ngày mai cô ta mới đến đây.”
Tiểu đạo sĩ: ???
Những người khác nghe được: ???
Tại sao cô lại biết chính xác như vậy?